Cả Nhà Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta

Chương 28: Trộm mang muội muội ra ngoài


1 tuần

trướctiếp

 

Ngày hôm sau, Lục Nguyên Tiêu đến thỉnh an Hứa Thị.

"Nương, tối qua nhà mình sao vậy ạ? Ồn ào náo động suốt đêm, sột soạt không ngừng." Lục Nguyên Tiêu có hai quầng thâm dưới mắt. Cậu xoa xoa mắt, vẻ mặt mệt mỏi, một bộ dáng không tỉnh tảo vì ngủ không đủ.

Hứa thị tinh thần sảng khoái, bà đương nhiên biết nguyên nhân. 

"Có lẽ là có chuột quấy phá. Yên tâm, nương đã đặt bẫy chuột, tối nay sẽ yên tĩnh." Bà nói một câu đầy thâm ý.

"Nhỏ tiếng thôi, muội muội con tối qua không ngủ ngon, sáng nay con bé muốn ngủ bù." Hứa thị cùng ăn sáng với nhi tử.

Lục Nguyên Tiêu vội vàng ăn một ít, rồi khoác cái túi chứa sách vở lên vai: "Con vào thăm muội muội một chút, xong rồi sẽ đi."

Đăng Chi không khỏi bật cười: "Khi phu nhân mang thai, công tử còn nói không cần muội muội, muội muội hay khóc nhè, giờ đây mỗi ngày tan học đều phải về thăm muội muội trước rồi mới đi." Quả thực là yêu thương hết mực.

Mà Lục Nguyên Tiêu lúc này đang lén lút bước vào phòng muội muội.

"Muội muội, huynh đến rồi. huynh mang theo sữa, tã, và quần áo để thay đổi."

【Vui vẻ vui vẻ, ca ca cuối cùng cũng đến lén trộm muội ra ngoài rồi!】

【Ca ca còn mang theo túi vải bông ta thích nhất nữa!】

Lục Triều Triều giơ tay lên liền được ca ca trộm nhét vào trong túi.

【Đi mau đi mau, bằng không Ánh Tuyết tỷ tỷ sẽ đến ngó xem muội mất...】 Lục Triều Triều rúc vào trong túi, thò ra cái đầu nhỏ.

Lục Nguyên Tiêu trở thành một tên trộm trong chính phủ của mình, cậu lén lút đẩy cửa sổ ra, cõng muội muội nhảy xuống.

Hôm nay trong phủ bận rộn vô cùng, nhưng cậu vẫn cố gắng "trộm" muội muội ra ngoài.

Lục Nguyên Tiêu treo túi trước ngực, muội muội thò đầu ra khỏi túi, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn như búp bê. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.

Kinh thành Bắc Chiêu, nơi phồn hoa náo nhiệt nhất, rộn ràng nhộn nhịp hơn bao giờ hết.

Lục Triều Triều nhìn hoa cả mắt.

Đồ chơi làm bằng đường đẹp quá!

Mua!

Lục Nguyên Tiêu mua đồ chơi làm bằng đường, hai huynh muội chia ra mỗi người ăn một miếng.

Lục Triều Triều nhìn thú bông nhỏ, mê mẩn không rời mắt.

Mua mua mua!

Trong không khí thoang thoảng mùi tiền tài.

Cùng với mùi hương của tiền giấy.

Hai bên đường có không ít người đang đốt vàng mã, trên cửa nhà ai cũng dán bùa trừ tà mới tinh, trên mặt người qua lại thoáng hiện vẻ sợ hãi.

"Muội muội đừng sợ."

"Mỗi năm từ ngày 13 đến 15 tháng 7, ba ngày này, mọi người đều đóng cửa không ra."

"Đây là những ngày âm giới mở cửa, tà ma hoành hành, người sống phải tránh né. Vàng mã, tiền giấy này đều là đốt cho chúng nó. Bùa trên cửa có tác dụng trấn áp tà ma."

"Yên tâm đi, mỗi năm bệ hạ đều mời phương trượng chùa Hộ Quốc xuống núi. Ở kinh thành có người trấn thủ, tuyệt đối sẽ không có vấn đề gì."

Cậu sờ sờ đầu muội muội, đột nhiên...

Có tiếng động phát ra từ phía sau.

"Bánh trôi béo ú, trong túi của ngươi là cái gì? Sao lại cử động?"

Lục Nguyên Tiêu vội vàng nhét muội muội vào trong túi.

