Hứa thị vừa bước vào phòng đã nghe thấy tiếng mắng chửi tức giận của lão thái thái.

"Đồ đàn bà độc ác! Lũ đàn bà độc ác! Sao chúng nó có thể nhẫn tâm như vậy, hai đứa trẻ thông minh vô cùng, các ngươi sao dám!" Lão thái thái tức giận đến mức tim đập nhanh, đau nhói tức ngực.

Khi Hứa thị vào cửa, bà ta liền im lặng, chỉ là vẻ mặt vô cùng khó chịu.

"Ai đã chọc giận mẫu thân vậy?" Hứa thị nhíu mày, giả vờ tức giận.

"Mẫu thân cũng đi xem thành bắc bắt gian phụ sao? Chắc hẳn mẫu thân bị ngoại thất làm cho tức giận rồi. Yên tâm, lão hầu gia trước đây không hề nuôi ngoại thất." Hứa thị mỉm cười thân mật, thuận tay rót một chén trà cho lão thái thái.

Lão thái thái nhàn nhạt nói: "Chỉ tiếc cho hai đứa trẻ thông minh kia. Dù sao, chúng nó cũng không có cách nào lựa chọn được nơi sinh ra."

Đôi mắt Hứa thị tối sầm lại, hừ, không có cách nào lựa chọn được nơi sinh ra?

Nhưng một đứa chọn ăn cắp văn chương của Nghiên Thư, còn muốn thiêu chết Nghiên Thư.

Một đứa âm mưu thay thế Triều Triều, muốn hãm hại cả nhà họ Hứa!

"Lão phu nhân, ngài có thể đã sai rồi."

"Thượng bất chính thì hạ tắc loạn*, hài tử do ngoại thất sinh ra, phẩm chất như thế nào còn chưa biết."

*“Thượng bất chính, hạ tắc loạn”: “Thượng: trên, hạ: dưới, bất chính: không ngay thẳng, tắc: thì, loạn: lộn xộn - Người trên mà làm bậy thì cấp dưới không thể nghiêm chỉnh được”

"Hơn nữa, người phụ nữ kia có dáng vẻ như hồ ly tinh, vẻ ngoài đầy quyến rũ. Ai biết hài tử của ả ta có phải hài tử thân sinh hay không?" Hứa thị che miệng cười khẽ.

Sắc mặt lão thái thái thay đổi.

Bà ta nhìn Hứa thị bằng ánh mắt bất thiện.

"Ngươi đừng chỉ chăm chú bàn tán về người ngoài. Ngươi phải hầu hạ Viễn Trạch cho tốt, Viễn Trạch đã nửa tháng không về phủ rồi à? Là phụ nữ trong nhà, hãy thông cảm cho đàn ông, phụ nữ chịu chút ủy khuất cũng là chuyện bình thường."

"Phụ nữ sau khi lấy chồng, không còn thuộc về nhà mẹ đẻ nữa. Phụ mẫu của ngươi đã già, đừng nên phiền toái cho họ."

"Đàn ông à, dù có phạm sai lầm, phụ nữ chúng ta cũng phải rộng lượng, cũng phải tự nhìn nhận lại, xem bản thân có làm gì sai hay không. Năm xưa Viễn Trạch chịu bao nhiêu áp lực mới cưới được ngươi về hầu phủ, ngươi có nhớ không?" Lão thái thái vỗ tay Hứa thị, vẻ mặt và lời nói đầy cảm xúc. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.

Hứa thị nhấp môi, không nói gì.

Hai người đang nói chuyện, thì nghe thấy ngoài cửa có người vội vã báo cáo.

"Lão phu nhân, Vãn Ý cô nương đã trở lại..." Nha hoàn truyền lời có vẻ mặt không tốt lắm.

"Hôm nay không phải ngày lễ tết, nàng ta trở về làm gì??" Lão thái thái suy nghĩ, hiếm khi được nghe Bùi Giảo Giảo chịu nhục, cố ý trở về?

Hứa thị lại nâng chén trà lên, che giấu nụ cười trên khóe môi.

