Lục Triều Triều chết rồi.
Vì muốn cứu thiên hạ, cứu muôn dân, nàng là lão tổ ở tu chân giới nên nàng đã hiến tế chính thần hồn của mình, vì nghĩa diệt thân.
Lại một lần nữa mở mắt ra, nàng như đang ngâm mình trong một làn nước ấm áp.
Phía trước còn có một tia sáng le lói.
Một số âm thanh vụn vặt không ngừng truyền vào tai nàng: "Hít vào... Thở ra..."
"Phu nhân hãy mau dùng thêm sức, sắp thấy đầu của hài tử rồi."
Lục Triều Triều còn chưa kịp phản ứng, nàng đã theo dòng nước ấm bao quanh mình trôi ra ngoài. Trước mắt nàng là một mảng sáng chói, khiến nàng phải nheo mắt lại.
Lục Triều Triều khẽ nhúc nhích cái miệng nhỏ, bỗng nàng cảm thấy cổ họng mình như bị bóp nghẹt.
Bỗng có người “cộp” một cái, quỳ xuống đất .
"Phu nhân, là một tiểu thư, nhưng mà..." Bà mụ lắp bắp, giọng nói run run.
Thở dài một hơi, bà ta nói: "Hài tử đã không còn hơi thở… Là một cái thai chết!" Bà mụ run rẩy quỳ trên mặt đất, hai tay siết chặt che kín miệng mũi của Lục Triều Triều.
"Có lẽ do thời gian chuyển dạ quá lâu, hải tử không thể thở được." Ma ma quỳ sau lưng bà mụ, nước mắt lưng tròng nói.
Phu nhân nằm trên giường sắc mặt tái nhợt, giờ phút này bà vừa hoảng sợ vừa oán trách, trừng mắt nhìn: "Thai chết? Ta không tin! Mau ôm con bé lại đây cho ta nhìn!"
Đại nha hoàn đang đứng bên cạnh khóc đỏ cả mắt nức nở khuyên can: "Phu nhân, đừng nhìn. Nếu như người nhìn một lần rồi cả đời này người sẽ mãi không quên được, vĩnh viễn không thoát ra được nỗi đau này."
"Ta thật xin lỗi Viễn Trạch, là ta có lỗi với hầu phủ... Lão thái thái mỗi ngày đều ở Phật đường cầu phúc cho đứa con này của ta được bình an." Bà đã sinh được ba nhi tử, chỉ có duy nhất một nữ nhi này.
Hứa thị đau lòng đến nước mắt chảy dài trên khuôn mặt của bà.
Lục Triều Triều hô hấp dồn dập, khuôn mặt nhỏ nhắn bị che kín đến đỏ bừng.
Viễn Trạch? Hầu phủ?
Lục Viễn Trạch?!
Chẳng phải đây là nhân vật trong một cuốn thoại bản mà nàng từng đọc lúc rảnh rỗi sao?
Trong thoại bản đó, phu nhân của Lục gia- Trung Dũng hầu phủ sinh ba nhi tử một nữ nhi nhưng ấu nữ lại chết yểu. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.
Hầu phu nhân tự cho rằng mình có một cuộc hôn nhân hạnh phúc, mẹ chồng nàng dâu hòa thuận, nào ngờ tất cả chỉ là một âm mưu kinh hoàng từ đầu đến cuối!
Cả đời này của bà đều bị lừa dối!
Hầu gia từ nhỏ đã yêu biểu muội của mình, nhưng biểu muội của ông ta vốn có xuất thân thấp hèn, không thể giúp ích cho con đường làm quan của ông ta.
Vì vậy hầu gia không hề cưới biểu muội mà mình yêu thương làm thê tử mà đem nàng ta nuôi dưỡng bên ngoài như ngoại thất.
Ông ta nghênh ngang cưới Hứa thị, đích nữ nhà cao cửa rộng về làm chính thê, sinh hạ ba nhi tử một nữ nhi.
Sau khi thành hôn, cả nhà hầu gia đều hết lòng thao túng Hứa thị, một mặt dựa vào thế lực Hứa gia để thăng tiến, mặt khác khiến bà cắt đứt quan hệ của mình với nhà mẹ đẻ.
