Đăng Chi cũng nhớ tới việc này.
Lúc này, nàng ta ngây ra nửa ngày cũng không thể lấy lại tinh thần.
Đại lão gia dạy Hứa thị, Hứa thị dạy... Lục Viễn Trạch!
"Phu nhân, có thể là do người khác bắt chước chữ viết của đại lão gia, có lẽ là hiểu lầm." Đăng Chi nói với giọng điệu khô khốc.
Việc này Hứa thị không có bằng chứng, bà gần như là bởi vì nghe xong tiếng lòng của Triều Triều mà có phán đoán.
Hứa thị sưng đỏ hốc mắt, khàn khàn nói: "Đi lấy chậu than tới, không cần kinh động bất kỳ ai." Tim bà không ngừng đập thình thịch.
Là ông ta thật sao?
Là người mà bà đã ruồng bỏ hết thảy để được ở bên cạnh. Người đầu ấp tay gối với bà suốt bao nhiêu năm qua lại là kẻ đứng sau tất cả chuyện này?
Vì cái gì! Vì cái gì!! Rõ ràng năm đó là ông ta, là Lục Viễn Trạch, tự mình đến cầu hôn bà!
Hai mắt Hứa thị đỏ ngầu, toát lên dáng vẻ quyết tiệt tàn nhẫn.
Từ khi bà bước vào hầu phủ, Lục Viễn Trạch đã bắt bà đến thư phòng dạy ông ta viết chữ. Ông ta có thật lòng đối đãi với bà hay không?
Lúc ấy bà chỉ cảm thấy ấm áp. Nhưng giờ phút này, bà lại thấy toàn thân lạnh lẽo.
Chỉ vì một câu nói ở Hứa gia làm ông ta cảm thấy áp lực, chính mình 18 năm chưa từng về nhà.
Cũng chưa từng liên lạc với nhà mẹ đẻ.
Nhà mẹ đẻ đưa đến các loại quà tặng vào các dịp lễ Tết, bà đều chưa từng ngó đến!
Ngay cả khi mang thai, mẫu thân đưa cho bà mơ chua để giảm bớt ốm nghén, bà cũng không dám nhận!
Hứa thị chỉ cảm thấy mình bị vây trong một tấm lưới vô hình, ép đến mức bà không thể thở nổi. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.
Như thể đang đặt mình trong một lời nói dối, một bước đi sai lầm sẽ tan xương nát thịt.
[Mẫu thân xinh đẹp, đừng sợ, Triều Triều sẽ giúp người, Triều Triều yêu người, moa moa oa...]
Hứa thị cúi đầu xuống, nhìn thấy nữ nhi nhỏ bé đang trừng đôi mắt to tròn long lanh nhìn bà chăm chú, con bé chu chu môi như đang muốn hôn bà.
[Con sẽ vì nương mà dựng lên cờ lớn, xem ai dám đối địch với người!]
[Tiến lên mẫu thân!]
Bỗng chốc lòng Hứa thị vơi đi phần nào áp lực, bà có tài đức gì mà có được một bảo bối như thế này.
Bà không nhịn được, bế Lục Triều Triều lên hôn một cái vào má nàng.
Hứa thị lau nước mắt, buông bé con xuống.
Đổ dầu thắp vào tượng gỗ, lại châm lửa bỏ vào chậu than.
Nhìn tượng gỗ cháy rụi chỉ còn lại một lớp tro tàn, Hứa thị mới từ từ thở phào nhẹ nhõm.
"Phu nhân đi rửa mặt trước đi, người vẫn còn đang ở cữ vậy mà người lại thường xuyên khóc, lại còn ra một thân mồ hôi lạnh." Đăng Chi cũng thương xót cho phu nhân của mình, hai ngày nay bà gần như điên đảo vì chuyện này.
Hứa thị chỉ cảm thấy cả người mệt mỏi, người bà như tan ra từng mảnh.
Bà cũng biết bản thân mình không chịu nổi.
"Ngươi đi xem Nghiên Thư một chút, đừng để người ta bắt nạt thằng bé." Mỗi ngày Hứa thị đều phải đi thăm trưởng tử một lát bà mới yên lòng nhưng hai ngày nay bà không dậy nổi.
"Nô tỳ mỗi ngày đều đi dặn dò hạ nhân, người cứ yên tâm nghỉ ngơi đi ạ."
Hứa thị thở dài, giữa mày vẫn còn vương vấn vài tia u sầu.
[Mẫu thân à, bây giờ người cũng không thể suy sụp được. Người mà suy sụp thì chúng ta nhất định phải chết... hu hu]
Hứa thị trong lòng cũng vô cùng rõ ràng, thời gian này cho dù như thế nào bà cũng phải cố gắng nén lòng, ở cữ cho tốt.
Lục Viễn Trạch từ hôm qua một lần cũng chưa từng trở về nhà.
Lòng bà càng thêm lạnh lẽo.
"Tiệc đầy tháng của con bé đã định ngày chưa?" Hứa thị dưỡng sức một thời gian, cuối cùng cũng lấy lại chút nguyên khí.
"Đã định rồi ạ, bên Đức Thiện Đường cùng hầu gia đều đã báo tin luôn rồi. Chỉ là, lão phu nhân dường như không hài lòng lắm, muốn đổi ngày." Ánh Tuyết trả lời.
"Sau trăng tròn, tiểu thư lại càng ngày càng thêm xinh đẹp, thật là đẹp mắt. Nô tỳ chưa từng thấy nhà ai có hài tử đẹp như vậy." Ánh Tuyết không khỏi cảm thán.
Trời cao đối với tiểu thư thật là thiên vị.
Hứa thị trìu mến vuốt ve khuôn mặt con gái. Kể từ khi sinh con, bà vẫn chưa được lão phu nhân cùng lão gia đến thăm hỏi.
Bà thầm nghĩ, liệu lão phu nhân có biết đến chuyện của ngoại thất kia không, rằng nàng ta cũng sinh một đứa con cho Lục Viễn Trạch.
Bọn họ là đi ra bên ngoài xem cái đứa nghiệt chủng kia sao?
Đối với một đứa nghiệt chủng, họ nâng niu như châu ngọc, còn đối với Triều Triều, đích nữ của hầu gia thì lại chẳng quan tâm. Họ chỉ phái người hầu mang đến một ít quà mừng, mà toàn là những thứ rẻ tiền và tầm thường, bà nhìn đều thấy chướng mắt.
May mắn thay, bà sẽ cho nữ nhi bảo bối của mình tất cả tình yêu thương.
Đang lúc suy nghĩ, có người báo bên ngoài có Lâm ma ma, người hầu của lão phu nhân, đến. Đăng Chi đích thân ra đón Lâm ma ma vào nhà. Lâm ma ma nở nụ cười hiền hậu, nhìn bà ta như một người hiền lành.
Lâm ma ma nói với Hứa thị: "Thưa phu nhân, dạo này lão thái thái sức khỏe không tốt, còn hầu gia thì bận rộn với công việc triều đình. Vì vậy, tiệc đầy tháng cho tiểu thư có thể dời lại được không ạ?"
"Hay là đợi đến ngày trăm ngày mới tổ chức?" Lâm ma ma tỏ ra rất tự tin vì nghĩ rằng Hứa thị vốn dĩ hiền lành và dễ tính nên sẽ đồng ý với đề nghị của mình.
[Hừ, những kẻ lừa đảo! Tên phụ thân tệ bạc kia vốn muốn đi dự tiệc đầy tháng cho Lục Cảnh Dao, mẫu thân đừng để họ lừa người!]
Hô hấp của Hứa thị liền ngừng lại.
Tất cả những việc này, lão phu nhân có biết hay không?
"Làm phiền ma ma quay về truyền đạt lại ý kiến của ta cho mẫu thân." Hứa thị nói: “Ta chỉ có duy nhất một nữ nhi là Triều Triều, ta không muốn con bé bị ủy khuất. Ta đã mời trưởng công chúa đến để tăng thêm phúc khí cho con bé, chỉ sợ tới lúc đó không dễ từ chối người.”
Lâm ma ma ngạc nhiên. Đây là lần đầu tiên Hứa thị từ chối một lời đề nghị. Bà ta có chút bối rối.
Tuy nhiên, khi nghe Hứa thị nhắc đến trưởng công chúa, mắt bà ta sáng lên. Trưởng công chúa là thân muội muội duy nhất của hoàng đế, sau nhiều năm kết hôn mà không có con, hoàng đế luôn rất lo lắng cho bà. Nếu Trung Dũng hầu phủ có thể kết thân với trưởng công chúa, đó sẽ là điều vô cùng có lợi cho họ.
"Nô tỳ sẽ quay về bẩm báo cho lão phu nhân, đoán chừng bà ấy vẫn có thể chống đỡ sức khỏe của mình một chút." Lâm ma ma dùng đầu gối cũng có thể đoán được lão phu nhân sẽ đồng ý.
