"Đại ca không sao, không cần mời đại phu, cũng không cần nói cho nương biết." Hắn nhìn tam đệ.
"Từ mai mỗi ngày sau khi tan học, đệ hãy đến viện của ta. Ta sẽ dạy thêm cho đệ." Sau khi bị liệt, hắn đã dọn tất cả sách vở trong phòng ra đốt.
Sau khi Nguyên Bảo tiễn hai người đi, Lục Nghiên Thư ngồi trên xe lăn, ngón tay khẽ nhấc băng gạc trên cổ tay.
Vết thương rách nát không biết từ bao giờ đã hoàn toàn lành lại.
Vết thương vốn bị rạch sâu, chảy máu đầm đìa đã khép lại.
Hắn mất tám năm mới miễn cưỡng cử động được ngón tay, giờ đây nó lại vô cùng linh hoạt.
Cánh tay còn có thể nâng lên một tấc.
Tám năm!
Hắn cuối cùng cũng lấy lại được sức mạnh trong tay!
Lục Nghiên Thư không khóc khi suýt chết đuối, không khóc khi vị hôn thê bỏ rơi hắn trên núi giả dẫn đến việc hắn bị liệt, không khóc khi bị từ hôn, không khóc khi bị người nhà ruồng bỏ.
Nhưng lúc này, hắn khóc.
Khi Nguyên Bảo trở về, hắn khẽ nói: "Mang kim châm đến đây, châm hai chân ta."
Môi Nguyên bảo run run, khi mới bị liệt, công tử mỗi ngày đều yêu cầu hắn đập hai chân, thậm chí châm kim vào hai chân. Công tử vẫn không hề cảm giác được.
Nhiều năm rồi công tử đã không còn tìm kiếm cảm giác.
Nguyên Bảo lấy kim châm ra khỏi hộp, nhẹ nhàng đâm vào chân công tử.
Khi kim châm đâm vào, mồ hôi lạnh lấm tấm trên trán Lục Nghiên Thư.
"Công tử?" Trước đây, dù kim châm đâm sâu đến đâu, hắn cũng không hề cảm thấy gì.
Nhưng bây giờ...
Lục Nghiên Thư hai chân căng cứng, cảm nhận được một cơn đau âm ỉ lan khắp cơ thể.
"Công tử, hình như không giống nhau. Trước kia mỗi khi tiểu nhân đâm mạnh vào, hai chân của ngài đều mềm như bông, nhưng hiện tại..." Nguyên Bảo nhìn thấy mồ hôi đầy đầu công tử, kinh ngạc nhảy dựng.
Nguyên Bảo bật khóc nức nở: "Công tử người là có tri giác sao? Là cảm giác được đau sao?"
"Ta đi thỉnh đại phu, ta đi sẽ nói cho phu nhân hầu gia!" Tám năm qua, Nguyên Bảo đã có biết bao khổ sở khi hắn thấy chú nhân của mình tuyệt vọng mỗi ngày.
Chủ tử từ của hắn vốn là một thiên chi kiêu tử bị ngã xuống từ trên cao dính đầy bụi bặm. Là một kẻ hầu bên cạnh, cũng nếm đủ mọi cay đắng của cuộc đời.
"Không!" Lục Nghiên Thư ngăn hắn lại với đôi mắt sâu thẳm.
"Không cần nói cho bất kỳ ai! Thậm chí không được lộ ra một chút tin tức nào!"
"Không cần thỉnh đại phu!" Người cứu hắn cũng không phải là đại phu. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.
Nguyên Bảo không hiểu, nhưng vẫn gật đầu.
Lúc này, Lục Triều Triều đã ngủ khò khè.
Lục Nguyên Tiêu lén lút bò vào qua cửa sổ, đặt muội muội trở lại giường.
"Hai ngày nữa, huynh lại đến lén dẫn muội đi." Lúc này, Hứa thị đã về nhà, Lục Nguyên Tiêu còn phải ở lại ăn tối.
Sáng sớm ngày thứ hai.
Hứa thị liền thu xếp để đưa Lục Triều Triều ra ngoài mua trang sức.
Khóa trường mệnh, vòng cổ vàng, cùng với những món đồ trang sức mà bé con tương lai sẽ cần, bà tính toán sẽ mua thật nhiều.
Bà đã suy nghĩ kỹ lưỡng!
