“Con bé chính là nữ nhi mà Lục gia ta đã mong ngóng bấy lâu, lại sinh vào buổi sáng sớm, vậy không bằng gọi là Lục Triều Triều đi. ‘Triều’ ở trong rạng đông, đại diện cho hy vọng.”
Hứa thị cúi đầu xuống, hốc mắt bà đỏ hoe.
Nghe đến cái tên này, bàn tay bà nắm chặt lấy chiếc chăn gấm trên giường, mười ngón tay trở nên trắng bệch.
Trái tim như bị bóp nghẹt.
Bà đã từng đi qua thư phòng của Lục Viễn Trạch.
Bên trong thư phòng chất đầy một đống giấy trắng dày cộp, trên đó ghi đầy những cái tên.
Lục Cảnh Dao, đức hạnh cao quý, yểu điệu như hoa lan, vừa nghe đã tưởng tượng ra dung nhan thanh tao, thông minh hơn người, được vạn người yêu thương.
Lục Tri Diên, tri thức uyên thâm, thanh tao như chim diều bay lượn.
Mỗi cái tên đều được lựa chọn cẩn thận, mang theo niềm mong đợi và chúc phúc của ông ta.
Mà nữ nhi của nàng...
Chỉ là một ánh sáng lúc rạng đông.
Năm xưa tên của ba nhi tử đã khiến bà rất bất mãn, giờ đây bà không muốn ủy khuất nữ nhi mình thêm nữa. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.
"Hay là..." Lời còn chưa dứt, bên tai bà đã vang lên tiếng ê a vui sướng.
【Nha nha nha, con muốn gọi là Triều Triều, con thích gọi là Triều Triều, mẫu thân, mẫu thân, con muốn gọi là Lục Triều Triều...】 Bé con dùng hết sức lực, vươn móng vuốt nhỏ ra, không ngừng ê a biểu lộ tiếng lòng.
Hứa thị khẽ thở dài, bà mỉm cười gọi tên nàng.
"Nhìn xem dáng vẻ đáng yêu của con này, vậy gọi là Triều Triều đi." Bà nhéo nhẹ chiếc mũi nhỏ của nữ nhi, bé gái vươn tay nắm chặt lấy ngón trỏ của bà.
Năm ngón tay nhỏ bé, cố gắng nắm lấy ngón trỏ của nàng.
Ôm ngón trỏ áp lên đôi má mềm mại của mình 【Nương đừng khóc, nương đừng sợ, Triều Triều sẽ bảo vệ nương...】
【Triều Triều siêu siêu siêu siêu siêu cấp lợi hại, rất lợi hại đó】 Bé con bày ra một bộ dáng khoe khoang, đầy đắc ý.
Khóe mắt Hứa Thị đỏ hoe, tròng mắt đẫm lệ.
Nghe được những lời này, bà không nhịn được cong cong khóe miệng, trong lòng không ngừng ấm áp.
"Vân Nương, thời gian này vất vả cho nàng rồi. Việc triều đình nhiều nên tháng này có lẽ ta sẽ có chút bận rộn." Lục Viễn Trạch hiếm hoi lộ ra vẻ áy náy, mỗi khi ông ta như vậy, Hứa thị đều sẽ khuyên nhủ ông ta nên lấy đại cục làm trọng, không cần vướng víu vào nhi nữ tình trường.
Ai ngờ, ông ta nói thế chỉ để bản thân ông ta có thể dành hết thời gian cho bên ngoài.
Bà hiền huệ, hiểu chuyện nhưng ông ta lại đâm cho bà một đao.
"Chúng ta là phu thê một thể, thiếp sao có thể trách chàng được? Chỉ là ủy khuất Triều Triều của chúng ta." Hứa thị vuốt ve nữ nhi, vẻ mặt có chút cô đơn.
Lục Viễn Trạch nhìn vào tã lót của Lục Triều Triều.
Ông ta không khỏi so sánh.
Nói về Lục Triều Triều và Lục Cảnh Dao, hai đứa cùng sinh ra vào cùng một ngày, đều là ngày hôm qua.
Lúc Cảnh Dao sinh ra, toàn thân đỏ hừng hực, rõ ràng là non nớt, da nhăn nheo, tiếng khóc nỉ non như mèo con.
Lục Triều Triều sinh ra lại trắng trẻo mập mạp, da thịt như tuyết, ngay cả lông mày và lông mi cũng dài và đậm.
Một đôi mắt sáng lấp lánh, không hề sợ người lạ, thanh khiết động lòng người, tựa như tiên nữ hầu hạ dưới tòa Quan Âm.
Lục Viễn Trạch nhìn thoáng qua rồi dời đi tầm mắt.
Nó và Cảnh Dao khác nhau.
Trong lòng Lục Viễn Trạch bùng lên một tia lửa nóng.
"Ủy khuất Triều Triều của ta, phụ thân sẽ bù đắp cho Triều Triều nhé. Phụ thân sẽ cho Triều Triều sơn trang Ôn Tuyền, coi như là quà chuộc tội của ta nhé." Lục Viễn Trạch cười tủm tỉm bế nàng lên.
"Còn không mau cảm ơn phụ thân của con đi, xung quanh sơn trang Ôn Tuyền còn có hàng trăm mẫu đất. Đây chính là danh tác của phụ thân con đó, tất cả đều thuộc về tiểu gia hỏa là con rồi." Hứa thị vừa dứt lời, Lục Viễn Trạch đã cau mày.
Ông chỉ định cho mỗi sơn trang Ôn Tuyền.
Nhưng Hứa thị đã lên tiếng, ông ta cũng không phản bác.
Chỉ là, sơn trang Ôn Tuyền này vốn dĩ là dành cho Cảnh Dao, xem ra ông ta phải đổi lễ vật khác rồi .
【Oa oa, người phụ thân tồi tệ này cũng thật là giàu có nha.】
Lục Viễn Trạch đang ngồi ngốc ở đó, suy nghĩ về việc nên đổi lễ vật nào thì ông ta bỗng nhiên cảm thấy trên người có một cỗ ướt nóng.
“Ôi, ôi, ôi, tiểu thư tè bậy rồi” Ánh Tuyết thấy thế liền vội vàng tiến tới bồng lấy bé con, ôm đi thay tã.
Lục Viễn Trạch mặt mày đen thui, ông ta cố gắng hít một hơn thật sâu, kiềm chế cơn giận của mình. Ông ta không có cách nào cùng một đứa trẻ so đo được.
Hứa thị trộm che mặt cười.
"Hầu gia mau đi thay xiêm y đi."
Đợi Lục Viễn Trạch rời đi, Hứa thị mới nhẹ nhàng vỗ mông Lục Triều Triều: "Bướng bỉnh." ( truyện đăng trên app TᎽT )
[Đáng lắm! Đáng lắm! Mẫu thân xinh đẹp tuyệt trần thì không yêu, ông ta xứng đáng! Cho chừa cái tội khi dễ mẫu thân đi!]
Đợi Lục Viễn Trạch thay xiêm y ra ngoài, ông ta ngồi thêm một lát rồi mới đứng dậy rời đi.
Hứa thị cúi mặt xuống.
"Đi xem hầu gia đi đâu?"
Ánh Tuyết thành thật, Giác Hạ thông minh lanh lẹ, buông bé con xuống rồi đi theo.
Không lâu sau nàng ta đã trở về bẩm báo: "Bẩm phu nhân, hầu gia đi Đức Thiện Đường." Đức Thiện Đường là nơi ở của lão phu nhân.
"Hầu gia lúc đi còn mang theo Phật châu của lão phu nhân. Nghe nói lão phu nhân tâm tình cực tốt, nên thưởng cho hầu gia."
Hứa thị trong lòng nặng trĩu, Giác Hạ thấy phu nhân sắc mặt không tốt, liền khuyên nhủ: "Phật châu này, hầu gia định là để lại cho đại thiếu gia."
Trung Dũng hầu phủ có một điều cấm kỵ.
Phu nhân sinh ba nhi tử một nữ nhi.
Trưởng tử Lục Nghiên Thư, sinh ra có tư chất thông minh nên mấy năm trước Lục Viễn Trạch cũng có vài phần chân tình.
Nhưng vào năm Lục Nghiên Thư chín tuổi thì rơi xuống nước, sốt một trận rồi trở thành kẻ ngốc.
Hiện giờ cậu ta bị nhốt ở trong phủ, đến cả sinh hoạt, bài tiết của bản thân cũng không tự điều khiển được, điều này liền trở thành một điều cấm kỵ trong hầu phủ.
Hứa thị năm đó đã từng cầu xin chuỗi Phật châu đó từ lão phu nhân nhưng lão phu nhân lại nói đó là mệnh của Nghiên Thư.
Bà đau khổ quỳ ba ngày ba đêm, cũng không cầu được.
Chuỗi Phật châu này của Lão phu nhân được phương trượng chùa Hộ Quốc đưa tặng.
Nghe nói nó có một trăm tám viên. Mỗi viên đều cực kỳ quý giá.
Chùa Hộ Quốc là chùa miếu của hoàng gia, xưa nay luôn được mọi người kính trọng. Với thân phận của Trung Dũng hầu phủ, không thể nào được tặng vật quý giá như vậy.
Nhưng có một năm, lão phương trượng chỉ nhìn bà một cái, liền nói Trung Dũng hầu phú quý phủ ngập trời, tương lai sẽ có đại cơ duyên, hậu thế còn có thêm công đức, gặp được quý nhân.
Vì vậy, ông đã tặng chuỗi Phật châu này.
Lão phu nhân thường ngày coi nó như bảo bối.
Hôm nay bà ta lại đưa nó ra ngoài.
Trong lòng Hứa thị khó chịu vô cùng.
Vào ban đêm Đăng Chi cũng đã trở lại.
Đăng Chi thần sắc tái nhợt, so với trước đây càng mang theo vài phần sợ hãi, tay đẩy cửa run rẩy không ngừng.
"Phu nhân..." Đăng Chi vừa vào cửa liền lạch cạch một tiếng, quỳ xuống trên mặt đất.
Nàng không dám nói nhiều lời, run rẩy từ trong lòng ngực móc ra một vật được bọc bằng vải bố trắng, bên trong là một tượng gỗ nhỏ.
[Ái chà, ái chà, đây chẳng phải là thuật vu cổ đã hại chết đại cữu cữu sao?] Bé con Triều Triều miệng phun bong bóng không chịu ngủ.
Tay Hứa thị run lên, suýt nữa làm rơi tượng gỗ xuống đất.
"Ngoài cửa đã có người canh gác, phu nhân yên tâm." Đăng Chi cố nén sợ hãi mới nói.
Khi nàng ta phát hiện thứ này, chân đều mềm nhũn cả ra.
Nếu bị phát hiện, Hứa gia sợ rằng sẽ chỉ có một số phận là diệt vong.
Hứa gia tay cầm quyền cao, một khi phát hiện bất kỳ manh mối nào, đều sẽ bị bệ hạ nghi kỵ.
Lão gia Hứa gia vì là thái phó đương triều nên bị bệ hạ kiêng kỵ, ông liền cáo lão từ quan về nhà dưỡng lão.
Vất vả lắm mới tiêu trừ được sự cảnh giác của bệ hạ, nếu lại lần nữa bị người nghi ngờ, chỉ sợ Hứa gia phải đổ máu mới chứng minh được sự trong sạch!
Đại ca hiện giờ đã là quan tam phẩm, bởi vì có uy danh của bậc bề trên trong nhà, trong triều không ít người kính trọng Hứa gia.
Đây cũng là lý do Trung Dũng hầu phủ muốn cầu hôn bà!
Hứa thị nhìn kỹ tượng gỗ, tượng gỗ như bị ngâm trong máu tươi, mang theo hơi thở lạnh lẽo. Mặt trước của tượng gỗ bị dao sắc bén gạch lên từng vết, càng khiến nó thêm ghê rợn.
Mặt sau của tượng gỗ khắc bát tự sinh thần của bệ hạ.
"Chữ viết này..." Hứa thị mím môi, cắn chặt hàm răng, khóe miệng tràn ra vệt máu nhẹ.
"Đây là bút tích của đại lão gia." Đăng Chi lớn lên trong Hứa gia, tự nhiên nhận ra bút tích của Hứa đại nhân.
Hứa thị lã chã rơi lệ: "Không, là của ta!"
Hứa thị nổi da gà khắp người, có cảm giác rùng rợn, sợ hãi, và còn nhiều cảm xúc khác...
May mắn.
Bà là ấu nữ ở trong nhà, được huynh trưởng nuôi nấng dạy dỗ từ nhỏ, chữ viết của bà là do huynh trưởng dạy.
Sau khi gả vào Trung Dũng hầu phủ, Lục Viễn Trạch khen ngợi chữ viết đẹp của bà, muốn bà dạy ông ta viết chữ!
Mà bản thân bà thì sao?
Vì Lục Viễn Trạch không thích, sau khi thành hôn, bà đã không còn liên lạc với nhà mẹ đẻ, cắt đứt quan hệ với nhà mẹ đẻ!