Tuy nhiên, lão phu nhân và hầu gia đã đồng ý sẽ sang bên kia, khó mà nuốt lời.
Bà liếc mắt nhìn vào cái nôi trẻ con gần đó.
Vừa nhìn thấy liền kinh ngạc.
Bé con bụ bẫm, cánh tay như một củ sen trắng nõn nà, môi hồng răng trắng xinh xắn, chỉ sợ ai nhìn cũng thích.
So với đứa bé bên ngoài kia, đứa bé này xinh đẹp hơn nhiều.
Lâm ma ma trở về chưa đầy nửa canh giờ, liền sai người qua báo lại rằng lão phu nhân đã đồng ý.
Ban đêm.
Hầu gia đã trở về sau một thời gian dài không về phủ.
Giọng điệu ông ta còn có chút oán trách.
"Sao nàng lại định ngày ba tháng sáu là ngày đầy tháng được chứ, ngày đó..." Ngày đó là tiệc đầy tháng của Cảnh Dao.
"Hầu gia đi một tháng không về, vừa về liền trách móc thiếp thân như vậy sao? Vân Nương chỉ nghĩ mưu tính cho phu quân, cố ý mời trưởng công chúa đến phủ, sao lại thành chuyện xấu rồi?" Hứa thị nắm lấy khăn tay, gạt lệ.
"Phu thê vốn là một thể, thiếp chỉ muốn giúp đỡ hầu gia. Nhiều năm như vậy, thiếp thân là người như thế nào? Hầu gia còn không rõ ràng sao?"
"Dù cho thân mang bệnh tật, thiếp cũng gắng gượng để hiếu thuận với bà mẫu, chiếu cố tiểu cô (em chồng). Mười mấy năm vào cửa, Vân Nương có bao giờ không hiền lương thục đức chưa?"
Lục Viễn Trạch cảm thấy mặt mũi có chút xấu hổ.
Biểu muội tuy ôn nhu nhưng đáng tiếc gia thế không bằng Hứa thị.
"Vân Nương, ta nào có ý trách móc nàng. Chúng ta là phu thê từ thời niên thiếu, nàng là người hiểu ta nhất, cũng là người yêu thương ta nhất." Lục Viễn Trạch không khỏi dỗ dành Hứa thị.
"Vậy thì ngày ba tháng sáu, hầu gia nhất định phải trở về nhé. Đại ca cũng có thể sẽ về kinh." Hứa thị nép vào lòng ngực Lục Viễn Trạch, nghe thấy trên người ông ta có một mùi hương nhợt nhạt của nữ tử khác không phải là bà, lòng bà đau như dao cắt.
Mấy năm nay bà đã cắt đứt liên lạc với nhà mẹ đẻ, rất ít khi nhắc đến huynh trưởng.
Lục Viễn Trạch lập tức đồng ý.
[Tiêu rồi, tiêu rồi, ngày ba tháng sáu chính là ngày mà Hứa gia bị lục ra có thuật vu cổ bị chôn trong phủ. Thật là tức chết ta rồi! Ta muốn đánh chết tên đàn ông tồi tệ này….] Lục Triều Triều trừng mắt, nhe ra cặp lợi non mềm của mình. ( truyện đăng trên app TᎽT )
“Lần này đại ca trở về chắc là lại thăng quan tiến chức rồi.” Lục Viễn Trạch trầm giọng nói, trong mắt hiện lên sự căm ghét.
Hứa thị cười cười: “Thiếp chỉ là một nữ nhân nơi hậu trạch thì làm sao hiểu được những chuyện này chứ? Đại ca làm quan ở ngoài biên quan, giúp biên quan trở nên kiên cố vững chắc trước nhiều cuộc chiến loạn. Tất cả những chuyện này khác nào lấy mạng ra để đổi lấy vinh quang đâu chứ.”
“Triều Triều của chúng ta chính là một đứa trẻ có phúc khí. Ta nghe nói ở phía bắc nhiều năm liên tục đều hạn hán, tưởng chừng còn sắp bùng nổ nạn đói. Thế mà vào ngày Triều Triều sinh ra thì trời liền đổ mưa.” Hứa thị vui mừng cảm khái, lúc đó hầu phủ còn phát không ít kẹo mừng ở cửa.
Lục Viễn Trạch hơi nhíu mày, nhẹ nhàng đáp lời.
Chỉ là ánh mắt của ông ta lại nhìn ra bên ngoài cửa, không biết đang suy nghĩ cái gì.