Cuối cùng Hạ Hề đã biết cái gì gọi là không sợ đối thủ như thần, chỉ sợ đồng đội như heo, ba cô do ông trời phái xuống trừng phạt cô sao?

Vất vả lắm mới tiễn được ba mẹ Hạ, Hạ Hề nhìn Phó Nam Cẩm, cau mày: "Tôi không muốn nhảy Hula đâu.''

Phó Nam Cẩm mặt không đổi sắc, thản nhiên nói: "Cô có thể nói với An An.”

Hạ Hề: "..." Bây giờ đi nói, nhất định An An lại nghĩ rằng cô nói dối.

"Phó Nam Cẩm..." Hạ Hề cảm thấy thời khắc quan trọng, phải để mặt mũi bản thân xuống, vì thế khuôn mặt chuyển sang tươi cười: "Anh thông minh như vậy, hay anh nghĩ cách đi!''

"Cô muốn ba mẹ cô lại đến nữa à?" Phó Nam Cẩm hỏi lại cô.

Hạ Hề lập tức thu về lại vẻ tươi cười, khẽ hừ một tiếng: "Tưởng anh là vàng quý, hóa ra là đồng thau.''

"Cái gì?" Phó Nam Cẩm cau mày.

Hạ Hề vỗ vai Phó Nam Cẩm: "Người anh em, đọc nhiều sách báo vào, bớt sinh con trồng nhiều cây.''

Phó Nam Cẩm: "..."

Ngày hôm sau, Hạ Hề đã nghe mắng cả một ngày, đã rời giường từ sớm, hơn nữa còn chuẩn bị xong điểm tâm đơn giản.

Có lẽ trong lòng Phó Nam Cẩm còn sợ hãi chuyện hôm qua, cũng dậy rất sớm, thấy Hạ Hề trong phòng bếp, liền mở cửa bước vào phòng ngủ chính.

Hạ Hề nghiêng đầu nhìn thoáng qua, nghe thấy bên trong truyền ra tiếng anh nói chuyện với An An, vì thế gọi: "Phó Nam Cẩm, anh đưa An An đi rửa mặt.''

Lúc hai cha con đi từ phòng ra, đều đã mặc quần áo, An An mặc một cái quần thể thao màu đen, trên người là áo khoác ba màu vàng trắng đen đan xen. Phó Nam Cẩm vẫn mặc chiếc áo ba lỗ màu đen, chẳng qua quần bộ đổi thành quần tây cắt may vừa người.

Hóa ra là đi nhờ con trai mặc quần áo giúp anh.

Hai cha con đứng chung một chỗ, khuôn mặt rất giống nhau, một người vô cùng đáng yêu, một người... Nói thật, có chút đẹp trai.

Sáng sớm nhìn thấy cảnh này, đúng là rất vui mắt.

Hạ Hề vô thức cầm di động định chụp một bức, An An vừa thấy Hạ Hề cầm lấy di động lập tức kéo áo tạo dáng. Một tay chống tường, một tay đưa gần mắt làm chữ V, còn Phó Nam Cẩm lại bước một bước rời khỏi khung ảnh.

An An sửng sốt một chút, An An vẫn duy trì nụ cười trên mặt, có chút khó khăn nói: "Ba không thích chụp hình, mẹ mau chụp đi, con sắp ngã rồi.''

Hạ Hề vội thu lại tầm mắt chụp cho An An hai tấm: "An An thật đẹp trai.''

Hạ Hề nhớ đến việc trong điện thoại của mình không có nhiều tấm chụp Phó Nam Cẩm, chẳng lẽ chỉ là vì anh ấy không thích chụp hình?

"Anh phải ra ngoài sao?" Hạ Hề nhìn quần áo trên người anh, hình như chuẩn bị ra ngoài.

"Ừ, đến công ty xem thử.''

"Tay anh ổn không?"

"Không sao.''

Một nhà ba người ăn sáng, Hạ Hề và Phó Nam Cẩm cùng nhau đưa An An đến nhà trẻ, An An vô cùng thích thú, một tay nắm tay ba, một tay nắm tay mẹ, vừa đi vừa nhảy nhót.

Sau khi đưa An An đến nhà trẻ, họ nhìn thấy Hàn Phỉ đậu xe ở ven đường, Hạ Hề vốn định vào xe để Hàn Phỉ đưa cô đến "Ngô Hệ Lâu", nhưng lúc này trên di động hiển thị cuộc gọi đến, tên người gọi là Chung Huyên.

Chung Huyên là bạn học đại học của Hạ Hề, hai người chơi với nhau bốn năm là bạn bè thân nhất. Dựa theo trí nhớ bây giờ của Hạ Hề mà nói, mấy ngày hôm trước vừa cùng với Chung Huyên ăn cơm uống bia xong.

