"Hiểu lầm? Cái tòa nhà mà con hồ ly tinh này ở là tòa nhà dưới danh nghĩa phu quân của ta."
"Cái nghiệt chủng Lục Cảnh Hoài kia, được nhận học ở Kinh Hồng thư viện, cũng là do phu quân ta tiến cử."
"Ngay cả vài ngày trước, thư đồng của hắn còn đốt lửa đốt Trung Dũng Hầu phủ, âm mưu giết chết trưởng tử Lục gia. Cũng là phu quân của ta đã cứu hắn ta ra khỏi kiếp nạn này."
"Lục hầu gia quả thật là một người hào phóng, mặc cho người ngoài mưu hại nhi tử của mình, còn bảo vệ tên hung thủ giết người ư?" Tần thị cười nhạo. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.
"Nói không có liên quan, các vị có tin không?"
"Cái thứ ai cũng có thể làm chồng. Hai chân dang ra cũng không biết ả có thể đổi được bao nhiêu chỗ tốt cho nhi tử!" Lời nói này khiến Lục Cảnh Hoài nổi gân xanh trên trán, như một con thú bị nhốt trong lồng.
"Phu nhân, phu nhân, phu nhân..." Đám người ở ngoài ồn ào gọi.
Trần đại nhân quan phục còn chưa mặc chỉnh tề, vội vã xông tới.
"Mọi người tan đi, tan đi, đây là hiểu lầm, hiểu lầm." Trần đại nhân năm nay 43 tuổi, râu đã bạc hơn phân nửa.
Ông ta vội vàng ra lệnh cho nô bộc dọn dẹp, đuổi mọi người đi.
Nhưng mọi người vẫn đứng xa xa quan sát, nhìn ông với ánh mắt đầy châm biếm.
"Trần đại nhân càng già càng dẻo dai nhỉ." Thậm chí có người lớn tiếng trêu chọc.
Tức giận đến mức Lục Viễn Trạch thở dồn dập.
Trần đại nhân vội vàng tiến lên dỗ dành thê tử đang nổi giận của ông ta: "Phu nhân, tất cả đều là hiểu lầm. Ta và Bùi phu nhân, không hề có liên quan đến nhau." Ông ta vừa cố gắng giải thích vừa nhìn Lục Viễn Trạch, đáy mắt hiện lên sự oán trách sâu sắc.
"Không hề liên quan? Ngôi nhà này mang danh nghĩa của ngươi, người bảo đảm cho hắn cũng là ngươi! Trần Hữu Lương, ta thật sự nhìn lầm ngươi!!"
"Ngươi dám lừa dối ta! Còn đẻ ra nghiệt chủng!"
"Nghiệt chủng cũng thôi đi, ngươi còn mặc cho hắn ở kinh thành làm mưa làm gió, đây là tát vào mặt ta!" Tần phu nhân tức giận đến mức xông lên cào xé ông ta.
Trần đại nhân ôm mặt liên tục cầu xin tha thứ.
Mọi người đều biết, Trần đại nhân là một người sợ vợ.
"Không phải ta, thật không phải ta! Ta..." Trần đại nhân cúi đầu xuống hối lỗi với thê tử, trong lòng tức giận sôi sục.
Nhưng vì có Lục Viễn Trạch ở đây, nên chuyện này ông ta không thể giải thích rõ ràng.
Hứa thị đứng một bên, vẻ mặt bình tĩnh nhìn cảnh tượng này.
Bà nhìn Lục Viễn Trạch cố gắng kiềm chế, nhìn gia nhân đỡ Bùi Giảo Giảo dậy.
Nhìn cả nhà họ Trần, mặt ngoài hào nhoáng nhưng bên trong lại mục nát.
"Phu nhân, có chuyện gì chúng ta về nhà rồi nói sau? Phu nhân, có gì về nhà rồi nói..." Trần đại nhân cẩn thận dỗ dành.
Tần thị nhìn Bùi Giảo Giảo bằng ánh mắt sắc bén.
