Ngày ba tháng sáu mới đó đã đến thật nhanh.

Lục Triều Triều sinh ra đã được một tháng, có thể ăn, có thể ngủ, lớn lên ngốc nghếch đáng yêu.

Ai nhìn thấy cũng nhịn không được mà muốn ôm ấp.

Sáng sớm, Trung Dũng hầu phủ đã rộn ràng chuẩn bị tiệc đầy tháng cho Triều Triều.

Ánh Tuyết, người thích Triều Triều nhất, bế bé con rồi vui vẻ nói: "Tiểu thư Triều Triều hình như cũng biết hôm nay là ngày đặc biệt của mình, từ sáng sớm đã ríu rít không ngừng."

[Chiếm được tiện nghi của nữ chủ, vui vẻ, vui vẻ.] Bé con Triều Triều vẫy vẫy móng vuốt mũm mĩm của mình, ê a kêu to.

Hứa thị nhìn bé con rồi cười cười. Đứa bé này còn nhỏ, nên tiếng lòng lúc nghe được, lúc không. Hứa thị cũng không ép buộc bé con, vì tương lai còn dài. Bà có thể nhìn thấy trước một nửa tương lai, đó đã là một điều may mắn lớn.

Tuy nhiên, Hứa thị lại lo lắng vì Triều Triều như đang có một thanh đao treo lơ lửng ở trên. Từ khi con bé sinh ra, đã có người muốn hãm hại, vì vậy bà luôn giữ Ánh Tuyết và Giác Hạ bên cạnh con bé, không được rời nửa bước. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.

Đăng Chi, người hầu, đến báo với Hứa thị rằng lão phu nhân mời nàng qua tiền viện vì khách khứa đã đến.

Trung Dũng hầu phủ tuy có tước vị thừa kế, nhưng tất cả đều dựa vào công lao tòng quân của lão hầu gia theo khai quốc hoàng đế. Lục gia vốn xuất thân bình dân, mặc dù sau khi vào kinh được phong hầu, nhưng cũng không hòa hợp với các gia tộc thế gia khác ở kinh thành.

May mắn thay, Lục gia cưới được Hứa thị, một người phụ nữ thông minh, lanh lợi, tài giỏi lại biết dạy dỗ hài tử. Nhờ vậy Trung Dũng hầu phủ mới dần dần nổi danh.

Năm đó, để cưới Hứa thị, Lục Viễn Trạch đã quỳ ba ngày ba đêm ở cửa phủ họ Hứa. Cuối cùng, Lục Viễn Trạch cũng cầu được hiền thê.

Giác Hạ bĩu môi, trong lòng có chút không phục nói: "Lão phu nhân cũng thật là, tiểu thư Triều Triều đã tròn một tháng rồi mà cũng không đến xem một cái."

“Được rồi, những lời này chỉ được nói ở Thính Phong Uyển, sau này cũng không thể nhắc lại.” Hứa thị nghiêm khắc liếc nhìn nàng một cái.

Giác Hạ cúi đầu đồng ý.

Hứa thị đi thẳng một đường tới tiền viện, nơi đó đã có không ít khách khứa, trưởng công chúa cũng có mặt.

Lục Viễn Trạch đích muội, Lục Vãn Ý đã ân cần đứng chờ sẵn ở trước mặt bà.

Hứa thị dừng mắt lại một chút.

“Tẩu tử, cuối cùng tẩu cũng hết ở cữ rồi. Vãn Ý nhớ tẩu lắm… Tẩu sinh con mà Vãn Ý không được về thăm lấy một lần, Vãn Ý buồn lắm.” Lục Vãn Ý một tháng trước đã trở về nhà cũ ở Thanh Khê, gần đây nàng mới lại chạy về kinh thành.

Lục Vãn Ý thân mật tiến lên kéo tay bà.

“Hai người tẩu tử, tiểu cô các ngươi thật đúng là thân thiết với nhau.” Trưởng công chúa và Hứa thị vốn là khuê mật của nhau, hai người đã quen biết nhau nhiều năm.