Lục Triều Triều nép vào lòng Đăng Chi, tròng mắt mở to nhìn chằm chằm.

[Mở màn rồi! Mở màn rồi! Màn kịch sắp mở ra rồi!] Lục Triều Triều đã tám tháng tuổi, mọc hai chiếc răng sữa nhỏ, được nuôi dưỡng tốt từ trong bụng mẹ, lại thường xuyên hấp thu linh khí trời đất, nên thực tế bé đã có thể bám tường đi vài bước.

Trời càng lạnh, bé được bọc như một quả bóng nhỏ, Đăng Chi gần như ôm không nổi.

Lục Triều Triều kích động móc ra hai chiếc bánh quy không ngừng gặm gặm, vẻ mặt như đang xem kịch vui. ( truyện trên app T Y T )

Trong túi bé, hiện giờ cất giấu rất nhiều bảo bối, không cho các nha hoàn nhìn thấy.

Hứa thị nghe được thì mỉm cười.

Bé con Triều Triều thật là một cô bé ham hóng chuyện.

Lục Vãn Ý vừa vào cửa, nhìn thấy lão thái thái liền khóc nức nở.

"Nương!" Lục Vãn Ý khóc không thành tiếng, quỳ rạp xuống trước mặt lão thái thái.

Lão thái thái hoảng hốt: "Đây là làm sao vậy?"

Lão thái thái đối với ấu nữ vô cùng cưng chiều, giờ phút này thấy nữ nhi vào cửa liền khóc, lòng bà như tan nát.

Lục Vãn Ý khóc sưng đỏ mắt, ngẩng đầu lên, bà ta mới nhìn thấy dấu vết bàn tay ấn hằn trên nàng ta.

"Đây là ai đánh con?" Lão thái thái giận dữ.

Lục Vãn Ý nước mắt giàn giụa, đâu còn vẻ kiêu căng tùy hứng trước khi xuất giá.

Mới ba tháng thôi mà nàng ta đã gầy đi một vòng lớn.

Lục Vãn Ý khẽ cắn môi dưới, khụt khịt nói: “Đóng cửa lại cho ta.” Nha hoàn xung quanh liếc nhìn nhau rồi sôi nổi lui ra ngoài, đóng cửa lại.

Lục Vãn Ý cởi ra từng lớp, từng lớp trang phục trên người mình. Lão thái thái bị hành động của nàng ta làm cho cả kinh đến mức suýt thì nhảy dựng lên.

Hầu phủ tuy rằng quẫn bách, nhưng của hồi môn của Hứa thị lại rất nhiều. Mấy năm nay, bà ta liên tục lấy những tài nguyên đó không ngừng đắp lên người Lục Vãn Ý, khiến cho da thịt của nàng ta trở nên trắng mịn như ngọc dương chi.

Nhưng hiện tại...

Toàn thân trên dưới của Lục Vãn Ý phủ đầy những vết roi chằng chịt, vết thương mới chồng lên vết thương cũ, nhìn vào vô cùng kinh hoàng. Có vết đã kết vảy, nhưng cũng có vết còn rỉ máu tươi, xiêm y dính đầy máu thịt, khi cởi ra thì xé xuống một mảng lớn da thịt, Lục Vãn Ý đau đớn đến mức mồ hôi tuôn như thác đổ, nức nở khóc không ngừng.

Lão thái thái cả người run rẩy dữ dội.

Bà ta hoảng sợ kêu lên: "Là ai?! Là ai?! Dám to gan làm cho con thành bộ dạng này?!" Lão thái thái cảm thấy đầu quả tim mình run rẩy dữ dội.

Hôm qua cơn giận của bà ta còn chưa nguôi, giờ đây lại gặp thêm chuyện này.

Bà ta cũng không nhận ra rằng, sau nhiều lần tức giận, tay chân của chính mình cũng đang dần tê liệt, run rẩy nhẹ nhàng.

Trước đây, Hứa thị luôn cố kỵ bà ta, lo lắng bà ta bị trúng gió, nên luôn chiều chuộng cảm xúc của bà ta.

