“Mang ghế ra đây.” Bà nhìn Giác Hạ, Giác Hạ lập tức cười híp híp đồng ý.

Không lâu sau, trước cửa Đức Thiện Đường đã bày ra một chiếc bàn nhỏ và ghế nhỏ, Hứa thị thoải mái nằm trên ghế, Đăng Chi quạt mát.

Hứa thị ung dung nhìn vẻ mặt táo bón của của Lâm ma ma đang đứng ngay đó.

Chỉ chưa đầy nửa canh giờ, lão thái thái đã từ từ tỉnh lại.

Khi Hứa thị vào cửa, lão thái thái không hề tỏ ra mệt mỏi, ngược lại giữa mày hiện rõ vài phần tức giận.

“Hôm nay bên ngoài ngươi gây gổ với ai?” Lão thái thái cau mày tỏ vẻ không vui.

“Ngươi là tức phụ của phủ Hầu, đại diện cho thể diện của phủ Hầu...”

“Nghe nói, ngươi còn đưa mẫu thân của Lục Cảnh Hoài vào đại lao?” Lão thái thái thở hắt ra hơi nặng nề.

Hiện giờ, Lục Cảnh Hoài là ngoại tôn tử bảo bối của bà, là trân châu chí bảo trong tim bà.

Hứa thị sinh mấy đứa con đều vô dụng, bà càng thêm coi trọng Lục Cảnh Hoài.

Hứa thị đứng thẳng người, ánh mắt ẩn chứa nụ cười nhạt nhẽo.

“Mẫu thân biết tin nhanh thật.” Bà che miệng cười khẽ.

“Chỉ là chuyện nhỏ thôi. Ai đã mang tin tức đến quấy rầy mẫu thân nghỉ ngơi?”

Lâm ma ma sắc mặt không vui.

Trong phòng hơi oi bức, lão thái thái thích yên tĩnh, lại sợ lạnh, nên cả mùa hè bà ta cũng không dùng bồn đá.

“Lục Cảnh Hoài kia được mệnh danh là thiếu niên thiên tài có khả năng nhất liên trúng tam nguyên. Ngươi đưa mẫu thân của hắn vào tù, chẳng phải là hủy hoại danh tiếng của một đứa trẻ tốt sao? Ngươi cũng là một người mẹ, sao có thể độc ác như vậy?” Lão thái thái chỉ nghĩ đến chuyện này thôi đã thấy tức giận vô cùng. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.

Hứa thị nhíu mày.

“Mẫu thân nói gì vậy, nương của hắn đeo của  hồi môn của con lên đầu, ả ta là kẻ trộm! Kẻ trộm ăn cắp đồ vật thì bị bắt vào tù có gì sai?”

“Hơn nữa, ai biết ăn uống của hắn có phải đều là do ăn cắp mà có hay không?”

Lời nói vừa dứt, lão thái thái tức giận đến run người, hai mắt đỏ bừng, suýt ngất xỉu.

“Nhi tức đã sai Đăng Chi tìm danh sách hồi môn đưa đến nha môn rồi. Nghe nói trong kho của con đã mất đi không ít đồ vật.”

Lão thái thái sắc mặt trắng bệch.

Hồi môn của Hứa thị trước đây đều có giá trị liên thành.

Khi vào cửa để thể hiện lòng thành, Hứa thị đã chia chìa khóa hồi môn thành ba phần. Một phần cho Hầu gia Lục Viễn Trạch, một phần cho lão thái thái, và một phần cho bản thân.

Hứa thị hào phóng, lão thái thái đã lén lấy không ít đồ vật để đưa cho Bùi Giảo Giảo.

“Hồ đồ, chuyện này phải giải quyết âm thầm, sao lại không buông tha cho người ta? Đứa trẻ kia là một đứa có tiền đồ, sao lại đắc tội với người ta?” Lão thái thái nghiến răng nghiến lợi, không thể để ngoại tôn tử bảo bối của mình mang tiếng xấu.

Tiền đồ tiêu tan hết rồi.

Bà nhìn Hứa thị bằng ánh mắt oán giận, ả đàn bà độc ác này!

“Mẫu thân có lẽ không biết giá trị của những món đồ này.”

“Ba ca ca của nhi tức trước đây đã vơ vét tài sản riêng để chu cấp cho Vân Nương. Giá trị rất lớn, chuyện này không thể giải quyết riêng đơn giản như vậy được.”

“Đưa ra giải quyết chung còn không nói gì, nếu giải quyết riêng, tính tình ba ca ca của nhi tức vốn không tốt, tương lai đối với Lục công tử cũng chẳng có lợi ích gì.”

Lão thái thái cứng giọng.

Hứa đại lão gia, mới nhậm chức Thượng thư, nắm quyền cả triều đình.

Hầu phủ, không thể đụng vào.

“Hồi môn này nếu truyền ra ngoài, e rằng trong phủ cũng sẽ có kẻ trộm. Vừa lúc bắt được kẻ trộm đó!” Lời nói của Hứa thị khiến lão thái thái sợ hãi.

Mãi đến chạng vạng.

Lão thái thái sai người truyền lời đến, nói rằng đã bắt được kẻ trộm.

Khi Hứa thị dẫn người đến, trên mặt bà hiện lên vẻ hiểu rõ.

Bà đã đoán được, đối phương sẽ đẩy Lâm ma ma ra gánh tội thay.

Lão thái thái sắc mặt vô cùng khó coi, khép hờ mắt: “Lâm ma ma đã đi theo ta 50 năm, bà ta khiến ta quá thất vọng. Hồi môn của ngươi, đều do bà ta lén lút lấy đi bán buôn.”

“Mẫu thân của Lục Cảnh Hoài chỉ là một người vô tội mua phải.”

Lão thái thái nói đến đó liền nhìn Lâm ma ma chằm chằm đầy uy hiếp.

Hài tử của Lâm ma ma đều ở trong phủ quản lý, là người tâm phúc của lão thái thái.

Vì bảo vệ danh tiếng của Lục Cảnh Hoài, lão thái thái sẵn sàng hy sinh cánh tay đắc lực của mình.

Hứa thị chua xót trong lòng, chỉ nhàn nhạt nói: “Đưa đi nha môn. Hài tử của Lâm ma ma là kẻ trộm, không thể ở lại trong phủ. Tương lai bọn hắn có thể vì bà ta mà trả thù, là tai họa không thể giữ lại.”

Lâm ma ma đột nhiên mở to mắt nhìn.

Lại bị lão thái thái sai người bịt miệng.

“Hồi môn của ta, tất nhiên phải tìm về từng món không được thiếu một món nào.” Hứa thị liếc nhìn lão thái thái, trong lòng bà vô cùng hả hê.

Lão thái thái suýt cắn lưỡi, gằn từng chữ một đồng ý.

“Đúng vậy.”

Khi Hứa thị rời đi, Đăng Chi đã sớm trở về từ nha môn.

Đăng Chi mặt mày hân hoan, đóng cửa lại, nhỏ giọng nói: “Phu nhân, e rằng đối phương phải đập nồi bán sắt rồi.”

“Mười bảy năm rồi, trộm hồi môn của ta suốt mười bảy năm, giờ đây tất cả được trả về, chỉ sợ ả phải mất nửa cái mạng.”

“Nô tỳ đã dò hỏi, Lục Cảnh Hoài bên ngoài vô cùng bí ẩn, không ai biết thân sinh phụ mẫu của hắn là ai. Chỉ biết hắn tiêu tiền như nước, lại chủ trương anh hùng không hỏi xuất xứ, kết bạn khắp nơi. Rất nhiều học sinh nghèo đều là huynh đệ của hắn.”

Hứa thị lộ ra vẻ mỉa mai: “Lấy tiền của ta, tiêu tiền như nước, thật thanh cao biết bao.”

“Không hỏi xuất xứ? Hắn có tư cách gì hỏi xuất xứ, hắn là một đứa nghiệt chủng của ngoại thất sẽ bị coi thường thân phận.”

【Kiếp trước, hắn kết giao với những sĩ tử nghèo, liên trúng tam nguyên, danh tiếng vô cùng tốt đẹp.】

【Sau đó thân muội muội ruột của hắn, cũng từng là do nương nuôi dưỡng Lục Cảnh Dao nàng ta, nàng ta đã tự mình tố cáo Hứa gia và nương mưu phản, khiến cả gia tộc họ Hứa đều bị tiêu diệt.】 ( truyện trên app T Y T )

【Hoàn hảo tiêu diệt cữu cữu và nương của ta. Vững vàng gả vào Hầu phủ, không dính líu đến bất kỳ chuyện bẩn thỉu nào...】

【Kiếp trước, nhà của chúng ta chính là con dê tế thần.】

Hứa thị nghe tiếng lòng của con gái, lòng đau như cắt.

Tốt, rất tốt.

“Sĩ tử nghèo? Ai cũng biết sĩ tử nghèo coi trọng danh tiếng và phẩm chất nhất. Nếu lộ ra hắn là con của ngoại thất, con tư sinh, hắn còn có thể như cá gặp nước sao?” Hứa thị thầm thì.

Ban đêm, Hứa thị ngủ ngon giấc.

Mà toàn bộ Hầu phủ, cả đêm không ngủ.

Kho báu mà lão phu nhân tích cóp bao lâu phải mở rộng ra, từng món kỳ trân dị bảo được đưa ra ngoài.

Lão thái thái quỳ gối trong Phật đường nhỏ, tay bà ta mạnh mẽ trượt từng viên một đến mức chuỗi hạt Phật như muốn đứt ra.

“Bán, bán hết, nhanh chóng bù đắp khoản thiếu hụt.”

“Kiều Kiều vẫn còn trong ngục, Cảnh Dao khóc đến sưng cả mắt. Cảnh Hoài cũng không chịu nổi, nếu lần này thanh danh không thể vãn hồi, ảnh hưởng đến Cảnh Hoài sẽ rất lớn.” Lục Viễn Trạch sắc mặt khó coi.

Kho báu của ông ta đã bán hết sạch, thậm chí cả thôn trang cũng bị treo bán.

Lúc này, ông ta không khỏi căm hận Hứa Thời Vân khiến ông ta rơi vào tình cảnh khốn cùng như vậy.

Làm hại Cảnh Hoài mang tiếng xấu, quả là một người phụ nữ độc ác!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play