“Ngươi nói bậy bạ cái gì đó?” Lục Nguyên Tiêu ôm chặt túi trước ngực, đề phòng.

Lý Tư Tề càng thêm đắc ý, giọng điệu đầy khiêu khích: "Ha ha ha ha, đúng là bánh trôi béo ú nha, cũng đủ đàn bà! Đọc sách không ra gì, lại còn thích mang theo túi vải bông. Ngươi định học đòi con gái à?"

Lý Tư Tề này là tiểu tôn tử của Hộ Quốc Công gia.

Phía sau cậu ta còn có hai tiểu công tử khác, một là Khương Vân Mặc, đích trưởng tử của Khương gia, đệ đệ của Khương Vân Cẩm.

Người còn lại là một tiểu hòa thượng.

Người này là tứ hoàng tử, năm nay cậu mới 6 tuổi. Nghe nói lúc sinh ra cậu bé đã có mệnh cách không tốt, sinh ra đã luôn bệnh tật ốm yếu. Từ sau khi sinh ra đều khóc lóc nỉ non ngày đêm, đôi mắt đều không mở ra nổi.

Hoàng đế đành phải đưa cậu bé vào chùa Hộ Quốc để làm tiểu sa di để mệnh cách của cậu vững vàng hơn.

Nhưng thoạt nhìn cậu vẫn ốm yếu, gầy gò không khỏe mạnh hơn được.

Lục Nguyên Tiêu không thèm quan tâm đến Lý Tư Tề, cãi lại: "Ngươi mới đàn bà! Cả nhà ngươi đều đàn bà!"

“Vậy tại sao ngươi lại mang theo một túi vải bông nữ tính như vậy? Cho dù ta có chết cũng không mang theo thứ như thế. Hoa hoa lòe loẹt chẳng ra cái thể thống gì.” Lý Tư Tề trợn mắt lên.

Khương Vân Mặc đứng bên cạnh không ngừng phụ họa: “Đúng vậy.”

Lý Tư Tề tức giận, muốn cướp lấy túi của Lục Nguyên Tiêu: "Mau mở túi ra cho ta xem!" ( truyện đăng trên app TᎽT )

May mắn thay, phu tử đã vào lớp, Lý Tư Tề mới miễn cưỡng ngồi xuống. Tuy nhiên, cậu ta vẫn hung hăng trừng mắt nhìn Lục Nguyên Tiêu.

Lòng tò mò dâng trào, Lục Nguyên Tiêu thầm nghĩ, trong túi Lý Tư Tề rốt cuộc cất giữ bảo vật gì?

Nơi đây là Quốc Tử Giám, nơi dạy dỗ con em quan lại triều đình từ thuở nhỏ. Học sinh trong lớp đều tầm bảy tám tuổi.

Lớp học có tổng cộng mười hai người. Gia thế Lục Nguyên Tiêu thuộc hạng trung bình, học lực lại kém cỏi. Thêm vào đó, vì có Khương Vân Mặc cùng lớp, cậu thường xuyên bị xa lánh, thậm chí còn bị các bạn học khác bắt nạt.

Người bạn thân duy nhất của cậu gần đây lại lâm bệnh, không thể đến thư viện ôn tập cùng.

Phu tử trên bục giảng hăng say giảng bài, Lục Nguyên Tiêu thỉnh thoảng lại lén lút nhìn muội muội của mình.

Lý Tư Tề càng lúc càng tò mò, ánh mắt lén lút nhìn về phía xa.

Bỗng nhiên, một thứ thu hút sự chú ý của Lục Nguyên Tiêu.

Chưa kịp phản ứng, Lý Tư Tề đã giật phăng chiếc túi vải thêu của Lục Nguyên Tiêu!

"Rầm!" Chiếc túi rơi xuống bàn học làm sách vở ở trên đều lăn lóc trên sàn nhà.

Phu tử nghiêm mặt quát lớn: "Nguyên Tiêu, đứng lên! Vừa rồi ta giảng gì?"

Lục Nguyên Tiêu ngơ ngác.

[Mạnh Ý Tử hỏi về chữ Hiếu, Mạnh Tử trả lời: 'Vô vi' (không hành động gì cả). Phàn Mậu đến, Mạnh Tử cũng nói 'vô vi'. Phàn Mậu hỏi: 'Vô vi nghĩa là sao?'. Mạnh Tử trả lời: 'Sống theo lễ, chết theo lễ, tế lễ theo lễ'.]

Lục Nguyên Tiêu lập tức ngâm nga lại đoạn trích này.

