Cả Nhà Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta

Chương 40 Mạnh mẽ trả thù


3 tháng

trướctiếp

 

Ban đêm.

Kinh thành bỗng vang lên tiếng thét thảm thiết xé nát bầu trời đêm.

Lúc này, Trung Dũng hầu phủ đang dùng bữa tối.

"Sao lại thế này? Hơn nửa đêm rồi mà còn kêu la thảm thiết như vậy... Ánh Tuyết, ra ngoài xem có chuyện gì xảy ra vậy?" Hứa thị hoảng hốt.

Lão thái thái không vui nhìn Hứa thị: "Đường đường là chủ mẫu của hầu phủ, sao lại quan tâm đến chuyện chó mèo? Hứa gia dạy dỗ ngươi như thế ư?"

Vừa dứt lời, Ánh Tuyết đã hớt hả quay lại, đầy phấn khích báo cáo:

"Đánh nhau rồi! Đánh nhau rồi! Phu nhân, bên ngoài đánh nhau rồi!" Hai mắt Ánh Tuyết sáng rực.

"Phu nhân, thành bắc có người bắt gian dâm."

"Nghe nói là quan gia nuôi ngoại thất, chính thất bắt quả tang nhân tình bên ngoài."

"Đánh nhau rất dữ dội."

"Nô tỳ còn nghe nói, ngoại thất này đã sinh một trai một gái, đứa con trai chính là thiên tài thiếu niên Lục Cảnh Hoài nổi tiếng."

"Mặt Lục Cảnh Hoài bị đánh bầm dập."

"Có đứa trẻ bảy tám tháng tuổi nữa, đứa trẻ khóc nức nở..."

Loảng xoảng!

Lão thái thái và Trung Dũng hầu sắc mặt đại biến, chén sứ trong tay rơi xuống đất vỡ tan tành.

"Ngươi nói ai bị đánh?" Lục Viễn Trạch run lên vì lo lắng.

Gượng mặt ông ta cố che giấu sự tức giận, cố gắng giữ bình tĩnh, giọng nói run rẩy.

"Một người phụ nữ ở ngõ nhỏ thành bắc, không đúng, là hồ ly tinh."

"Nói là Lễ Bộ thị lang nuôi ngoại thất, sinh một trai một gái. Nữ nhi mới tám tháng tuổi, mắng chửi người ta rất lanh lợi. Chỉ vào chính thê Tần phu nhân, chửi là đồ tiện nhân."

"Ai da, Tần phu nhân tức giận đến mức tát vào cái miệng rộng của nó."

Lão thái thái còn chưa nghe dứt câu đã lao ra ngoài.

"Đi xem, đi xem..." Lão thái thái giọng nói run rẩy, ngoại tôn tử, ngoại tôn nữ bảo bối của bà ta! 

"Mẫu thân, loại chuyện dơ bẩn này đừng làm bẩn mắt ngài. Ngài là lão thái thái của phủ, sao có thể đi xem chuyện dơ bẩn này được?" Hứa thị vội vàng lên tiếng khuyên nhủ, bà trả lại hết những câu nói vừa nãy của lão thái thái. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.

 "Ả ngoại thất kia không biết xấu hổ, không cần thể diện, ở bên ngoài sinh con đẻ cái với nam nhân đã có gia đình, loại tiện nhân này, ngài còn đi xem cái gì?"

Lão thái thái hoa mắt chóng mặt, đẩy Hứa thị ra: "Buông ra! Ta đi xem!"

Đôi mắt bà ta đỏ ngầu vì tức giận.

Hứa thị đành lui xuống, nụ cười ẩn hiện trong mắt.

[Mang ta đi xem, mang ta đi xem nữa!]

[Ta cũng phải nhìn! Ta cũng muốn xem! Không mang ta đi là ta sẽ khóc lóc, ta sẽ trở mặt đấy!]

Lục Triều Triều từ trong nôi bập bênh bò ra mép giường, hai chân ngắn mập mạp run run.

Đăng Chi nhìn thấy Triều Triều như vậy, liền biết ý đồ của bé: "Ai da, tổ tông bé bỏng của tôi ơi, chuyện náo nhiệt này đâu phải là chuyện người có thể hiểu được?" ( truyện trên app T Y T )

[Hu hu, các ngươi không cho ta đi, ta liền bò ra ngoài... ] Bé con dùng tay chân bò về phía cửa, bò rất nhanh.

Bầy chó trong sân đều bị hành động của bé dọa sợ.

Hứa thị bất đắc dĩ thở dài: "Mau ôm Triều Triều lên, dưới đất lạnh lắm. Mang con bé đứng ở xa xa nhìn xem đi, con bé này..."

Hứa thị đành bế Triều Triều lên.

Trung Dũng Hầu phi nước đại ra khỏi cửa, hướng thẳng về phía thành bắc.

Hứa thị nhìn Lục Viễn Trạch quen đường cũ phi ngựa, trong lòng cười lạnh.

Khi đến ngõ nhỏ nơi ngoại thất ở, nơi đây đã chật kín người, ba tầng ngoài ba tầng trong, ai nấy đều mang vẻ mặt đầy ý vị thâm trường.

Lúc này, đã hơn nửa canh giờ trôi qua.

"Lột đồ con tiện nhân đó ra! Lột đồ ra! Ai cũng có thể cưỡi lên người ả ta, loại tiện nhân không biết xấu hổ này, lột đồ ra..." Thậm chí còn có đàn ông huýt sáo, ồn ào náo nhiệt.

"Ai nha, bảo sao lần trước bị sét đánh. Trời cao cũng không thể nhìn nổi cái bản mặt ngoại thất của ả ta mà." Mọi người thi nhau châm chọc.

Bên trong không ngừng vang lên tiếng khóc lóc thảm thiết của Bùi Giảo Giảo.

Tần phu nhân càng thêm tức giận: "Tiện nhân, nhìn cái bộ dạng trơ trẽn của ngươi đi, không có đàn ông nên ngươi không thể sống đúng không? Đúng là con hồ ly tinh!"

"Thế mà còn dám đi cướp phu quân của lão nương!"

"Thế mà còn dám nuôi dưỡng  hai đứa nghiệt chủng lớn như vậy, Tên khốn nhà ông! Dám nuôi ngoại thất, thế mà còn sinh một trai một gái!" Tần phu nhân nghiến răng nghiến lợi, hận Bùi Giảo Giảo đến tận xương tủy.

"Lão nương ở trong phủ lo liệu gia nghiệp, phụng dưỡng phụ mẫu của ông ta, thế mà lão dám nuôi ngoại thất! Hưởng thụ tề nhân chi phúc*!"

*Tề nhân chi phúc: là một chồng hưởng nhiều vợ

"Lục Cảnh Hoài, đồ ngoại thất tử, loại tiện nhân không biết xấu hổ, thế mà cũng dám tự xưng là thiên tài? Dơ bẩn hạ tiện! Đồ ngu xuẩn!" Tần phu nhân năm nay 42 tuổi, dưới gối chỉ có một nữ nhi, trong phủ không có nhi tử nên đây là nỗi đau lớn trong lòng bà!

Lúc này, bà ta tức giận đến mức hai mắt đỏ ngầu.

Hứa thị nghe những lời này, bà mỉm cười, những lời này đúng là những gì bà mong muốn được nói ra.

Lục Viễn Trạch và lão thái thái cũng hoa mắt chóng mặt, như điên như dại đẩy đám người đang vây xem ra ngoài.

Bùi Giảo Giảo bị lột áo ngoài, chỉ còn lại chiếc áo trong mỏng manh, đã bị cởi tới vai, lộ ra nửa bờ vai trắng ngần.

Má ả ta sưng đỏ, mắt rưng rưng che lại áo, vẻ mặt bi thương.

"Không có, không có. Ta không phải ngoại thất của Trần đại nhân!" Ả ta nức nở van xin.

Tần phu nhân kiêu ngạo nói: "Lấy sắc thờ người, thứ đê tiện! Cởi áo đối với ngươi mà nói chẳng phải dễ như trở bàn tay sao? Chỉ cần dạng hai chân ra là có vô số sủng ái, vô số vàng bạc châu báu được đưa đến."

Bùi Giảo Giảo cắn môi dưới, vẻ mặt đầy nhục nhã.

"Ngươi nói, ngươi không phải ngoại thất, vậy phu quân của ngươi là ai?"

"Nói đi!"

Bùi Giảo Giảo run rẩy cả người, ả ta không thể nói.