Ngay sau khi ấu nữ sinh ra bị chết yểu, hầu gia liền bế con gái của ngoại thất về để Hứa thị nuôi dưỡng.
Hứa thị dành hết tâm huyết để nuôi dạy dưỡng nữ, nhưng nàng ta cuối cùng lại vu khống Hứa thị mưu phản, hãm hại bà, kéo thêm hơn một trăm mạng trong gia tộc của Hứa thị dính vào tội mưu phản. Tất cả đều bị xử trảm không còn một ai.
Mà một nhà Trung Dũng hầu nhờ có công chủ động tố cáo nên không hề hấn gì.
Cuối cùng, Trung Dũng hầu cưới biểu muội về làm kế thất, con cái do họ sinh ra đều được ghi vào gia phả, trở thành đích tử và đích nữ.
Dưỡng nữ, giờ đã thành đích nữ kế thừa gia sản của Hứa thị, gả cho nam chính, sống hạnh phúc viên mãn.
Lục Triều Triều: Ơ, ta chính là hài tử bị chết yểu đó sao.
Sinh ra lần nữa sao chẳng khác nào chết vậy!
"Phu nhân, đứa trẻ chết yểu sẽ không được chôn cất trong phần mộ tổ tiên. Nô tỳ sẽ đưa đi xử lý. Để phu nhân không phải đau lòng." Ma ma cúi đầu, chậm rãi lùi ra ngoài cửa.
Lục Triều Triều cố gắng giãy giụa, nhưng cả người nàng bị bàn tay kia khống chế, làn da dần dần trở nên tím tái, không thể động đậy.
Hơi thở của nàng ngày càng yếu ớt, khuôn mặt bắt đầu tái xanh.
[Chết yểu sao? Ngươi mới là kẻ chết yểu…… Cả nhà ngươi đều là kẻ chết yểu! Ta còn đang thở đây này……]
[Mẫu Thân……]
Tiếng nỉ non yếu ớt khiến phu nhân Trung Dũng hầu mở bừng mắt ra.
Bà đang ảo giác sao?
Trong phòng này nào có đứa trẻ nào?
Bỗng nhiên, ánh mắt của nàng dừng lại ở đứa trẻ duy nhất trong phòng.
[Hu hu nương ơi, con vẫn còn cứu được mà, còn che nữa thì con mới chết thiệt đó……] Lục Triều Triều chỉ còn cách một bước nữa là bị đưa ra khỏi phòng sinh.
"Từ từ!" Lúc này người mẫu thân từ trên trời rơi xuống của nàng đột nhiên lên tiếng.
"Đem đứa trẻ đến đây cho ta nhìn một cái." Hứa thị ngồi thẳng người dậy, nước mắt trên mặt còn không kịp lau, bà ra lệnh với vẻ mặt nghiêm nghị.
Ma ma và bà mụ liếc nhau, cả người bọn họ đều cứng đờ.
"Phu nhân, hài tử chết yểu là điềm xấu, sẽ ảnh hưởng đến phu nhân." Hai người quỳ trên mặt đất cố gắng thuyết phục.
"Đăng Chi, mau đem đứa trẻ đến đây!" Hứa thị chỉ cảm thấy tim đập như sấm, lòng tràn đầy bất an, như thể bà sắp mất đi điều gì đó.
Bà vội vàng xuống giường, cả người mềm nhũn suýt thì ngã quỵ xuống đất.
Đại nha hoàn Đăng Chi vội vàng đi ôm lấy đứa trẻ từ tay bà mụ: "Phu nhân, ngài hãy nằm im, nô tỳ sẽ đi ôm ngay đây! Ngài vừa mới trải qua cửa sinh tử, không thể vận động mạnh."
Đằng Chi ôm đứa trẻ vào lòng ngực, cảm nhận được hơi ấm cơ thể của bé, cả người nàng ta run lên.
Đằng Chi vội vàng cúi xuống nhìn, nàng ta thấy tiểu thư toàn thân tím tái, cổ họng cũng tím bầm, năm dấu tay in hằn rõ ràng nhìn đến hết sức chói mắt.
"Phu nhân!!"
