Đưa một số lượng lớn trang phục mới ra thị trường, mấy ngày nay Phó Nam Cẩm thật sự hơi bận, đợi đến khi đưa tay lên xem đồng hồ đã bốn giờ rưỡi rồi.

Phó Nam Cẩm đứng lên, tránh không chạm vào cánh tay bị thương, đứng cạnh cửa sổ nhìn từ tầng mười tám xuống dưới.

Dưới đó là đường phố sầm uất náo nhiệt.

Đèn đỏ sáng lên, dòng xe này dừng lại, dòng xe kia chạy đi, người đi bộ trên vạch kẻ có người dừng chân, có người bước đi.

Trong lúc đó có một chàng trai trẻ giao đồ ăn chạy xuyên qua dòng xe đông đúc, linh hoạt và nhanh nhẹn. Ở cổng trường, cảnh sát giao thông đưa tay ngăn một chiếc xe muốn qua đường, dắt các bé học sinh tiểu học đội mũ vàng nhỏ xếp thành một hàng sang đường trước.

Trước cửa công viên nhỏ bên đường, có mấy quầy hàng đồ ăn, vài cô bé mặc váy ngắn vây quanh.

...

Nhìn từ tầng cao nhất xuống, cuộc sống bình thường yên ổn kia khiến anh cảm thấy có phần không chân thật.

Mấy năm nay, Giang Nam đều trải qua cuộc sống như vậy sao?

Phó Nam Cẩm lấy một điếu thuốc ra đưa vào miệng, rút bật lửa châm, hít một hơi thật sâu, đôi mắt thâm trầm không nhìn thấu.

Cửa văn phòng bị người từ bên ngoài trực tiếp đẩy vào, không gõ cửa.

Người đàn ông đang đứng cạnh cửa sổ nhìn xuống dưới bỗng xoay người chau mày, một cái nhìn khiến người khác kinh hãi.

Ân Hiểu hơi thất thần, từ trước đến nay cô chưa bao giờ thấy Giang Nam hút thuốc.

Phó Nam Cẩm nhìn cô gái không mời mà vào, đôi mắt híp lại, nhưng không lên tiếng chỉ lạnh lùng nhìn cô ta.

Ân Hiểu trấn định lòng mình một chút, treo lên môi nụ cười quyến rũ đi về phía trước: "Giang Nam, anh còn nhớ cuộc hẹn tối hôm nay của chúng ta không?"

Cuộc hẹn sao?

Ân Hiểu thấy Phó Nam Cẩm vẫn không lên tiếng, đi về phía trước vài bước, dựa người ngồi lên bàn làm việc của anh: "Sao vậy, không phải anh quên rồi chứ? Lần này, anh không được qua quýt với em, nếu thế lúc trước đừng nói hôm nay sẽ bồi thường cho em.''

Giọng điệu nói chuyện và vẻ mặt của Ân Hiểu đều tỏ ra rất hiểu Phó Nam Cẩm, ngay khi cô ta muốn tiến thêm một bước, Phó Nam Cẩm đã ấn đầu thuốc lá trong tay vào gạt tàn, đi đến ngồi sau bàn làm việc, trực tiếp mở miệng: "Cuộc hẹn gì?"

Trong lòng Ân Hiểu rộn ràng, trên mặt vẫn không đổi sắc: "Anh đúng là người yêu công việc, đã quên chuyện quan trọng như thế, lần sau anh còn như vậy em sẽ nổi giận đấy.''

Trong tay Ân Hiểu cầm một chiếc thẻ phòng nhẹ nhàng đặt trong tay Phó Nam Cẩm, giọng nói ngọt ngào mềm mại thấu xương: "Em chờ anh.'' Cuối cùng, ngón tay sơn màu đỏ còn dịu dàng vuốt ve bàn tay Phó Nam Cẩm.

Phó Nam Cẩm ngồi ở đó, không rút tay cũng không cử động.

Ân Hiểu đứng lên, trừng mắt nhìn anh: "Nhanh lên, em chờ anh.'' Sau đó lắc mông rời khỏi văn phòng của Phó Nam Cẩm.

Phó Nam Cẩm dừng một chút, cầm thẻ phòng lên xem: Khách sạn Winnard, phòng số 503.

*

Khách sạn Winnard, phòng số 503.

Phó Nam Cẩm quét thẻ phòng một cái, cửa phòng mở ra sau một tiếng ting, ánh đèn trong phòng khách sạn mờ ảo, một mùi hương thoang thoảng bay đến, Phó Nam Cẩm dừng bước, ngừng lại.

Thấy người bên ngoài không tiến vào, người bên trong không vội, váy ngủ trong suốt màu tím nhạt mặc trên người như ẩn như hiện, đôi mắt xinh đẹp quyến rũ: "Anh đã đến rồi, sao không vào?"

Phó Nam Cẩm nheo mắt một chút, lui về phía sau một bước né bàn tay cô ta, cúi đầu xuống: "Cho cô ba mươi giây để mặc quần áo.''

"Cái gì?" Ân Hiểu sửng sốt.

"Còn lại hai mươi lăm giây, nếu không tôi sẽ đi.'' Giọng nói của Phó Nam Cẩm lạnh lùng.

Ân Hiểu nhìn thấy Phó Nam Cẩm như vậy, cảm thấy trong lòng có phần lo lắng khó hiểu, tiến vào trong phòng, rất nhanh đã mặc một chiếc áo choàng tắm rồi đi ra: "Vào đi, Giang Nam.''

Lúc này, Phó Nam Cẩm mới nhấc bước tiến vào phòng, dáng vẻ thong thả, đôi mắt nhanh chóng tỉ mỉ nhìn lướt qua một vòng căn phòng không lớn này.

Bây giờ ngoài trời còn chưa tối, nhưng rèm cửa sổ trong phòng đã bị kéo kín ngăn ánh sáng. Chiếc đèn màu hồng nhạt trên vách tường, mùi hương phảng phất không khí mập mờ.

Phó Nam Cẩm ung dung bước đến trước cửa sổ, kéo rèm cửa sổ thật dày ra, ngoài cửa sổ là cảnh đường phố tấp nập, đối diện là một công viên nhỏ, nhìn không thiếu cái gì.

Phó Nam Cẩm ngồi lên chiếc sofa duy nhất trong phòng, hai chân bắt chéo, hơi đưa mắt nhìn về phía Ân Hiểu, giọng điệu bình thản không chút cảm xúc: "Tới tìm tôi có chuyện gì không?"

"... Anh đã quên lời hứa sẽ bồi thường cho em sao?" Ân Hiểu cảm thấy Phó Nam Cẩm như vậy vô cùng xa lạ, xa lạ đến nỗi dường như cô không hề biết người này, đây là khuôn mặt Giang Nam nhưng cũng không phải là anh.

Giống như viết cùng một chữ, rõ ràng viết rất nhiều lần, nhưng chỉ cần liếc mắt nhìn một cái thì cũng cảm thấy những chữ đó rất khác nhau.

"Nói thẳng đi, đừng vòng vo.'' Phó Nam Cẩm hơi mất kiên nhẫn.

"Cái gì?" Trong lòng Ân Hiểu bắt đầu xao động, sở dĩ hôm nay cô ta bạo gan lừa Giang Nam, đơn giản là muốn kiểm tra xem cuối cùng anh có thật sự mất trí nhớ hay không. Nếu như anh thật sự mất trí nhớ thì mình có thể sẽ nhân cơ hội này mà lợi dụng.

Sự thật chứng minh, đúng là Giang Nam đã mất ký ức, nếu không anh sẽ không đến chỗ hẹn, bởi vì giữa anh và cô ta chưa từng có cuộc hẹn nào.

Nhưng lúc này người đàn ông ngồi trước mặt cô ta nói những lời khiến suy nghĩ của cô ta có phần chệch hướng, khiến cô không hiểu.

"Hôm nay mục đích cô hẹn tôi ra đây là gì? Là ai bảo cô hẹn tôi, có thể nói thẳng không cần úp mở.'' Phó Nam Cẩm cho rằng cô ta đang giả ngu, dứt khoát nói thẳng ra, "Làm sao cô biết chuyện tôi mất trí nhớ? Biết được từ đâu, ai nói cho cô biết?"

