“Ối, ối ối, Cảnh Hoài! Ta đùa thôi mà!”
Chu Lân và Vương Duyệt Xuyên vội vàng đuổi theo.
"Cảnh Hoài, tại sao thư đồng của ngươi lại có gút mắc với Lục Nghiên Thư bên đó? Phải chăng có hiểu lầm gì không?" Vương Duyệt Xuyên hỏi.
Hắn biết Lục Cảnh Hoài rất ghét bị so sánh với Lục Nghiên Thư, thậm chí trước đây khi thi tú tài, có người còn lấy bài thi của hắn ra so sánh với Lục Nghiên Thư.
"Sẽ không liên lụy đến Cảnh Hoài chứ? Nửa năm nữa là thi Hương rồi, viện trưởng rất trông chờ Cảnh Hoài đỗ Giải Nguyên." Chu Lân xuất thân từ gia đình nghèo, hắn ta lại có chút sĩ diện. Lục Cảnh Hoài người này kết bạn không phân biệt giàu nghèo, rất được lòng các sĩ tử nghèo, họ coi hắn như thủ lĩnh.
Mấy người vào quán trà, ngồi lầu hai ngắm nhìn phố xá.
Bên cạnh có người bàn tán: "Chết tiệt, tối qua không biết ai thả đèn hình Bồ Tát, hại ta phải quỳ cả đêm... Lão tử mà bắt được phải nhè tên đó ra đánh cho mông nở hoa!"
"Cả nhà ta đều đập đầu đến sưng cả lên, tưởng Bồ Tát hiển linh!"
"Không biết thằng nào nghịch ngợm."
"Nghe nói, tối qua phủ Trung Dũng hầu cũng bị hỏa hoạn lớn, không biết có ai thiệt mạng không." Mọi người xôn xao bàn tán.
Lục Cảnh Hoài ngồi giữa đám đông, khuôn mặt tuấn tú bị che đậy bởi làn khói mù.
Chu Lân cười tủm tỉm: "Tối qua buồn cười lắm, cả thành phố đều quỳ lạy một cái đèn lồng Bồ Tát, ai cũng muốn bắt kẻ thả đèn."
Lục Cảnh Hoài thầm nghĩ, mẫu thân của hắn cũng ép buộc hắn quỳ cả đêm để cầu thi đỗ Trạng Nguyên.
Thật mất mặt!
Lục Cảnh Hoài không còn tâm trạng ăn uống, bèn tìm cớ cáo biệt mọi người.
Sau khi Lục Cảnh Hoài đi, Vương Duyệt Xuyên khẽ thở dài: "Hắn ta giả vờ hồ đồ gì chứ? Hắn ta chính là kẻ cướp vị hôn thê của Lục Nghiên Thư, làm sao không có thù hận?"
Chu Lân trợn tròn mắt: "Sao lại thế chứ?"
“Lục Nghiên Thư có một vị hôn thê, năm đó hắn ta vì cứu nàng ta rơi xuống nước, mới thành kẻ tàn phế như bây giờ.”
“Vị hôn thê bây giờ của Lục Cảnh Hoài chính là cô nương rơi xuống nước lần đó.”
Chu Lân a một tiếng đầy ngạc nhiên.
“Người ta cứu nàng thành tàn phế, bỏ lỡ cả tương lai, vậy mà nàng lại bỏ rơi Lục Nghiên Thư để theo Cảnh Hoài huynh sao?” Chu Lân không thể tin nổi.
“Cả kinh thành đều đồn đại hai người họ trai tài gái sắc, vô cùng xứng đôi vừa lứa.”
Vương Duyệt Xuyên khinh thường nói: "Lục Nghiên Thư tàn phế, ai dám đứng ra bênh vực hắn? Ai lại muốn đắc tội đệ tử xuất sắc của thư viện Kinh Hồng, thiên tài có khả năng đỗ Trạng Nguyên? Tất nhiên phải nịnh hót hắn rồi."
Chu Lân cau mày, cảm thấy Lục Cảnh Hoài có chút hồ đồ.
"Cảnh Hoài huynh hồ đồ sao."
"Hắn thanh cao, không vướng bận chuyện đời, cũng không coi thường con nhà nghèo, không quan trọng gia thế. Sao có thể hồ đồ như vậy!" - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.