Lục Vãn Ý cười tủm tỉm: “Trưởng tẩu vào cửa khi Vãn Ý mới hai tuổi, nói câu trưởng tẩu như mẹ cũng không quá. Vãn Ý đương nhiên thân thiết tẩu tử.” Lục Vãn Ý tỏ vẻ rất mực yêu mến Hứa thị.

Trong lòng Hứa thị cảm thấy an tâm hơn một chút.

Ít nhất, Vãn Ý vẫn chân thành với bà.

Lục Vãn Ý là ngoại tôn của lão phu nhân, bà gả vào cửa khi nàng ta mới hai tuổi, coi như Hứa thị đã nuôi dạy nàng ta từ bé.

Mấy năm nay, Hứa thị đã hết lòng dạy dỗ nàng, bỏ ra không ít tâm huyết.

Hứa thị vỗ vỗ tay Lục Vãn Ý, liền nghe nàng hỏi: “Đại ca sao vẫn chưa về? Hôm nay là tiệc đầy tháng của tiểu chất nữ. Nếu như để lỡ giờ, ta sẽ không tha cho hắn.” Lục Vãn Ý hơi chu môi, có vẻ hơi không vui.

Hứa thị chỉ cười mà không nói gì.

Một đám khách vào cửa, ồn ào náo nhiệt tiến vào đại sảnh cùng lão phu nhân hàn huyên chào hỏi.

Lão phu nhân là người xuất thân từ nông thôn, mặc dù đã ở kinh thành vài chục năm, nhưng cử chỉ, phong thái vẫn không thể so sánh được với những phu nhân được nuôi dạy từ nhỏ trong nhung lụa.

“Mẫu thân.” Hứa thị hít một hơi thật sâu, hơi cúi đầu xuống, khấu lễ trước mặt lão phu nhân.

Lão phu nhân mặc áo bông màu tối, lúc này đang ngồi trên ghế cao ở gian chính.

“Mau đỡ tẩu tử của con lên. Bà già này sức yếu nên không dám đi thăm con khi con ở cữ, sợ lây bệnh cho con.”

Lão phu nhân duỗi tay ra, liền thân mật kéo bà lại. ( truyện trên app tyt )

“Sao mà gầy đi nhiều thế này, chẳng lẽ hạ nhân không tận tâm hầu hạ con sao?” Lão phu nhân liếc nhìn Đăng Chi, Đăng Chi lập tức quỳ xuống.

Hứa thị không dấu vết thu hồi tay, cười cười nói: “Mẫu thân, đừng dọa nha đầu này. Các nàng ấy tận tâm lắm ạ. Vân Nương ấy à, chỉ là bản thân nàng không ăn nổi thôi.” Phu quân ở bên ngoài canh chừng ngoại thất sinh con, bà làm sao mà ngủ ngon, nuốt trôi được?

Mọi người sôi nổi tán thưởng, khen ngợi Hứa thị gả vào nhà đúng người, Trung Dũng hầu phủ đối xử với bà như con ruột.

“Sắp đến giờ lành rồi, cũng không thể để Triều Triều chờ lâu, sao hầu gia vẫn chưa về?” Trưởng công chúa nhíu mày hỏi.

“Đợi đến lúc ta về cung, ta sẽ nói chuyện với hoàng huynh cho rõ ràng. Hôm nay là một ngày đại sự, đừng để lỡ giờ lành của bé con Triều Triều.” Trưởng công chúa mặt mày có vẻ không vui.

Lão phu nhân nghe thế liền nhíu mày.

Bà ta nhìn sang người ma ma bên cạnh mình.

Ma ma đó không dấu vết lui xuống.

Chẳng mấy chốc, đã thấy hầu gia vội vã về phủ, mặt mày nhợt nhạt, giữa trán còn lấm tấm mồ hôi lạnh.

Hứa thị mỉm cười, nhưng nụ cười không hề chạm đến đáy mắt.

Chỉ sợ là hắn vội vàng ứng phó với ngoại thất trong tiệc đầy tháng của nghiệt chủng kia rồi.

“Làm các vị đợi lâu. Hôm nay là tiệc đầy tháng của nữ nhi, ta cố ý sai người đi tìm dạ minh châu Nam Dương. Nên mới chậm trễ chút ít.” Lục Viễn Trạch nhìn về phía Hứa thị, đầy vẻ xin lỗi.