"Về nhà quỳ gối hối lỗi cho đàng hoàng!" Tần thị nổi tiếng là "cọp mẹ", năm xưa khi Trần đại nhân mới thăng quan đã cùng người ta uống rượu ở hoa lâu.
Lúc đó Tần thị đã nổi giận, đánh đập Trần đại nhân từ trong lầu xanh đuổi ra ngoài.
Trần đại nhân thậm chí còn không kịp mặc quần áo, cả người xộc xệch chạy trên đường phố, vì vậy còn bị hoàng đế giáng chức ba năm.
Từ đó về sau, Trần đại nhân không dám chọc đến Tần thị.
Lúc này, Trần đại nhân cũng không dám cãi lại, sắc mặt ông ta có chút phẫn nộ, nhưng cũng không dám phản bác một chữ nào.
"Bùi Giảo Giảo, ngươi nhìn thì có vẻ đoan trang, hiền thục, nhi tử của ngươi thì lại mang bộ dạng đích trưởng tử hống hách. Thật không biết ngươi có liêm sỉ hay không?"
“Ngươi xứng sao?” ( truyện trên app tyt )
“Một bộ dáng hồ ly tinh của ngươi, thấy nam nhân liền dạng chân ra mời gọi. Ta nhìn thấy ngươi lần nào là sẽ đánh ngươi lần đó!”
"Đi!" Tần thị lúc này đảo mắt nhìn về một hướng một cách đầy mỉa mai.
Lục Viễn Trạch tức giận, lão thái thái đau lòng rơi lệ, phu quân của bà ta thì sao?
Vài chục năm phu thê, bà sao lại không nhận ra?
Chỉ sợ là phu quân của bà ta chính là phải thay người khác đội cái nồi này.
Đúng là đồ ngu!
Chỉ sợ là chuyện bà bắt quả tang hôm nay sẽ trở thành đề tài bàn tán của mọi người.
Nhưng mà...
Thì có sao đâu?
Tần thị sờ sờ trán, bà vốn không quen nhìn những kẻ dơ bẩn.
Có phải là ngoại thất của nhà bà hay không, thì đã sao đâu?
Vậy thì bà sẽ vì vị tỷ muội này mà cho ả ta hai bạt tai.
Bà từ trong túi móc ra hai lượng bạc, trực tiếp ném đến trước mặt Bùi Giảo Giảo.
"Coi như là lão gia thưởng cho ngươi, thưởng cho thân xác này đã giúp hắn thư giản. Được rồi, ta cũng không làm khó ngươi, cùng lắm chỉ là một thứ đồ chơi mà thôi. Nếu thích thì lấy một cỗ kiệu nhỏ đưa về phủ làm di nương là được, không phải sao?"
"Tội gì phải ra ngoài mèo mả gà đồng." Tần thị châm chọc.
Bà ta nói rồi ẩn ý nhìn Lục Viễn Trạch, việc nuôi ngoại thất cùng một lúc khi có chính thê, bên ngoài thì nhi nữ song toàn, giữ gìn danh tiếng tốt đẹp cho đứa con hoang kia, thật khiến bà tức giận.
Nghĩ lại, đều là thủ đoạn của kẻ hèn hạ.
Lại thêm việc trước đó không lâu, thư đồng của Lục Cảnh Hoài âm mưu giết người.
Càng nghĩ càng thấy rợn người.
Này...
Chỉ sợ là ông ta muốn chuẩn bị thay thế vị trí chính thê.
Tần thị chán ghét liếc nhìn một cái rồi mới dẫn người đi.
Trần đại nhân quay đầu nhìn Lục Viễn Trạch, rồi vội vàng đuổi theo Tần thị.
Tần thị ngồi kiệu, còn ông ta thì già yếu rồi chạy theo đến mồ hôi đầy đầu.
Khi mọi người rời đi, Bùi Giảo Giảo mới ôm mặt khóc nức nở.
"Cảnh Hoài... Cảnh Hoài..." Ả ta nhìn Lục Cảnh Hoài, lo lắng tột độ.