"Thậm chí còn lấy tiền riêng in sách vở của mình để chia sẻ cho mọi người."
Điều này cũng khiến mọi người vô cùng kính nể.
"Hỡi ôi, bao giờ ta mới được thông tuệ như vậy. Cảnh Hoài huynh mười năm trước còn ngây thơ với mọi người. Mười năm sau lại trở nên thông minh hơn, viết văn hay có linh hồn, được mọi người ca ngợi." Chu Lân thở dài, vẻ mặt đầy ngưỡng mộ.
"Họ Lục quả là xuất hiện thiên tài liên tiếp, hai nam nhân có họ Lục đều là thiên tài." Chu Lân lặp đi lặp lại câu nói này, hoàn toàn không nhận ra sự suy tư trong ánh mắt của Vương Duyệt Xuyên.
Mà lúc này, trong hầu phủ đang vô cùng căng thẳng.
"Sao ngươi lại báo quan? Ngươi là chủ mẫu của hầu phủ, sao lại có thể dính líu đến chuyện này! Ngươi gây náo loạn như thế có nghĩ đến thanh danh của phủ hầu sẽ dễ nghe sao?"
"Nghiên Thư và Triều Triều đều không bị thương!"
"Còn không mau rút lại tố cáo!" Lão thái thái nghiến răng nghiến lợi.
Đêm qua, một trận hỏa hoạn lớn như vậy mà không thiêu được ai!
Hứa thị lạnh lùng nói: "Mẫu thân nói vậy thật buồn cười, có người phóng hỏa đốt phủ, suýt hại chết hài tử của ta, sao con lại không được báo quan?" ( truyện trên app T Y T )
“Chẳng lẽ lửa này là do mẫu thân phóng sao?” Hứa thị như vô tình nói một câu, sắc mặt lão thái thái liền trắng bệch.
Lục Viễn Trạch vội vã chạy đến, ông ta vừa vặn nghe được những lời này, mí mắt nhấp nháy không ngừng.
"Vân Nương, ngươi nói bậy gì đó? Nghiên Thư cùng Triều Triều là huyết mạch của phủ hầu, sao ngươi có thể nghi ngờ mẫu thân? Chẳng phải là làm tổn thương tấm lòng của mẫu thân sao?"
"Còn không mau nhận sai với mẫu thân!"
Lục Viễn Trạch nói theo lẽ thường.
Hứa thị nhợt nhạt nói: "Việc gì ra việc đó, gặp người thì ta nói tiếng người." Gặp quỷ tất nhiên ta phải nói tiếng quỷ.
Lời nói này càng khiến Lục Viễn Trạch tức giận đến mặt đỏ tai hồng.
Lão thái thái bị nghẹn thêm một hơi nữa, lại tức giận đến mức muốn nổ phổi!
Hứa thị khi nào trở nên bất hiếu bất nghĩa như vậy!
"Nghiên Thư cùng Triều Triều bị kẻ ác, cố ý phóng hỏa, ta còn không thể báo quan? Đây là đạo lý gì? Chẳng lẽ bọn họ không phải con cháu của phủ hầu sao?"
"Hầu gia, ngươi nói thử ta có thể báo quan hay không?" Hứa thị cười như không cười nhìn ông ta.
Lục Viễn Trạch trong lòng lộp bộp vài cái.
"Làm sao không thể báo quan? Đương nhiên phải báo quan, chỉ là tại sao nàng lại bắt gã sai vặt của Lục Cảnh Hoài, điều này không liên quan gì đến hắn. Phu nhân, ta biết hài tử là tâm can, máu thịt của nàng, nhưng nàng không thể oan uổng người tốt như vậy."
Lục Viễn Trạch thở dài một tiếng.
Trước kia Hứa thị rất thuận theo và hiểu chuyện, hiện tại sao lại không thông tình đạt lý như vậy?
Khóe miệng của Hứa thị cong lên, cẩn thận quan sát biểu tình của ông ta.
"Tự nhiên là tra ra rồi mới bắt chứ. Nhi tử của nhị cữu cữu của thê tử gã sai vặt, là thư đồng của Lục Cảnh Hoài." Mối quan hệ vòng vo này, nếu không phải có Triều Triều, chỉ sợ không ai tra được.
Lục Viễn Trạch hoàn toàn ngớ ra, mối quan hệ rắc rối này, chỉ sợ ngay cả chính ông ta cũng không rõ ràng lắm.
"Sao... Sao có thể?" Lục Viễn Trạch thậm chí không thể tưởng tượng được, thế nhưng lại tra ra được sự thật!
“Hắn…hắn vì cái gì muốn giết Nghiên Thư?” Lục Viễn Trạch có chút mờ mịt.
Ông ta không hề biết được thiên tài Lục Cảnh Hoài lại là người sao chép văn chương của Lục Nghiên Thư.
Nhi tử bảo bối mà ông ta luôn lấy làm tự hào chỉ là một thứ đồ giả.
Ông ta vẫn luôn cho rằng kế hoạch của bọn họ là chỉ thiêu chết một mình Lục Triều Triều!
Vì để Lục Cảnh Dao được ngang nhiên chính đại mà mang vào hầu phủ.
“Lần trước lão gia còn nói hắn ta là một người có phẩm hạnh thanh khiết, còn muốn Nghiên Thư đứng ra làm chứng cho hắn. Đây là phẩm hạnh thanh khiết mà lão gia nói đây ư?” Thần sắc của Hứa thị lạnh nhạt, gằn từng chữ một.
“Ta còn nghe nói thân phận của hắn không rõ ràng, vẫn luôn là do mẫu thân nuôi lớn hắn ta một mình. Ta còn tưởng hắn ta là đứa con hoang của một vị nào đó trong kinh thành đấy.” Hứa thị cười nhạo một tiếng, bà cũng không thèm để ý tới ánh mắt kinh hoàng của Lục Viễn Trạch.
“Cũng không biết là vị quan nào trong kinh thành bị hồ ly tinh mê muội, mắt cũng mù nên mới có thể sinh ra được cái thứ thói hư tật xấu như vậy.”
“Đủ rồi!” Lục Viễn Trạch nghe tới đây liền khó mà nén được lửa giận.
Mồ hôi lạnh trên trán ông ta không ngừng tuông ra: “Vân Nương, việc của thư đồng làm chưa chắc gì liên quan đến hắn ta.”
“Chúng ta đừng hiểu làm một hài tử tốt được không?” Lục Viễn Trạch hơi siết nắm tay lại.
Lúc này, Lục Viễn Trạch thấy Hứa thị nổi giận, cũng không dám khuyên bà rút đơn kiện, chỉ có thể vội vã rời khỏi phủ.
Hứa thị mặt mày lạnh lùng, nhìn ông ta đi mà không nói gì.
"Hổ dữ không ăn thịt con, ông ta đúng là còn không bằng súc sinh, ta rốt cuộc đã phải gả cho cái loại người gì vậy!" Hứa thị nghiến răng đến chảy máu.
【Hừ, ông già bội bạc đó lại muốn tìm người vớt Lục Cảnh Hoài ra đây mà...】
【Ông ta có quan hệ cá nhân rất tốt với Trần đại nhân Lễ Bộ thị lang. Nếu không có người giúp đỡ, ông ta có thể che giấu nhiều năm như vậy sao?】
Lễ Bộ thị lang?
Chính nhị phẩm Lễ Bộ thị lang, chẳng phải là do mẫu thân của bà tiến cử sao?
Hứa thị tức giận đến run rẩy.
May mắn thay, may mắn bà có Triều Triều.
Hứa thị chơi với Triều Triều nửa buổi chiều, liền nghe Đăng Chi tức giận đến báo cáo.
"Phu nhân, tên thư đồng đó một mình gánh chịu tội, nhưng Lục Cảnh Hoài..." Đăng Chi tức giận đến đỏ mắt.
"Nghe nói... Có người bảo lãnh." Người được bảo lãnh rất có thế lực.
"Chúng ta, nếu không chúng ta trở về nhờ đại cữu gia đi?" Nàng không thể nuốt trôi cơn tức này.
Hứa thị vẫy tay: "Ngươi lại đây..." Bà cúi người xuống tai Đăng Chi nói nhỏ, nàng ta càng nghe càng mắt càng sáng lên.
"A a a, phu nhân ngài thật lợi hại!" Nói xong, nàng ta liền nhảy nhót ra cửa.