Giờ phút này, khi nhìn thấy bà ta kích động như vậy, Hứa thị lại nở một nụ cười nhợt nhạt.

Lục Vãn Ý với vẻ mặt bi thương nói: "Là Cố Linh, là Cố Linh!"

"Hắn lừa dối ta, hắn giả vờ đạo mạo như một quân tử, lại... lại là một kẻ điên!" Lục Vãn Ý gần như tuyệt vọng. Sau khi thành hôn, mỗi khi Cố Linh nổi giận, hắn ta đều đánh vào tay nàng.

Nhưng sau khi tỉnh táo lại, hắn ta sẽ quỳ gối bên người nàng ta nhận lỗi tỏ ra vô cùng dịu dàng. Lục Vãn Ý từng chút một bị hắn ta dụ dỗ, cam chịu ba tháng, nào ngờ Cố Linh lại càng thêm hung bạo...

Lần này, hắn ta trói Lục Vãn Ý lại và đánh cho toàn thân nàng ta đầy thương tích. Lục Vãn Ý phải rất vất vả mới thoát ra được.

"Tẩu tử, tẩu tử, muội sai rồi, là muội hồ đồ, phụ lòng tốt của tẩu. Vãn Ý biết sai rồi!" Lục Vãn Ý quỳ gối dưới chân Hứa thị, làm gì còn vẻ kiêu ngạo khinh thường như lúc trước nàng ta đâm vào chỗ đau của bà.

"Hắn ta là kẻ điên, lúc trước thì giả vờ là quân tử đạo mạo, sau lưng lại đánh đập phụ nữ. Con dâu nuôi từ bé của hắn là bị hắn đánh chết. Nương, con sợ hắn sẽ đánh chết con!"  Lục Vãn Ý nhớ lại những gì Cố Linh đã làm, nàng ta rùng mình sợ hãi.

Lúc này may mà nàng ta chạy ra được, nàng ta không thể lại quay về Cố gia!

Lão thái thái lúc này mới nhớ tới Hứa thị: "Vân Nương, con hãy làm cho chúng nó hòa ly! Hãy khiến bọn nó có thể hòa ly! Hắn đây là muốn tra tấn Vãn Ý đến chết!"

"Mẫu thân không nên nói vậy. Chuyện phu thê cãi vã là chuyện bình thường, đầu giường cãi nhau cuối giường lại hòa. Vả lại, Cố Linh là đàn ông, ở quan trường gặp nhiều áp lực, thê tử nên thấu hiểu và chia sẻ. Nói nữa..."

Hứa thị quay sang Lục Vãn Ý: "Vãn Ý, tính tình của muội vốn kiêu căng, gả cho ai cũng sẽ gặp mâu thuẫn thôi. Cố Linh đánh muội là vì muội sai, muội phạm lỗi. Muội chỉ cần sửa đổi bản thân là mọi chuyện sẽ tốt đẹp hơn."

“Thà hủy đi một tòa miếu cũng không nên hủy đi một cọc hôn nhân. Ta sẽ không làm kẻ ác cầm gậy đánh uyên ương đâu!” Hứa thị lắc đầu, vẻ mặt cự tuyệt.

Thậm chí bà còn khuyên Lục Vãn Ý: "Vãn Ý, muội cũng nên hiểu cho mẫu thân của muội. Mẫu thân đã già rồi, đừng khiến người buồn phiền thêm nữa. Con gái gả đi như bát nước đổ đi, muội hãy cố sống cho tốt cuộc đời của mình."

“Muội nói xem, đạo lý này có đúng hay không?”

“Đây chính là những đạo lý mẫu thân và Vãn Ý đã dạy ta đó nha.” Hứa thị đem những lời nói lúc trước của hai mẹ con bọn họ đều trả về.

[Mẫu thân uy vũ! Mẫu thân khí phách! Mẫu thân nói hay lắm!] Bé con nghe đến bừng bừng sức sống, muốn vỗ vỗ hai tai.

Đăng Chi liền vọt tới đè tay nàng lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play