Lục Cảnh Hoài tính tình thanh cao, bên ngoài không dám tiết lộ thân phận, giờ đây bị người ta sỉ nhục trước mặt mọi người…
Lục Cảnh Hoài hờ hững nhìn Bùi Giảo Giảo và Lục Viễn Trạch, trước mặt bao người, hắn ta thậm chí không dám gọi một tiếng "phụ thân".
"Cảnh Dao của ta, hài tử của ta..." Bùi Giảo Giảo tóc tai bù xù, ôm hài tử đầy bụng ủy khuất.
Lục Viễn Trạch lại không dám đến gần thêm.
Hôm nay có quá nhiều người nhìn chằm chằm nơi này.
"Bùi phu nhân có lẽ nên mời đại phu đến xem thử." Ông ta nói nhỏ rồi nhìn Bùi Giảo Giảo ra hiệu, liền cùng lão thái thái không dám ở lại lâu thêm, vội vàng rời đi.
"Oan nghiệt! Oan nghiệt! Đều là do ả đàn bà độc ác kia, sao có thể nhẫn tâm hại ngoại tôn tử, ngoại tôn nữ bảo bối của ta!" Lão thái thái nức nở khóc.
Lục Triều Triều ngẩng cao cổ, cố ý nhìn xa hơn một chút.
[Đánh! Đúng rồi đánh đi! Xé nát mặt của nàng ta! Ha ha ha ha, tốt, tốt lắm….]
[Hừ, này thì hãm hại nương của ta! Ai kêu các ngươi dám làm hại nương của ta! Xứng đáng lắm!]
[Tần phu nhân kia đúng là người tốt nha ~] Bé mập Lục Triều Triều không ngừng vỗ vỗ móng vuốt bụ bẫm của mình vào nhau đến đỏ hết cả tay.
Hứa thị mỉm cười nhợt nhạt.
Ánh mắt bà dừng lại ở Bùi Giảo Giảo đang đứng trước cửa, ánh mắt vô cùng lạnh lùng.
"Nếu ngươi lại dám động đến con ta, đừng trách ta thủ hạ vô tình!"
Hứa thị là người dám yêu dám hận, nhưng bà cũng có giới hạn của mình.
Con cái không thể lựa chọn nơi mình sinh ra, hai đứa nhỏ kia cũng vô tội.
Mặc dù bà căm hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng chưa bao giờ ra tay với hai đứa con của Bùi Giảo Giảo.
Nhưng bây giờ, bà không cần phải kiêng dè nữa.
[Đúng vậy, nữ chính bị tát vào mặt ngay trên đường phố...]
[Hừ, nữ chính sao mà không phải yêu nghiệt được, trong cơ thể nhỏ bé của nàng ta chính là linh hồn của người trưởng thành.]
[Ha ha, cả kinh thành đều biết nhà cô ta là thứ không thể ngẩng mặt nhìn đời, xem xem các nàng ta còn kiêu ngạo được bao lâu nữa! Ha ha lêu lêu...] Triều Triều vui mừng nhảy nhót trong lòng Đăng Chi.
Hứa thị xoa đầu Triều Triều và hôn má bé một cái.
Chuyện phóng hỏa, tên thư đồng kia đã một mình gánh chịu nhưng bọn họ càng không thể nhận thua!
Bỗng nhiên lòng Hứa thị cảm thấy nhẹ nhõm.
Bà cẩn thận suy nghĩ, Lục Viễn Trạch có lẽ không biết danh tiếng thiên tài của Lục Cảnh Hoài chỉ là đồ ăn cắp.
Hứa thị hơi nhíu mày, tạm thời bà không muốn hạ bệ Lục Cảnh Hoài khỏi danh hiệu thần đồng.
Chỉ có như vậy, bà mới có cơ hội mang hài tử cùng mình rời đi.
Hài tử của bà bị coi là nhục nhã của phủ hầu, ngày bà cùng ông ta hòa ly cũng chính là lúc chúng sẽ tỏa sáng!
Hứa thị trở về phủ, trong phủ đã mời đại phu đến.
Lão thái thái khó thở, tức giận đến hôn mê bất tỉnh.