Đến lúc này Ân Hiểu mới hiểu ra ý anh muốn nói, anh nghĩ người khác hẹn anh sao? Nhưng vì sao anh lại có suy nghĩ như thế?

"Giang Nam, anh đang nói gì vậy?" Ân Hiểu tiến lại gần anh, "Anh đã quên những chuyện giữa em và anh sao?"

Ân Hiểu vươn tay ra muốn chạm vào Phó Nam Cẩm, anh cau mày khẽ ngẩng đầu, nhìn về phía Ân Hiểu.

Cái lạnh trong đôi mắt khiến người ta rét đến thấu xương, không có chút tình cảm, kín đáo khiến cô ta không nhìn rõ, lại càng khiến cô ta rùng mình ớn lạnh.

Bàn tay của Ân Hiểu cũng không dám chạm vào người Phó Nam Cẩm.

Lúc Ân Hiểu vào công ty của Phó Nam Cẩm, là khi cùng đường bí lối.

Năm đó Ân Hiểu vừa mới tốt nghiệp, vì có thành tích vô cùng xuất sắc, đã được một công ty top 500 tuyển thẳng, trở thành một nhà thiết kế thời trang. Nhưng nhân tài trong công ty rất nhiều, cạnh tranh cũng lớn. Ân Hiểu chính là người hi sinh trong trận chiến cạnh tranh đó, cô ta bị chuyên gia thiết kế cùng công ty vu khống sao chép, sự nghiệp còn chưa bắt đầu đã rơi xuống đáy vực.

Sao chép là một sự sỉ nhục, nhất là với những người trong giới thiết kế, chắc chắn con đường thiết kế của cô ta đã bị bịt chặt.

Ân Hiểu bị giẫm đạp như bùn đất nhưng không nản chí từ bỏ. Cô ta gửi sơ yếu lý lịch đến từng công ty, mang tác phẩm của mình đưa cho từng quản trị nhân sự xem. Nhưng giới thiết kế không hề lớn, có chút chuyện nhỏ thì tất cả mọi người đều biết, một nhà thiết kế trẻ sao chép, không ai mạo hiểm dám nhận.

Đúng lúc Ân Hiểu cùng đường định từ bỏ, là Giang Nam, liếc mắt một cái đã nhìn trúng tác phẩm do cô ta thiết kế.

Ân Hiểu sẽ mãi mãi nhớ kỹ ngày phỏng vấn đó, có hai người ngồi phỏng vấn trước mặt cô ta, một người là Hàn Phỉ, một người là nhân viên công ty.

Khi đó quy mô công ty rất nhỏ, chỉ có hơn mười người, nhỏ đến mức khiến người ta cảm thấy đây là một cái xưởng nhỏ vĩnh viễn sẽ không lớn mạnh được.

Nhìn thấy tên của cô ta, người nhân viên kia nhỏ giọng nói mấy câu bên tai Hàn Phỉ, Ân Hiểu không cần nghe cũng biết anh ta đang nói gì. Vì khi Hàn Phỉ ngẩng đầu lên ánh mắt nhìn cô ta đã thay đổi, ánh mắt vừa rồi còn có phần thưởng thức, đã trở thành suy nghĩ sâu xa.

Chỉ cần nhìn thấy ánh mắt này, Ân Hiểu biết mình lại thất bại thêm lần nữa rồi.

Ngay lúc cô ta định đứng dậy rời đi, một giọng nói lạnh nhạt vang lên: "Cô trúng tuyển.''

Là người đàn ông luôn đứng chéo sau lưng Hàn Phỉ, vẻ mặt lạnh lùng, giọng nói cũng không có độ ấm. Nhưng câu nói đó cũng là lời nói ấm áp nhất đời này Ân Hiểu được nghe, câu nói đó đã cứu vớt sinh mệnh của cô ta.

Nhưng người đàn ông này đã kết hôn, không chỉ kết hôn còn có một đứa con.

Ân Hiểu đã từng yêu đương rất nhiều, nhưng không có lần nào giống lần này muốn từ bỏ mọi thứ vì người đàn ông ấy, cô ta tin rằng đây chính là tình yêu.

Cô ta không cần biết anh có gia đình hay chưa, có con hay không, chỉ cần anh có thể liếc nhìn cô thêm một cái, đã khiến cô vui vẻ mấy ngày.

Chẳng qua làm người, từ xưa đến nay đều có lòng tham. Một quá trình tuần tự từ một ánh mắt, lại muốn nắm tay, muốn được ôm ấp, đến mức muốn có được hoàn toàn người này, giống như thuốc phiện khiến người ta điên cuồng.

Anh chẳng thèm ngó ngàng đến mình, nhưng càng như vậy, cô ta lại càng muốn có được.

Cô ta đang đợi một cơ hội, cuối cùng cơ hội ấy đã đến.

Bên cạnh cô ta từng có rất nhiều chàng trai, không người đàn ông nào có thể từ chối sức hấp dẫn mãnh liệt của hoa anh túc, Giang Nam cũng là đàn ông, anh sẽ không ngoại lệ.

"Giang Nam, anh thật sự đã quên chuyện của chúng ta sao?" Ân Hiểu đưa tay che miệng, sắp khóc.

"Chuyện giữa chúng ta?" Không thể nhìn thấy cảm xúc trong mắt Phó Nam Cẩm.

Hai mắt Ân Hiểu sáng lên, ngồm xổm xuống bên cạnh anh, ngẩng đầu lên nhìn anh, trên khuôn mặt xinh đẹp là một đôi mắt ngập nước giống như đang vô cùng uất ức: "Giang Nam, anh nói sẽ chịu trách nhiệm với em, từ trước đến nay em không đòi anh phải ly hôn. Chỉ cần bước bên cạnh anh như vậy là đủ, cho dù anh quên em, nhưng em chấp nhận bắt đầu lần nữa với anh, anh đừng bỏ em."

Phó Nam Cẩm cau mày, hình như anh đã nhầm rồi.

"Từ đâu cô biết được chuyện tôi mất trí nhớ?" Phó Nam Cẩm hạ tầm mắt nhìn cô ta: "Nói thật.''

"Từ chỗ cậu của em.'' Nói đến mức này, Ân Hiểu cũng không cần phải giấu diếm nữa, "Cậu em là phó viện trưởng bệnh viện anh nằm.''

"Vì thế cậu cô tiết lộ việc riêng tư của bệnh nhân?" Sắc mặt Phó Nam Cẩm không tốt.

"Không phải, không phải.'' Ân Hiểu vội xua tay, "Cậu chỉ nói cho mình em biết, không hề nói với người khác, cậu nói với em vì quan hệ của chúng ta, không phải tiết lộ việc riêng tư, nói với em sao có thể là tiết lộ việc riêng chứ?"

"À.'' Phó Nam Cẩm cười lạnh một tiếng, "Tôi và cô có quan hệ gì?"

Là anh tính sai, sống trong hoàn cảnh kia quá lâu, cảm thấy bốn phía đều là âm mưu. Mỗi người tiếp xúc với anh đều mang theo mục đích, không có ai vô duyên vô cớ lại tiếp cận anh. Toàn bộ những người tiếp cận anh đều sẽ mang theo lớp mặt nạ giả dối, dưới mặt nạ lại là dao găm sắc bén. Dù có hết sức đề phòng, cũng sẽ có lúc mũi dao đâm vào thân thể, máu chảy không ngừng.

"Giang Nam, anh không tin em sao?" Ân Hiểu có phần hốt hoảng.

"Cho dù là trước khi mất trí nhớ, hay là sau khi mất trí nhớ, tôi và cô đều sẽ không có bất kỳ mối quan hệ nào.'' Trong giọng nói của Phó Nam Cẩm không hề che giấu sự khinh thường.

"Anh có ý gì?" Dáng vẻ Ân Hiểu rất xinh đẹp, xưa nay những người đàn ông bên cạnh đều nâng niu cô ta. Bây giờ, lòng kiêu ngạo và tự trọng của cô ta lại phải chịu tổn thương cực lớn, giọng nói có phần chói tai: "Anh đã mất trí nhớ, làm sao biết được lúc trước giữa chúng ta không có bất kỳ mối quan hệ nào, anh không phải là Giang Nam, Giang Nam là một người đàn ông có trách nhiệm, anh ấy nhất định sẽ không đối xử với em như thế.''

"Giang Nam là một người có trách nhiệm ư?" Phó Nam Cẩm ngồi thẳng trên ghế, liếc mắt nhìn cô.

Ân Hiểu nhìn thấy đôi mắt sâu không thấy đáy của Phó Nam Cẩm, lập tức cảm thấy một cảm giác áp bức mạnh mẽ, không khỏi co người lại, giọng nói có phần run rẩy ngay cả bản thân cô ta cũng không phát hiện ra: "...Vâng."

Phó Nam Cẩm nhìn cô một lúc lâu, đột nhiên cười khẽ một tiếng: "Nếu Giang Nam là một người có trách nhiệm, vì sao lại phản bội Hạ Hề vụng trộm với cô?"

Ân Hiểu bị câu hỏi của anh làm khó, có chút do dự: "Có, có thể là sống với nhau lâu, nên chán ghét rồi..."

Giang Nam thấy cô ta bị nói mấy câu đã hoang mang lo sợ, lập tức mất hứng thú, cũng vì hôm nay anh phán đoán sai, trong lòng nổi nên sự phiền chán không lý do.

Lúc này, trên di động có một tin nhắn gửi đến, số lạ: [Vợ anh đang đưa người đến bắt gian, đã đến sảnh dưới Winnard, đi nhanh.]

*

Chung Huyên lái xe đưa Hạ Hề đến Winnard, Hạ Hề không thuyết phục được cô ấy, đành phải gọi điện cho mẹ Hạ, nhờ bà đi đón An An.

Trên đường đến Winnard, Hạ Hề suy nghĩ cẩn thận một chút, cũng có chút hứng thú muốn đến.

Không có lửa làm sao có khỏi, chưa chắc đã không thật, cô không tin Phó Nam Cẩm sẽ đi thuê phòng, nhưng không có nghĩa là cô tin tưởng người tên Phó Nam Cẩm này.

"Huyên Huyên, nếu bây giờ ba mẹ cậu đột nhiên xuất hiện nhét một đứa trẻ vào lòng cậu, nói với cậu rằng đây là con trai cậu, cậu sẽ làm thế nào?"

"Là cậu mất trí nhớ chứ còn giả sử sang tớ làm gì.'' Chung Huyên liếc cô một cái, "Trước tiên cậu lo chuyện của mình cho tốt đã, còn rảnh rỗi suy nghĩ vớ vẩn.'' Đúng là hoàng đế còn chưa gấp thái giám đã vội.

"Cậu trả lời câu hỏi của tớ trước.'' Hạ Hề nhất quyết không tha.

Chung Huyên hết cách: "Cậu cảm thấy chuyện này có thể hù chết tớ không, nhất định không phải con tớ, Hạ Hề, tớ hiểu được cảm nhận của cậu, nhưng mà..."

Khi Chung Huyên đang cố gắng khuyên cô, nhưng suy nghĩ của Hạ Hề đã trôi xa. Bạn xem, đây mới là phản ứng tự nhiên, phản ứng lúc trước của cô trong bệnh viện là bình thường, không ai có thể thản nhiên đối mặt khi đứng trước bất ngờ lớn như vậy.

Đương nhiên có một người ngoại lệ.

Mặt anh không đổi sắc, vô cùng lạnh lùng đón nhận vợ con, cho dù khôi phục trí nhớ lúc trước, vẫn ngậm miệng không nhắc đến chuyện gia đình thật sự của mình. Cũng chưa từng nhắc sẽ về nhà, một người đàn ông như vậy, tâm tư quá sâu, sâu đến mức khiến người ta dò không thấy đáy.

Xuống xe, Chung Huyên kéo Hạ Hề vào trong khách sạn, Hạ Hề vội giữ lấy cô: "Cậu đừng vội, chúng ta vào cũng vô dụng, Winnard không phải khách sạn thông thường, chúng ta không có thẻ phòng không vào được đâu, chúng ta ở đây chờ một chút đi, không cần phải đi vào.''

"Chờ một chút sao?" Chung Huyên trừng lớn mắt, "Cậu đừng bình tĩnh như thế được không?"

"Tin tớ đi, tớ khẳng định dù thế nào Phó Nam Cẩm cũng sẽ đi ra.'' Phó Nam Cẩm đã hứa với An An sẽ cùng ăn cơm, Phó Nam Cẩm chưa từng hứa suông với An An.

"Là thuê phòng đấy bà cô ơi, cậu cảm thấy một người đàn ông sẽ ‘làm’ nhanh vậy à?"

Chung Huyên thật sự sốt ruột thay Hạ Hề, chính cô ấy đã từng trải qua cảm giác đau đớn vì bị phản bội. Tuy rằng xưa nay cô ấy vẫn không quá tin vào chuyện người đàn ông xem Hạ Hề như châu báu lại thật sự làm ra loại chuyện có lỗi với Hạ Hề, nhưng đàn ông cũng là sinh vật rất dễ dàng thay đổi.

Chung Huyên bình tĩnh lại: "Đưa tin nhắn tớ xem.''

Hạ Hề không rõ cô muốn làm gì, nhưng vẫn lấy điện thoại ra đưa cho cô xem, Chung Huyên nhanh chóng cầm lấy di động ấn gọi số đã gửi tin, cô rất muốn biết ai đã gửi tin nhắn này.

Bên này, Ân Hiểu thấy Phó Nam Cẩm muốn đứng lên rời đi, liều mạng đứng lên muốn nắm lấy cánh tay Phó Nam Cẩm, Phó Nam Cẩm đưa lưng về phía cô ta, nhưng sau lưng lại như có mắt, lạnh lùng nói: "Đừng chạm vào tôi.''

Ân Hiểu lại một lần nữa bị khí thế của anh chế ngự, đúng lúc này di động vang lên, trên người cô ta mang theo hai cái điện thoại. Một cái dùng thường ngày, một cái là số điện thoại mới mua, không gọi cho bất cứ ai nhưng từng gửi đi một tin nhắn.

Ân Hiểu cũng ấm đầu, nhanh chóng nhận điện thoại, cố gắng trả lời: "Alo..."

Bên kia có tiếng hít thở lại không nói gì, Ân Hiểu đợi vài giây, mắt thấy Phó Nam Cẩm đã tới cửa, nhịn không được nói: "Hạ Hề à?"

Quả nhiên, Phó Nam Cẩm dừng bước chân.

Chung Huyên nghe người phụ nữ bên kia gọi tên Hạ Hề, suýt chút nữa là bùng nổ, há miệng định chửi người, di động đã bị Hạ Hề đoạt lấy, giọng điệu nhẹ nhàng: "Alo, xin chào cô, đây là công ty "dịch vụ ngu si", cô đã đặt loại hàng "liên tiếp ngu si" mười năm, để đặt thêm hai mươi năm mời ấn số 1, để kéo dài dịch vụ vĩnh viễn mời ấn số 2, ngu si nghe không hiểu thì mời cúp máy.''

Phó Nam Cẩm: "..."

Quả thực Ân Hiểu nghe không hiểu, sửng sốt một lát: "Hạ Hề..."

"Thật xin lỗi, hệ thống tạm thời không hiểu lời kẻ ngu nói, đã cúp máy...''

Bên kia di động truyền đến tiếng tút tút, Ân Hiểu cầm di động thất thần tại chỗ.

Phó Nam Cẩm mỉa mai một câu: "Tưởng cô là vàng quý, hóa ra là đồng thau.'' Anh cho rằng Ân Hiểu là người đeo mặt nạ, sau chiếc mặt nạ là lưỡi dao sắc bén, nhưng bây giờ xem ra cô ta chỉ là một cô gái đầu óc còn không bằng heo, lãng phí thời gian của anh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play