“Dạ minh châu Nam Dương?”

“Đây là thứ tốt đấy.”

“Năm ngoái hoàng huynh cũng có được một viên, huynh ấy đã thưởng cho Thái Tử làm đèn ngủ ban đêm.” Trưởng công chúa nghe thế cũng không khỏi tán thưởng.

Lục Viễn Trạch cúi đầu hành lễ với trưởng công chúa: “Cái này không so được với viên minh châu của bệ hạ.”

Nam Dương cách kinh thành mấy ngàn dặm, bởi vì vị trí hẻo lánh, muốn tìm được phải xuống biển sâu mới có nên dạ minh châu cực kỳ trân quý.

“Mau bế tiểu thư ra đây.” Hứa thị vẫy tay.

Nhìn về phía Lục Viễn Trạch, oán khí của bà cũng vơi đi vài phần.

Không lâu sau, Ánh Tuyết đã ôm tiểu Triều Triều ra.

Trưởng công chúa có chút kinh ngạc, không khỏi đưa tay đón lấy đứa bé từ tay Ánh Tuyết.

Ánh Tuyết nhìn phu nhân, thấy phu nhân gật đầu mới đưa bé cho trưởng công chúa.

“Ai nha, đứa nhỏ này có thể so với ba đứa trước đều sinh đẹp hơn.” Da thịt trắng nõn nà, tóc đen như mực, lớn lên trắng trẻo mập mạp, hai con mắt long lanh.

Trưởng công chúa nhìn mà cảm thấy vui mừng.

Bà đã nhiều năm không có con, hiện giờ nhìn thấy Lục Triều Triều xinh đẹp như một nàng tiên nhỏ không khỏi khiến bà yêu thích từ tâm can.

Đây chính là hình ảnh khuê nữ trong mộng của bà đó.

“Nào, phụ thân đã tìm được cho con một viên dạ minh châu đó, thích chứ?” Lục Viễn Trạch cười đưa viên dạ minh châu lên, bé con đưa hai tay rai mới miễn cưỡng cầm lấy hết được.

Lục Triều Triều nhìn chằm chằm vào viên dạ minh châu này.

Dạ minh châu! 

Ông ta tặng Lục Cảnh Dao mười hai viên dạ minh châu làm thành trang sức, còn cho ta chỉ được một viên thừa thãi? 

Hừ, người khác không cần, ta đây cũng không cần! 

Hứa thị nghe được tiếng lòng này, khóe môi đang cong lên của bà dần dần cứng lại.

Tất cả sự mong đợi vừa mới nhen nhóm liền tắt ngúm!

Nữ nhi của mình, chỉ xứng được nhận những thứ người khác không cần sao?!

Hứa thị chỉ cảm thấy ngực đau nhói, mỗi hơi thở đều như kim đâm từng vết, từng vết một.

Hứa thị tức giận đến cực điểm.

Bé con Triều Triều hướng về phía trưởng công chúa cười toe toét, rồi hai tay ném viên dạ minh châu đi…

“Đông…” Một tiếng.

Viên dạ minh châu rơi xuống đất.

Lục Viễn Trạch tái nhợt mặt mày, như bị tát một cái thật vang trước mặt mọi người.

Mọi người đều ngớ ra, trưởng công chúa lại cười nói: “Lục hầu gia cần phải học thêm cách dỗ dành khuê nữ rồi. Tiểu Triều Triều nhà ta xem ra không thích thứ này.”

“Bổn cung rất thích Triều Triều, rất hợp ý Triều Triều. Nếu rảnh rỗi, hãy mang Triều Triều đến cung trưởng công chúa chơi vài ngày.” Bà không muốn trả Lục Triều Triều về cho Hứa thị, ánh mắt vẫn luyến tiếc nhìn bé con mãi không thôi.

Bà cho Hứa thị đủ thể diện trước mặt mọi người.

“Vâng, chờ đến khi trời ấm áp, ta nhất định sẽ mang Triều Triều đến thăm.” Hứa thị cười đáp.

Đang nói chuyện, thì nghe người gác cổng báo:

“Thái Tử điện hạ đến.”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play