Phu tử nhìn hắn, gật đầu ra hiệu cho hắn ngồi xuống.

Lý Tư Tề cười khẩy chế giễu Lục Nguyên Tiêu, sau đó cúi đầu nhìn ngắm chiếc túi thêu với vẻ thích thú.

???????

Cậu ta cúi đầu, nhìn thấy một bé con mặt mày tinh xảo, trắng trẻo mềm mại đang ngoan ngoãn ở trong túi, ôm chân nhỏ của mình gặm gặm.

Bé con có đôi mắt đen láy to tròn đang nhìn chằm chằm vào cậu.

Nàng chỉ lộ ra cái đầu nhỏ xíu.

Khuôn mặt bé tròn trịa, ngây thơ vui sướng, gặm gặm ngón chân một cách ngốc nghếch dễ thương.

Lý Tư Tề há hốc miệng, kinh ngạc không thốt nên lời.

Lục Nguyên Tiêu đã trộm muội muội của hắn ra ngoài!!

Lục Triều Triều liếc nhìn cậu ta, bé con nhăn mặt, do dự một chút rồi đưa chân giơ lên trước mặt cậu: "A."

Lý Tư Tề ngớ ra, hạ giọng nói: "Cảm ơn đã mời, nhưng ta... không thích gặm ngón chân." Sắc mặt cậu ta có chút bối rối.

Trẻ con gặm tay chân là chuyện bình thường, nhưng sao lại mời người khác gặm cơ chứ?

Có lẽ trong mắt Lục Triều Triều, đây là cách chia sẻ niềm vui?

"Cho ta xem với!" Khương Vân Mặc trêu chọc Lý Tư Tề.

Lý Tư Tề trừng mắt, nắm chặt túi vải, che đi tầm nhìn của Khương Vân Mặc.

Lục Nguyên Tiêu đứng ngồi không yên, lo lắng suốt cả buổi học.

Ngay khi tan học, cậu vội vàng vọt đến trước mặt Lý Tư Tề.

"Trả lại cho ta!" Cậu hoảng hốt, mồ hôi lạnh toát ra trên trán.

Cậu lo lắng Khương Vân Mặc sẽ làm hại muội muội của mình. Cậu luôn vị Lý Tư Tề ác ý nhắm vào, lỡ như hắn ta có ý xấu khi dễ muội muội thì cậu phải làm sao bây giờ?

Cậu vô cùng hối hận vì đã đưa muội muội đến đây, mắt đỏ hoe.

"Làm sao vậy? Ngươi dám lớn tiếng trước mặt Tề ca? Ngươi có tin hay không..." Khương Vân Mặc chưa kịp nói hết lời, Lý Tư Tề đã hung hăng trừng mắt nhìn hắn.

"Hư..." Lý Tư Tề đưa tay lên miệng ra hiệu im lặng.

Sau đó, cậu ta cẩn thận che lại chiếc túi vải bông và nói: "Lục Nguyên Tiêu, theo ta đến đây!"

Khương Vân Mặc cố gắng đuổi theo, nhưng Lý Tư Tề lại quát mắng: "Khương Vân Mặc, không được đi theo bọn ta!"

Khương Vân Mặc tức giận dậm chân. Cái túi vải bông kia có gì bí mật mà lại khiến Lý Tư Tề tức giận như vậy? Lại còn không cho cậu ta theo nhìn?

Quốc Tử Giám rất rộng lớn, khu vườn càng rực rỡ với muôn hoa khoe sắc.

Lý Tư Tề để thư đồng của mình đứng trên một ngọn núi giả nhìn ra xa. Tứ hoàng tử và Lục Nguyên Tiêu tránh ở bên trong bụi hoa, Lục Nguyên Tiêu lo lắng đến mức mồ hôi lạnh toát ra trên trán.

"Nhanh trả muội muội của ta lại đây!" Lục Nguyên Tiêu vội vã yêu cầu.

Lý Tư Tề trừng mắt nhìn cậu: "Ta lại không khi dễ muội muội của ngươi!"

"Ngươi thật to gan! Sao dám mang muội muội đến thư viện? Ngươi đây là trộm mang con bé tới đây đi?" Lục Nguyên Tiêu tức giận.

Nếu cậu cũng có muội muội xinh đẹp và đáng yêu như vậy mà cậu dám lén lút trộm mang ra ngoài, mẫu thân của cậu chắc chắn sẽ đánh cậu chết xác.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp