Lục Viễn Trạch ngớ ra một chút rồi vội vàng cùng mọi người đứng dậy nghênh đón thái tử.
Tiểu Thái Tử năm nay 6 tuổi, thông minh hơn hẳn người thường, được triều đình rất tin tưởng. Ngay từ khi sinh ra, bệ hạ đã tự mình dạy dỗ thái tử chứ không giao cho người khác.
Bệ hạ đặt rất nhiều hy vọng vào hắn, điều đó có thể thấy rõ từ tên của hắn: Tạ Thừa Tỉ.
“Điện hạ sao lại đến?” Trưởng công chúa thường xuyên vào cung, nên rất thân thiết với Thái Tử.
Thái Tử xưa nay không nghe thấy chuyện bên ngoài, hai tai chỉ nghe chuyện trị quốc, sao lại đột nhiên đến Lục gia?
Tuy Thái Tử còn nhỏ tuổi, nhưng khí thế của hắn khiến mọi người không ai dám nhìn thẳng.
Hắn vẫy tay, Lục Viễn Trạch liền lui về phía sau hắn.
“Cô cô đến dự tiệc đầy tháng, Thừa Tỉ vừa mới xuất cung nên tiện đường đến thăm người.” Thái Tử nhàn nhạt nói, ánh mắt dừng lại ở bé con trong chiếc tã lót.
Lục Viễn Trạch trong lòng có chút nóng nảy, từ khi tiên hoàng qua đời, Trung Dũng hầu phủ đã không còn được sủng ái như trước.
Bệ hạ đối với Lục gia cũng không còn nhiệt tình như xưa.
Nếu ông ta có thể lấy lòng Thái Tử…
Hứa thị tiến lên hành lễ với Thái Tử, Thái Tử gật đầu nhẹ: “Hứa phu nhân mau đứng lên, cô* chỉ đi ngang qua Lục gia, thấy hầu gia đang làm tiệc đầy tháng nên cô mới đến góp vui.” - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.
*Cô là cách thái tử tự xưng.
“Mau đem Triều Triều ôm lại đây.” Hứa thị gật đầu với Đăng Chi.
Bé con Triều Triều chớp chớp mắt, vừa ngước lên, liền nhìn thấy một vị ca ca nhỏ tuổi tinh xảo, đang nghiêm túc nhìn về phía nàng.
Ca ca này sinh ra cực kỳ đẹp, nhưng còn nhỏ tuổi mà đã mang vẻ mặt nghiêm túc, khiến người ta không dám trêu chọc.
Thái Tử vừa nhìn thấy bé con, liền muốn dời đi ánh mắt.
Đột nhiên…
Bên tai hắn nghe thấy một tiếng ríu rít non nớt: 【Ái chà, là Thái Tử nha!】
【Lúc vừa sinh ra thiên tượng liền có dị biến, tiểu Thái Tử từ nhỏ đã thông tuệ, sáng suốt nha… Chỉ tiếc, mệnh không tốt lắm, thật là xót xa… Tất cả đều là làm áo cưới cho người khác*.】 Bé con lẩm bẩm hai tiếng, rồi ngáp một cái.
* Trong tiếng Trung Quốc, câu “May áo cưới cho người khác” có nghĩa bóng chỉ việc bản thân mình vất vả bận rộn mà chẳng được gì, ngược lại còn khiến người khác được việc.
Thái Tử: ???
Hắn mở to mắt, trong mắt có chút hoang mang không rõ.
Hắn đây là nghe thấy được gì? Nghe thấy tiếng lòng của trẻ con sao?
Ngươi rốt cuộc vừa nói gì? Xót xa cái gì? Cô làm sao cơ?!
Thái Tử nhìn chằm chằm vào cái cục trắng nõn mềm mại đang được ôm đằng kia, bé con lại ngáp hai cái, mơ màng rồi ngủ thiếp đi.
Hắn tưởng tượng… Hắn đi lên nắm lấy bả vai nàng lắc lắc vài cái cho nàng tỉnh.
Ngươi rốt cuộc tỉnh lại đi, nói cho hết lời đi rồi làm gì thì làm chứ!
“Tiểu thư đại khái là mệt mỏi rồi.” Đăng Chi cười nói.
Thái Tử nhíu mày, lại nghĩ đến sự khác thường hôm nay, duỗi tay cởi ngọc bội bên hông mình rồi bỏ vào tã lót: “Hôm nay cô chỉ đi ngang qua, không mang theo quà mừng, vậy thì món đồ này cô tặng tiểu Triều Triều làm quà đầy tháng đi.”
Lục Viễn Trạch kinh ngạc, ông ta còn chưa kịp nịnh nọt gì, Lục Triều Triều thế mà đã được Thái Tử ưu ái!
Đồng thời trong lòng ông ta cũng có chút không vui.
Những vận khí tốt này nên là của Cảnh Dao mới phải.
“Thần phụ thay mặt tiểu nữ cảm tạ điện hạ.” Hứa thị hành lễ, trong lòng cũng kiên định hơn vài phần.
Có Thái Tử coi trọng, ít nhất, bọn họ cũng không dám hãm hại Triều Triều.
Thái Tử vẫn chưa nhiều lời, Lục Viễn Trạch muốn nịnh hót cũng không có cơ hội, chỉ có thể tự mình đưa Thái Tử điện hạ ra cửa.
Tiệc đầy tháng của Lục Triều Triều được tổ chức vô cùng long trọng, Hứa thị còn cúng vái ba ngày để cầu phúc cho nữ nhi bảo bối.