Vẻ mặt Tần phu nhân càng nghiêm khắc hơn.

"Chết... Các người... Tất cả... Phải... Chết!" Lục Cảnh Dao tám tháng tuổi gào khóc thảm thiết, càng khiến Tần phu nhân bực bội.

Đứa bé tám tháng đã hiểu tiếng người, tuy rằng nói lắp bắp, nhưng vẻ mặt phẫn nộ khiến người ta rùng mình.

Tần thị vung tay tát vào mặt Lục Cảnh Dao, trực tiếp đánh ngã nàng ta xuống trước cửa nhà.

Vừa mọc răng, nàng ta đã bị cú tát này làm cho gãy mất một cái.

"Yêu nghiệt, đứa nhỏ này là yêu nghiệt!" Tần thị nhìn Lục Cảnh Dao, ánh mắt của đứa bé này không bình thường, vậy mà nó lại xuất hiện trên cơ thể trẻ con khiến nó trở nên vô cùng kỳ lạ.

"Cảnh Dao! Cảnh Dao! Các ngươi dám tổn thương đến nữ nhi của ta!!" Bùi Giảo Giảo bị khống chế, hai mắt đỏ ngầu.

"Cảnh Dao không phải yêu nghiệt!" Nỗi kinh hoàng bao trùm cơ thể Bùi Giảo Giảo.

Không ai biết, nữ nhi của ả ta có bao nhiêu lợi hại.

"Có gì mà không dám? Ngoại thất sinh con đẻ cái, thế mà còn dám rêu rao khắp nơi, thật là buồn cười." Tần phu nhân khinh thường nhìn Lục Cảnh Hoài.

Thiếu niên đứng thẳng tắp, thân hình gầy gò phảng phất như hắn đang gánh chịu mọi đả kích.

Đôi mắt sâu thẳm không gợn sóng, lặng lẽ nhìn bà ta.

Hai hài tử của Bùi Giảo Giảo này...

Tần phu nhân có chút bực bội.

"Hãy đánh gãy xương cốt của nghiệt chủng này, xem nó có cứng cỏi đến đâu."

"Lột đồ con tiện nhân này ra diễu phố, cho nó biết nhục nhã!" Giọng Tần thị lạnh lùng.

"Không! Không!!" Bùi Giảo Giảo hoảng sợ gào khóc thảm thiết.

Lục Viễn Trạch nhìn cảnh tượng trước mắt, suýt thì ngất xỉu.

Ông ta đã tính toán kỹ lưỡng, mưu đồ với mọi thứ của Hứa thị.

Nhưng ông ta lại không thể nào ngờ Bùi Giảo Giảo sẽ bị phơi bày trước mặt mọi người.

"Dừng tay!" Lục Viễn Trạch gầm lên một tiếng.

Ngay lập tức, người hầu tiến đến lấy quần áo cho Bùi Giảo Giảo che đậy cơ thể. Nhìn thấy khuôn mặt bầm tím, đầy thương tích của nhi tử, Lục Viễn Trạch lòng đau như cắt.

Lão thái thái run rẩy cả người: "Làm bậy a, các ngươi sao lại có thể làm bậy như vậy, hài tử là vô tội."

Tần thị cười nhạo một tiếng: "Lão thái thái, đây không phải là nơi thâm sơn cùng cốc ở nông thôn của các người." Lời nói của Tần thị khiến sắc mặt lão thái thái lập tức xám xịt.

Lão thái thái kiêng kỵ nhất là việc người khác nhắc đến chuyện bà ta sinh ra ở một vùng quê hẻo lánh.

"Lục hầu gia cũng thật biết thương hương tiếc ngọc, vậy ra ngài cũng có một chân với tiện nhân này sao?"

"Nói bậy! Tần phu nhân ăn nói cho cẩn thận!" Lục Viễn Trạch cau mày nhẹ, ông ta luôn giữ hình ảnh đoan chính nho nhã, thoạt nhìn rất chính trực.

Lục Viễn Trạch thở dài: "Tần phu nhân, có lẽ trong đây có hiểu lầm."

Tần phu nhân liếc nhìn ông ta.

Bà ta bình thản lấy ra một tờ giấy từ trong lòng, ném cho Bùi Giảo Giảo như bố thí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp