Đêm khuya.

Hứa thị trắng đêm không ngủ, đứng từ cổng lớn nhìn về phía Hứa phủ cách mấy con phố.

Bên kia ánh lửa bập bùng, có thể ẩn ẩn nghe được tiếng kêu rên vang lên.

“Phu nhân, sẽ không sao đâu ạ.” Đăng Chi nắm lấy tay phu nhân, phát hiện tay bà lạnh toát, cả người run rẩy.

Môi Hứa thị tím tái, thân hình run rẩy không ngừng, sau một hồi mới thốt ra vài chữ giọng run rẩy:

“Thiếu chút nữa… Chỉ kém một chút…” Chỉ kém một chút, Hứa gia đã bị hủy diệt.

May mắn thay, bà đã nghe được tiếng lòng của Triều Triều.

Nữ nhi Triều Triều của bà, chính là bảo bối do ông trời ban tặng.

Mãi cho đến khi trời dần sáng, thân hình cứng đờ của Hứa thị mới khẽ động.

Đăng Chi vội vàng tiến lên đỡ lấy.

“Hầu gia đã trở về chưa?” Hứa thị sắc mặt tái nhợt, có chút kiệt sức.

Đăng Chi lắc đầu: “Hầu gia trắng đêm không về.”

Hứa thị nắm lấy tay Đăng Chi, nhắm mắt lại, ngăn chặn nỗi sợ hãi và hoài nghi trong mắt.

Bà không dám nghĩ rằng việc này có hay không liên quan đến Lục Viễn Trạch.

“Phu nhân, đã hỏi thăm được tin rồi.”

“Đêm qua cấm quân đã lật ngược Hứa gia, đào ra một lá thư máu dưới gốc cây lệch tán bên ngoài phòng ngủ của phu nhân. Lúc này, Hứa lão gia tử đang quỳ gối chờ phán xét bên ngoài Ngự Thư Phòng.” Ánh Tuyết vội vã bước vào, vừa đi đường vừa hỏi thăm tin tức. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.

Ánh Tuyết và Giác Hạ, hai nha hoàn này đều có chút lo lắng.

Nhưng khi thấy vẻ mặt phu nhân dường như nhẹ nhõm hơn một chút, hai người họ ngước mắt lên nhìn kỹ lại thì thấy phu nhân vẫn cau mày, có lẽ là do họ nhìn nhầm.

Hứa thị mím môi, không nói gì thêm.

Bà như ngồi trên đống lửa, như ngồi trên đống than suốt cả ngày, từ khi gả cho Lục Viễn Trạch, bà dần dần không còn người tâm phúc bên cạnh, chỉ có thể phụ thuộc vào Lục Viễn Trạch.

Bà vì ông ta sinh con đẻ cái, vì ông ta hắn rửa tay vào bếp, bà đã không còn là nữ tài tử sắc sảo nứt tiếng của kinh thành năm xưa nữa.

Ngay cả người thân yêu nhất của mình, bà cũng quay lưng với họ.

Khóe miệng Hứa thị hiện lên một tia chua xót.

Bà sai người đi mời Lục Viễn Trạch, nhưng Lục Viễn Trạch vẫn chưa về phủ.

Bà vẫn muốn cho Lục Viễn Trạch một cơ hội, một cơ hội để ông ta thẳn thắng với bà. Nhưng Lục Viễn Trạch thậm chí còn không thèm về nhà.

Bà vẫn ngồi im lặng cho đến chiều tối.

Người gác cổng vội vàng báo:

"Phu nhân, Khương gia, Khương phu nhân đến." Hứa thị đột nhiên đứng dậy.

Khương gia là gia đình đính hôn với đích trưởng tử Lục Nghiên Thư của bà.

Lúc này Khương gia đến, e rằng không phải chuyện tốt.

Khương gia năm xưa cùng Lục gia đều là công thần khai quốc, Khương gia xuất thân từ khoa văn, thế hệ sau của họ rất biết tranh đua, thế hệ này của họ còn ngồi lên vị trí quan Tam phẩm- Đại Lý Tự Khanh.

Mà Lục gia xuất thân từ võ, Lục Viễn Trạch từ nhỏ yếu đuối, chỉ có thể đi theo con đường khoa cử, những năm gần đây cũng chỉ làm quan chức tầm thường.

May mắn thay, cưới được Hứa thị, ông ta mới có thể thăng tiến.

Nhưng so với Khương gia, vẫn kém xa một chút.

"Năm xưa công tử Nghiên Thư rất có tài danh, là do chính họ đến nhà cầu thân với công tử của chúng ta." Đăng Chi thay Hứa thị thay đổi trang phục, thấy tinh thần Hứa thị đã tốt hơn một chút, mới dìu bà ra cửa.

Hứa thị dừng lại một chút: "Ôm Triều Triều đi theo."

Bé con Triều Triều đã đầy 40 ngày, giờ đây trông có vẻ mũm mĩm hơn, khuôn mặt nhỏ nhắn thấy ai cũng nhếch miệng cười, nhìn vào liền cảm thấy vui vẻ.

Hứa thị bước vào phòng khách, Khương phu nhân đã ngồi đó một lúc lâu với vẻ mặt cau có.

Trên bàn còn đặt một khay, khay cái vải đỏ.

Hứa thị bước chân hơi hơi dừng lại.

"Hứa muội muội, hồi lâu không thấy, tiệc đầy tháng của nữ nhi muội, tỷ tỷ đều chưa từng tới. Thật sự là áy náy với muội." Khương phu nhân thở dài, trên mặt mang theo vài phần khôn khéo.

Năm đó bà ta chính là xem trọng Lục Nghiên Thư, ai ngờ hắn lại thành một tên tàn phế không thể tự gánh vác, còn lâu lâu phát cuồng.

Kéo nhiều năm như vậy, hiện giờ Hứa gia cũng vướng vào ngục tù, bà ta liền không còn cố kỵ.

"Chúng ta hai nhà tình như thủ túc*, đều là người một nhà, ta sao có thể trách Khương gia." Hứa thị cười nói.

*Thành ngữ Trung Quốc “Tình như thủ túc” xuất xứ từ cuốn “Điếu Cổ Chiến Trường Văn” của nhà văn đời Nhà Đường Lý Hoa. Nghĩa là quan hệ như tay với chân, một ngày cũng không rời khỏi được; ví tình hữu nghị nồng thắm, như tình anh em.

Khương phu nhân hơi khựng lại

Khương phu nhân hơi nheo mắt, trầm mặt một lúc rồi nói: "Hứa muội muội, chúng ta là người quang minh chính đại, không nên nói chuyện lấp lửng. Việc hôn nhân của Nghiên Thư, e rằng cần phải hủy bỏ."

Sắc mặt Hứa thị tối sầm lại.

"Nghiên Thư hiện giờ người không ra người, quỷ không ra quỷ, hắn không xứng với Vân Cẩm của ta. Vân Cẩm là đích nữ quý giá của Khương gia, sao có thể gả cho một kẻ tàn phế! Việc hôn nhân này đã sớm nên hủy bỏ."

Hứa gia bây giờ đang gặp khó khăn, Lục Nghiên Thư lại là một kẻ tàn phế, việc hủy hôn là điều đương nhiên. Bà ta không hề cố kỵ chút nào.

"Ngươi!" Ngực Hứa thị tức đến đau hết cả ngực.

"Nghiên Thư rơi xuống nước, chẳng lẽ không phải vì Vân Cẩm?" Hứa thị nghiến răng nói.

Nhi tử thông minh tài giỏi Nghiên Thử của bà còn không phải vì Vân Cẩm mà biến thành như vậy sao! Khương Vân Cẩm rơi xuống nước, Nghiên Thư nhảy xuống cứu người, Khương Vân Cẩm được cứu. Nhưng Nghiên Thư lại ở dưới nước quá lâu, khi được cứu lên thì lại không thể cứu chữa được mới trở thành như vậy!

Hứa thị mỗi khi nhớ đến chuyện này đều đau lòng vô cùng, hận không thể giết người.

Khương phu nhân sắc mặt có chút khó coi: "Vân Cẩm là đích nữ quý giá của nhà ta, sao có thể gả cho một kẻ tàn phế? Hơn nữa, Vân Cẩm cũng không yêu cầu hắn cứu, chính hắn tự nhảy xuống! Việc hôn nhân này đã sớm nên hủy bỏ, lại còn hại nữ nhi ta mang tiếng xấu! Kẻ tàn phế nhà ngươi đừng hòng gieo họa cho nữ nhi trong sạch của ta. Còn lương tâm ngươi ở đâu?"

“Nhi tử của ta không màng hậu quả mà cứu nữ nhi của mấy người, bây giờ cuộc đời của thằng bé đều bị hủy cả rồi, cưới thê tử cái gì?"

"Chỉ cần đính hôn với hắn, nữ nhi của ta đã thấy mất mặt. Đó là quá khứ u ám của con bé!" ( truyện đăng trên app TᎽT )

"Việc hủy hôn này, ngươi không đồng ý cũng phải đồng ý."

"Ta không đồng ý hủy hôn!" Hứa thị đỏ hoe hai mắt. Nghiên Thư khiến nhi tử của bà thành tàn phế, Khương gia lại muốn hủy hôn với Nghiên Thư! Nghiên Thư của bà, đời này đã bị hủy hoại hoàn toàn.

Bé con Triều Triều lúc này đang trong tả lót thò móng vuốt mũm mỉm của mình ra [Từ, từ, từ hôn! Mẫu thân xinh đẹp mau lui mối hôn sự này lại….]

[Nàng ta thế mà lại hại đại ca của ta thật thảm…]

[Sau này nàng ta gả cho đại ca, nàng ta suốt ngày trộm đánh đại ca. Bắt đại ca học theo chó mà sủa, bắt đại ca uống nước tiểu. Nàng ta còn dẫn nam nhân khác về nhà, bắt đại ca nhìn xem nàng ta cùng người khác lăn lộn. Đại ca đang sống sờ sờ mà bị nàng ta ép đến chết…]

Tay đang bưng trà của Hứa thị run lên, hô hấp của bà dần dần dồn dập, nước trà cũng vì thế mà bắn ra vài giọt.

Bà nắm chạy tay, móng tay đều ấn mạnh vào thịt.

Bà tức giận đến mức, bấm móng tay vào lòng bàn tay đến chảy cả máu.

Nhi tử của bà rốt cuộc phải chịu bao nhiêu tội!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play