Ban đêm, khách khứa đã tan, Lục Viễn Trạch đè nén sự phiền muộn giữa hai hàng lông mày.
“Triều Triều mới sinh, nàng làm như vậy là quá long trọng, quá ồn ào, cẩn thận ảnh hưởng đến phúc khí của con bé.” Lục Viễn Trạch cau mày tỏ vẻ lo lắng.
Hứa thị sắc mặt u sầu.
“Xin hầu gia chỉ bảo cho?”
“Triều Triều là đích nữ duy nhất của Trung Dũng hầu phủ, cũng là ngoại tôn duy nhất của Hứa gia. Là đích nữ danh chính ngôn thuận, con bé cũng không phải là một đứa con hoang dơ bẩn thì tại sao không được tổ chức đầy tháng long trọng?” Hứa thị cúi đầu xuống. Bà vừa dứt lời, Lục Viễn Trạch đứng bên cạnh liền siết chặt nắm tay lại
Con hoang dơ bẩn.
Từng chữ, từng chữ đều như giẫm đạp lên trái tim ông ta.
Hứa thị biết mình không nên kích động ông ta, nhưng bà không thể kìm nén sự chán ghét và khinh thường trong lòng của mình.
Lục Viễn Trạch chỉ đành kiềm chế cơn giận.
Hôm nay những vị khách mời đều là quan chức cấp cao trong triều đình, thường ngày đối xử với hắn với thái độ kiêu ngạo, hôm nay lại đối xử với hắn với vẻ mặt ôn hòa hơn nhiều.
Lục Viễn Trạch cau mày.
“Vân Nương, ta không trách nàng. Chỉ là ta lo rằng hầu phủ tổ chức quá rình rang, khiến bệ hạ không vui.” Lục Viễn Trạch nhìn thấy tiệc đầy tháng hôm nay, lại không khỏi nhớ đến tiệc đầy tháng của Lục Cảnh Dao cũng diễn ra vào hôm nay.
Cùng là nữ nhi của ông, cùng là tiệc đầy tháng, Lục Triều Triều được tổ chức long trọng, xa hoa lộng lẫy.
Mà Lục Cảnh Dao, lại phải tránh né ở trong một căn nhà nhỏ, thậm chí còn không dám tổ chức tiệc đầy tháng cho con bé. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Nữ nhi của hắn phải chịu thiệt thòi biết bao nhiêu chứ?
“Ba người huynh trưởng của con bé lúc trước đều tổ chức đơn giản, chỉ có Triều Triều là tổ chức lớn, cũng chỉ là một bữa tiệc đầy tháng mà thôi.” Hứa thị cười nhẹ, không nói thêm gì, nhưng trong lòng bà lại hận thù đến cùng cực.
Giờ bà mới nhận ra một điều. Hóa ra ba nhi tử của bà trước đây, tiệc đầy tháng và sinh nhật một tuổi đều không được tổ chức long trọng, chỉ vì ông ta sợ ả đàn bà bên ngoài kia không vui!
Lục Viễn Trạch ngồi trong viện thêm một lúc, rồi ông ta viện cớ còn có công vụ chưa giải quyết, nên trở về thư phòng.
Đêm khuya.
“Phu nhân, hầu gia đã ra ngoài.” Đăng Chi đã theo dõi tiền viện từ lâu, quay lại bẩm báo với bà. Nghe được tin báo, Hứa thị hai mắt đỏ hoe.
Nàng ngồi bên cửa sổ hồi lâu, người lạnh buốt, lòng cũng lạnh lẽo.
“Hôm nay là tiệc đầy tháng của Triều Triều, ông ta không về nhà cả ngày, nhất định là phải về nhà dỗ dành người trong lòng của ông ta rồi!” Hứa thị nhẹ nhàng nức nở, lòng hoang mang trống trải.
Bà chỉ muốn hỏi một câu, liệu trước đây ông ta có từng thực sự yêu thương mình không?
Thành hôn mười mấy năm, trong mắt người ngoài là phu thê ân ái, không ngờ tất cả đều là giả dối.
“Phu nhân, hầu gia, có lẽ có chuyện quan trọng gì đó.” Đăng Chi an ủi một cách khó khăn.
Hứa thị cười nhạt.
Đăng Chi nhìn bà đầy lo lắng.
Hứa thị vẫy tay, bà đang định nghỉ ngơi, thì nghe thấy ngoài cửa truyền đến tiếng ồn ào.
“Sao vậy? Hơn nửa đêm còn ồn ào cái gì?” Đăng Chi ra cửa quát lớn.
“Phu nhân, đã xảy ra chuyện!” Một nha đầu hoảng hốt chạy vào viện.
“Chuyện gì vậy? Đừng có mà hoang mang rối loạn rồi va chạm vào tiểu thư!”
Nha đầu mặt mày hoảng sợ: “Hứa gia đã xảy ra chuyện.”
“Vừa rồi thống lĩnh cấm quân mang theo người bao vây Hứa gia, nói rằng Hứa gia mưu đồ làm phản, trong phủ giấu giếm đồ vật phản nghịch. Hiện giờ Hứa gia đã bị canh giữ nghiêm ngặt, không ai được ra vào!”
Lời nói này vừa thốt ra, cả phòng đều kinh hãi.
Hứa thị chấn động, rốt cuộc điều này cũng đến…
Lời nói của nữ nhi đã thành sự thật.
Bà vừa thương tâm, vừa nghĩ mà thấy sợ.