Hạ Hề vốn định mấy ngày nữa sẽ tìm Chung Huyên tâm sự, cuộc điện thoại này của Chung Huyên có thể nói là rất đúng lúc rồi.

Hạ Hề để Phó Nam Cẩm đi trước với Hàn Phỉ, sau đó mới nhận điện thoại của Chung Huyên.

"Hề Hề à, có tin tớ đã trở về tổ quốc thân yêu rồi không, ha ha ha..." Bên kia truyền đến giọng nói quen thuộc của Chung Huyên, cho dù đã qua nhiều năm nhưng hầu như giọng nói của Chung Huyên không có nhiều thay đổi, cô lập tức đã nhận ra cô ấy.

"Cậu xuất ngoại định cư nước ngoài rồi sao?" Trước kia cô chưa từng nghe nói Chung Huyên có dự định xuất ngoại.

"..." Bên kia im lặng một lát, mới cười thành tiếng: "Hạ Hề, có phải cậu đi chơi đến mức hỏng đầu rồi phải không, đi chơi cũng không thấy cậu đăng lên vòng bạn bè, mấy ngày không xuất đầu lộ diện, cậu làm gì thế?"

"Chung Huyên, tớ mất trí nhớ rồi.'' Hạ Hề nói.

"..." Chung Huyên cười nhạo một tiếng, "Nhanh một chút, gặp ở chỗ cũ.'' Nói xong nhanh chóng cúp điện thoại, mắc bệnh gì chứ, còn đùa là mất trí nhớ, cho rằng cô là học sinh tiểu học sao?

Chung Huyên lắc đầu, không được nghi ngờ chỉ số thông minh của học sinh tiểu học. Dẫu sao bây giờ học sinh tiểu học rất nhiều đứa thông minh, không chỉ học sinh tiểu học, bạn nhìn An An đi, cả người đều hoàn mỹ. May mà An An di truyền chỉ số thông minh của Giang Nam, chứ với chỉ số thông minh giống Hạ Hề, có bị người ta bán đi cũng không biết.

Hạ Hề vẻ mặt mơ hồ cầm điện thoại vừa bị cúp máy, chỗ cũ là chỗ nào.

Khi cô và Chung Huyên học đại học thường xuyên đến tiệm mì bên cạnh trường học ăn cơm, nhưng trường học xa như vậy, chắc không đến mức chạy đến quán mì gần trường gặp mặt đâu nhỉ?

Hạ Hề lại bấm số gọi Chung Huyên: "Huyên Huyên, tớ thực sự mất trí nhớ, nói địa chỉ cho tớ đi.''

Chung Huyên: "..."

Nửa tiếng sau, Hạ Hề và Chung Huyên đối diện nhau ngồi trong quán trà sữa.

Chung Huyên vô cùng thích uống trà sữa, một ngày xa rời trà sữa sẽ cảm thấy cuộc đời không còn vui vẻ, cho nên mấy năm nay nơi gặp mặt của Hạ Hề và Chung Huyền đều trở thành quán trà sữa.

"Cậu thực sự mất ký ức rồi?" Sau khi Chung Huyên nghe Hạ Hề nói xong cảm thấy khó tin, "Cậu thực sự quên An An và Giang Nam sao?"

"Cậu cảm thấy tớ sẽ lấy chuyện này ra đùa cậu à?" Trước mặt ba mẹ Hạ, Hạ Hề không tỏ ra quá suy sụp lúc này trước mặt Chung Huyên lại hoàn toàn bộc lộ, "Bản thân tớ cũng cảm thấy có chút không chân thật, Huyên Huyên, có phải ba mẹ tớ đều đang gạt tớ không, thật ra tớ vốn chưa kết hôn cũng chưa sinh con.''

Chung Huyên ôm má, vô cùng buồn bã nhìn cô.

Thật ra Hạ Hề cũng biết chuyện này hoàn toàn không có khả năng, thở dài: "Thôi cũng đã như vậy, thật ra tớ đã quen rồi. Đúng rồi, bây giờ cậu thế nào, đã kết hôn với Đại Lưu chưa?"

"Kết hôn?" Chung Huyên hừ mạnh một tiếng, "Tên khốn nạn, chia tay lâu rồi, bây giờ bản cô nương là quý tộc độc thân.''

"Chia tay rồi?" Hạ Hề còn khiếp sợ hơn khi nghe tin người ngoài hành tinh tấn công trái đất, "Cậu và Đại Lưu chia tay rồi?" Chung Huyên và Đại Lưu bắt đầu yêu nhau từ hồi trung học, bốn năm đại học, tình cảm hai người rất tốt. Bốn năm qua Hạ Hề mạnh mẽ làm một bóng đèn siêu to, ăn cẩu lương cũng béo lên mấy ký, tình cảm sâu nặng như vậy sao lại chia tay rồi?

"Đại Lưu làm chuyện gì có lỗi với cậu à?"

"Còn có thể là chuyện gì, lăng nhăng, được l con gái phó tổng giám đốc công ty anh ta nhìn trúng, sau đó chuyện cứ như thế.'' Chung Huyên có chút cảm thán lắc đầu, "Dù thế nào thì bà đây chưa từng nghĩ đến việc một ngày bị thua bởi tiền tài.''

Lăng nhăng à, sự tức giận trong lòng Hạ Hề dâng trào, đột nhiên đứng dậy bước ra ngoài, đi được hai bước mới giật mình phát hiện không đúng, quay đầu nhìn lại thấy Chung Huyên ngồi im như tượng trên ghế nhìn cô.

Hạ Hề bĩu môi, lại trở về ngồi xuống.

Chung Huyên chậc chậc hai tiếng: "Cậu đúng là không nhớ gì, đây đã là chuyện nhiều năm rồi.''

"Dừng.'' Hạ Hề bất mãn hừ một tiếng, "Trong ký ức của tớ, mấy ngày hôm trước tớ còn ăn cơm với anh ta, hắn còn nói ngay trước mặt tớ rằng nhất định trong vòng hai năm sẽ mua nhà để lấy cậu, tớ thật sự muốn đánh gãy hai tay anh ta.''

"Cậu đã làm rồi.'' Chung Huyên nhún vai, "Cậu không chỉ đánh gãy hai tay anh ta mà còn suýt nữa lấy ghế đánh vỡ đầu người ta."

"..." Hạ Hề nghe xong sửng sốt, "Tớ bạo lực vậy sao?"

Ánh mắt Chung Huyên nhìn Hạ Hề rất dịu dàng, không cần có nhiều bạn bè, có được một người thật lòng đã là rất may mắn rồi.

"Nhắc đến chuyện này, còn phải cảm ơn Giang Nam nhà cậu đấy, lúc đó công ty Giang Nam có làm ăn với công ty bọn họ, vì chuyện này Giang Nam đã dứt áo ra đi, khiến công ty bọn họ tổn thất không nhỏ.''

"Dùng việc công trả thù riêng?'' Hạ Hề mở to hai mắt, "Phó... Giang Nam không làm thế đâu chứ?" Dựa vào mấy ngày Hạ Hề quan sát, Phó Nam Cẩm là một người lý trí đến mức khiến người ta sợ hãi, anh tuyệt đối sẽ không dùng việc công trả thù riêng.

"Sao lại không làm chứ?" Chung Huyên hơi ngây người, "Tớ là chị em tốt của cậu, vì cậu, Giang Nam nhà cậu có chuyện gì không dám làm?"

Chung Huyên nói xong lời này đột nhiên nhớ lại việc Hạ Hề mất trí nhớ, quan trọng là Hạ Hề nói chuyện này với cô ấy không có gì nghiêm trọng. Vì Hạ Hề còn nhớ cô rất rõ, khiến Chung Huyên vẫn luôn quên Hạ Hề đã mất đi một phần ký ức.

"Đúng rồi, Hề Hề, cậu đừng bỏ đi quá khứ, chỉ cần cậu quên mất Giang Nam và An An, không phải Giang Nam sẽ đau lòng muốn chết sao?'' Chung Huyên cảm thấy khó tin, dựa theo suy nghĩ của cô, Hạ Hề có thể quên bất kỳ ai cũng không thể quên Giang Nam.

"Nhưng mà, sự thật chính là như vậy.'' Hạ Hề giơ tay đầu hàng, "Chuyện này tớ không thể khống chế được.'' Hạ Hề không nói với Chung Huyên chuyện Phó Nam Cẩm mất trí nhớ, lúc này trong lòng hừ lạnh một tiếng. Tất cả mọi người đều nói cô và Giang Nam yêu nhau cỡ nào, có ai yêu nhau lại quên đối phương không.

"Vậy phải làm sao bây giờ, có cần tớ đưa cậu đến những nơi thường tới, tìm lại ký ức không?" Với tư duy một người bình thường, có suy nghĩ như thế cũng là bình thường.

"Tìm lại ký ức?" Hạ Hề làm mặt ghét bỏ, "Cậu định học theo bộ phim "Giúp Khả Vân tìm lại ký ức" đấy à?"

Chung Huyền mặt đầy vạch đen, cậu thật lợi hại, quên sạch con trai và chồng mà lại nhớ rõ phim Quỳnh Dao.

"Huyên Huyên, tớ cảm thấy không có gì khác cả, tớ nhớ được ba mẹ mình, cũng nhớ được cậu, thành phố này cũng không có nhiều thay đổi, điều duy nhất khác chính là có thêm một người chồng và con trai, có thể nói tớ đã quen rồi." Quan trọng là chồng cô cũng là người mất trí nhớ, tìm ký ức, tìm thế nào đây?

"...'' Chung Huyên giơ ngón tay cái với cô, "Chẳng trách mẹ cậu hay nói cậu có năng lực thích ứng rất mạnh, cậu quá mạnh rồi, tớ thật sự cảm thấy đau lòng thay Giang Nam.''

Hạ Hề trừng mắt nhìn cô, đau lòng thay Giang Nam nỗi gì, phải đau lòng cho Hạ Hề trước đã chứ.

"Thật ra tớ muốn hỏi cậu, rốt cuộc năm đó tớ và Giang Nam đã xảy ra chuyện gì?" Hạ Hề có chuyện gì cũng sẽ kể với Chung Huyên, có lẽ không tìm được đáp án chỗ ba mẹ Hạ, nhưng với Chung Huyên có thể biết được.

"Cậu và Giang Nam sao?" Bàn tay Chung Huyên quấy trân châu dừng lại, "Cậu biết đến đâu rồi?"

Hạ Hề kể lại những điều nghe được từ chỗ ba mẹ và Hàn Phỉ, cuối cùng hỏi cô: "Năm đó tớ thật sự tự nguyện gả cho Giang Nam, anh ấy không uy hiếp tớ à?"

Chung Huyên trừng mắt: "Cậu tưởng tượng thật phong phú, năm đó sau khi cậu đi dạy, tín hiệu chỗ cậu không tốt lắm, không thể gọi điện thoại, hơn nữa tớ cũng bận tốt nghiệp, hai ta cũng không liên lạc nhiều. Khi gặp lại cậu là một năm sau, cậu mang về từ Tây Bắc một anh chàng rất đẹp trai và một cái bụng bầu.''

"Lúc đó tớ rất kinh ngạc, cậu bày khuôn mặt thẹn thùng đỏ ửng nói với tớ là cậu thương anh ấy, cậu muốn kết hôn với anh ấy, còn muốn tớ đến làm phù dâu. Dáng vẻ cả đời này không phải anh ấy thì không gả, thật sự khiến tớ mở mang tầm mắt. Đúng là một cô gái cô đơn hai mươi mấy năm không yêu đương,lúc bắt đầu nói chuyện tình cảm giống như núi lửa phun trào, lửa cháy củi khô, càng không thể ngăn cản.”

Hạ Hề nghe xong mặt không cảm xúc, Chung Huyên dùng từ đó để hình dung khiến Hạ Hề rất muốn cầm lấy bánh ngọt trên bàn ném vào mặt cô ấy.

"Lúc đó tớ đã khuyên cậu rồi.'' Chung Huyên nhận thấy Hạ Hề sắp bùng nổ, vội nghiêm mặt, "Tớ nói Giang Nam cần tiền không có tiền, cần nhà không có nhà, cần xe không có xe, cần cái gì cũng không có, cậu nhất định phải chuẩn bị tốt, chấp nhận được chàng trai phượng hoàng ở rể không..."

"Anh ta không phải chàng trai phượng hoàng ở rể đâu.'' Hạ Hề nhịn không được xen vào một câu, anh ta là một người đàn ông xấu xa ăn thịt người không nhả xương.

"Đúng rồi.'' Chung Huyên vỗ bàn một cái, vui vẻ nói: "Năm đó cậu cũng đã nói như vậy.''

Hạ Hề: "..."

"Sau khi cậu gả cho anh ấy, Hàn Phỉ đều nói thật, cậu lấy tiền ba mẹ cho hai người mua nhà giao cho Giang Nam gây dựng sự nghiệp, lúc đó cậu không dám nói chuyện này với ba mẹ biết, bản thân lén lút thuê một phòng nhỏ bên ngoài."

"Ba mẹ tớ không nghi ngờ sao?" Hạ Hề cảm thấy cô ngu ngốc, nhưng ba mẹ cô không ngốc như thế chứ?

"Lúc đó cậu cho là họ không biết, nhiều năm sau cậu mới biết được lúc đó sau khi đưa tiền cho Giang Nam, Giang Nam liền nói chuyện này với ba mẹ cậu.''

"Anh ta bị nước úng não rồi.''

"Người ta là người có trách nhiệm đấy, viết giấy vay nợ cho ba mẹ cậu, cam đoan trong một năm sẽ trả lại tiền. Nhưng tớ nói này, mắt Hạ Hề cậu tốt thật đấy, Giang Nam chính là một viên ngọc quý, một con ngựa chiến hiếm có, cậu chính là Tử Kỳ gặp được Bá Nha đấy..."

Hạ Hề: "..." Cậu không biết dùng thành ngữ thì đừng dùng bậy được không?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play