"Tiểu… Tiểu thư vẫn còn sống!"
Đăng Chi hét lên một tiếng, vội vàng ôm tiểu thư trở về.
Hứa thị cúi đầu xuống, nhìn thấy tiểu nữ nhi đang nước mắt lưng tròng nhìn nàng.
Lão tổ của tu chân giới lúc này cũng mặc kệ, nàng vừa khóc vừa ho khan không ngừng.
[Hu hu con đúng là đồ mệnh khổ mà…… Hu hu đồ mệnh khổ..hức hức Vừa sinh ra đã bị bóp cổ…… Khụ khụ ] Bé con còn phối hợp với âm thanh đang phát ra, khò khè hai tiếng trong cổ họng.
Điều đáng sợ nhất không phải là bị bóp cổ.
Mà là cả nhà đều bị diệt môn!
Giờ chưa chết nhưng sớm muộn gì cũng chết toi thôi!
Có khác nào trên đầu đang treo một thanh đao chu di cửu tộc đâu chứ.
Thật là!!!! Cái mệnh này so với hoàn liên còn khổ hơn nhiều á! Vừa đắng, vừa khổ!
Có lẽ do một lần nữa đầu thai, tính cách của nàng dường như dần trở về bản chất, dần dần giống như một đứa trẻ mới sinh thực thụ.
Hứa thị run rẩy tay, cơ thể hơi cứng đờ, bà vừa sợ hãi vừa lo lắng.
"Các ngươi đúng là đồ đáng chết! Ai cho các ngươi lá gan xuống tay với nữ nhi của ta!" Lúc này tuy Hứa thị suy yếu đến cực điểm, nhưng bà vẫn không kìm được mà nhấc chân đá vào ngực ma ma.
"Kéo xuống đi, thẩm vấn thật kỹ cho ta!"
"Tiểu thư nhà ta vừa sinh ra đã gặp tai họa, nhất định phải tra hỏi bà ta cho kỹ vào! Rốt cuộc bà ta là do ai phái tới? Phu nhân cả đời này đều không kết thù với ai, sao bọn chúng lại có thể tàn nhẫn độc ác đến vậy!" Đăng Chi tức giận đến run người, suýt nữa đem tiểu thư trong lòng mình còn sống sờ sờ mà siết cho đến chết.
Nghĩ lại mà rùng mình!
Hai người phụ nữ khóc lóc thảm thiết kia liền bị kéo xuống.
Hứa thị cúi đầu nhìn vào nữ nhi trong ngực mình, ba tên oắt con kia không đứa nào trắng nõn xinh xắn như bé con trong lòng bà.
Đôi mắt to tròn long lanh ngấn nước, nhìn bà chăm chú, con bé mếu máo lộ ra hàng lợi đỏ mềm, cười cong cong đôi mắt.
Nữ nhi của bà suýt nữa thì bị hại ở ngay trước mắt bà.
[Mẫu thân đúng là một đại mỹ nhân, thật là đẹp mắt quá đi…… Mẫu thân hôn hôn. ]
Bà lại nghe thấy âm thanh đó, là ảo giác của bà sao?
Tiếng nói đứt quãng, mơ hồ, lúc nghe được lúc không. Bà cẩn thận quan sát nha hoàn xung quanh, dường như chỉ có bà mới nghe được âm thanh này.
Lục Triều Triều lẩm bẩm: [May mắn nương cứu ta, nếu không, ta phải chết dưới tay người phụ nữ kia rồi…] ( truyện trên app tyt )
Theo nguyên tác, đứa trẻ do Hứa thị sinh ra bị chết yểu, từ đó trở thành tâm bệnh của bà. Hầu gia lúc đấy liền bế nữ chính về nhà, để Hứa thị nuôi dưỡng nàng ta bên cạnh mình.
Chứng cứ mưu phản cũng là do nữ chủ vu khống Hứa gia.
Cũng là nàng ta đâm Hứa thị một nhát dao chí mạng.
Hứa thị chỉ nghe được loáng thoáng "chết dưới tay người phụ nữ kia", bà hoảng sợ đến mức suýt ném nữ nhi của mình ra ngoài.
Bà cố gắng lắng nghe nhưng lại không nghe được gì nữa.
Hứa thị ngẩng đầu hỏi: "Lão gia sao còn chưa về?"
Nha hoàn bưng canh sâm đến cho Hứa thị, một nha hoàn khác thì lay hoay tắm cho Lục Triều Triều. Hứa thị vẫn không yên tâm, không cho nha hoàn bế Lục Triều Triều đi, bà ngồi đó dõi mắt xem nha hoàn tắm cho con bé trong chậu nhỏ.
Đăng Chi cười nói: “Phu nhân vừa có dấu hiệu là đã có người đi mời cho lão gia rồi, lão gia thương phu nhân nhất mà, chỉ sợ lão gia bận việc triều đình thôi."
Ai trong kinh thành này mà không ngưỡng mộ Trung Dũng hầu phủ chứ.
Lão hầu gia hy sinh sớm, lão phu nhân một mình nuôi lớn các hài tử. Hầu phủ tưởng chừng như sụp đổ nhưng may mà có Lục Viễn Trạch biết tranh đua, cố gắng kiến công lập nghiệp rồi kế thừa tước vị.
Điều duy nhất ngoài ý muốn là năm đó họ hàng xa của Lục gia muốn gả nữ nhi của họ- biểu muội của Lục Viễn Trạch cho ông ta.
Nghe nói vị biểu muội đó đã ái mộ Lục Viễn Trạch từ lâu, nhất quyết không chịu gả cho người khác.
Lúc ấy Lục Viễn Trạch đã đính hôn với Hứa thị, nên vị biểu muội đó đã bị gả đến một nơi khác.
Chuyện này đã trở thành đề tài bàn tán trong các câu chuyện bên trong các quán trà, tửu lâu trong kinh thành.
Hứa thị là con gái nhà danh gia, sau khi gả cho Trung Dũng hầu, nhờ sự giúp đỡ của nhà mẹ đẻ, Trung Dũng hầu phủ nhanh chóng hưng thịnh.
Lục Viễn Trạch và Hứa thị nổi tiếng là phu thê ân ái, cầm sắt hòa minh*, tình cảm của họ rất tốt.
*“Sắt cầm hảo hợp” 瑟琴好合 là đàn sắt và đàn cầm hòa âm với nhau tốt đẹp, nghe rất êm tai. Ý nói đôi vợ chồng hòa hợp nhau.
Nhưng thực ra, Hứa thị đã dần xa lánh nhà mẹ đẻ vì Lục Viễn Trạch không thích họ.
Hứa thị mỉm cười gật đầu: "Đúng vậy, có lẽ lão gia có việc quan trọng cần phải giải quyết." Hứa thị không hề nghi ngờ.
"Tiểu thư nhà chúng ta đến Lục gia chính là hưởng phúc. Hầu gia và phu nhân ân ái vô cùng, mẹ chồng nàng dâu hòa thuận, ngay cả Lão phu nhân Lục gia, người cao ngạo như vậy cũng đối xử với phu nhân rất tốt." Đăng Chi thầm nghĩ, phu nhân nhà mình quả là người khiến người ta ngưỡng mộ nhất.
Lục Triều Triều tắm xong, hai đôi tay bé xíu vẫy vẫy.
Miệng nàng ê ê a a không ngừng, nhìn như đang thật sự tức giận chuyện gì đó.
[Kẻ lừa đảo, kẻ lừa đảo. Phụ thân là một kẻ lừa đảo!]
Ông ta vẫn luôn lừa gạt mẫu thân từ đầu tới cuối.
Nương thật là đáng thương…
[Phụ thân vốn là một người xấu! Ông ta đang ở một viện bên trong hẻm Thanh Vũ chờ ngoại thất của ông ta sinh hài tử đó…] Một giọng nói non nớt có chút nức nở vang lên.
Cả người Hứa thị chậm rãi cứng đờ.
Hẻm Thanh Vũ?
Chờ ngoại thất sinh hài tử??!!
Bà đang ở trong phủ cửu tử nhất sinh, ông ta lại đang ở bên ngoài chờ ngoại thất sinh con?
[Người ở đầu quả tim ông ta, đang sinh hài tử cho ông ta đó…]