Bà vốn không phải là người phung phí.
Nhưng Lục Viễn Trạch lại đang cặp kè với nhân tình bên ngoài!
"Phu nhân, cuối cùng người cũng thông suốt rồi. Nô tỳ lo lắng rằng người sẽ tiếp tục lấy tiền từ của hồi môn của mình để chu cấp cho hầu phủ." Đăng Chi lén thở phào nhẹ nhõm. Mỗi lần phủ hầu hết tiền, chỉ cần hầu gia cau mày, phu nhân sẽ lập tức đưa tiền của mình ra.
Bà còn năn nỉ ông ta nhận lấy, thật sự quá hèn mọn.
Hứa thị sắc mặt khó coi: "Việc hôn nhân của Nghiên Thư là do ông ta chặn đứng để chuyển sang cho tên nghiệt chủng kia. Còn muốn lấy tiền của ta để nuôi dưỡng cả nhà ngoại thất á? Mơ cũng hay lắm!"
Vừa vặn, một chiếc xe ngựa khác cũng dừng ở đó.
Hứa thị vừa xuống xe ngựa, liền nhìn thấy xe ngựa ở đối diện có một phu nhân trẻ đẹp dung mạo kiều diễm đang bước xuống. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Phu nhân trẻ đội mũ che mặt, mặc váy dài lụa mỏng, dáng vẻ như cành liễu mỏng manh cần được che chở.
Phía sau nàng ta là ma ma bế theo một đứa trẻ sơ sinh, khoảng chừng năm sáu tháng tuổi.
Trên người đứa trẻ sơ sinh quấn tã lót có những dòng chữ là Phạn văn, là vật dụng trong chùa miếu.
Vừa ngước đầu lên, ánh mắt phu nhân trẻ dừng lại trên người Hứa thị. Hứa thị nhíu mày, bà cảm nhận được sự ác ý trong mắt đối phương.
Nhưng rõ ràng bà chưa từng gặp qua người phụ nữ này.
"Mời hai vị phu nhân lên lầu. Hôm nay vừa có một lô hàng mới của trẻ em mới về." Chưởng quầy nhìn thấy hai người, nở nụ cười thân thiện, có thể thấy được cả hai đều là khách hàng lớn của tiệm.
"Tỷ tỷ lớn tuổi nên tỷ đi trước đi." Giọng nói của nàng ta dịu dàng, nhưng hai chữ "tỷ tỷ lớn tuổi" được nhấn mạnh một cách đầy ẩn ý.
Hứa thị gật đầu nhẹ với nàng ta.
Lục Triều Triều lại ghé vào vai nha hoàn, trong đầu bộc phát ra tiếng thét chói tai.
【A a a a! Là nghiệp chướng, là nghiệp chướng!】
【Là nữ chính cùng người mẹ ngoại thất của nàng ta! Là nhân tình của ông già tệ bạc kia!】
Hứa thị bước chân cứng đờ, thân hình khựng lại.
Bà chỉ cảm thấy bốc lên một ngọn lửa giận dữ, tức giận đến mức suýt mất đi lý trí.
Bà phải cắn chặt môi dưới, nghiến răng nghiến lợi mới kìm nén được cơn giận.
Khó trách ả đàn bà kia lại nói một câu "tỷ tỷ lớn tuổi" kia nói với giọng đầy ẩn ý.
(Lú: Khúc này nhận ra tiểu tam rồi nên mình đổi ngôi xưng nhe :D)
"Nói về hai vị cũng thật có duyên, nữ nhi của hai vị đều gần bằng tuổi nhau." Chưởng quầy cười nói.
Hứa thị nhìn chằm chằm vào tã lót Phạn văn trên người đứa trẻ sơ sinh đang nằm trong tay bà ma ma kia.
Đứa trẻ này chính là đứa trẻ mà Lục Triều Triều bảo nó ở kiếp trước chính là nữ chính sao?
Đứa trẻ sơ sinh kia có chút gầy yếu, nhưng đôi mắt...
Hứa thị không vui chút nào.
Đôi mắt này chỉ có thể xuất hiện ở một người trưởng thành chứ không nên xuất hiện trên người trẻ em.
Có một loại cảm giác khó chịu sâu thẳm khi bà nhìn vào nó.
Đứa trẻ đó đang cầm chặt một chuỗi Phật châu.
Chuỗi Phật châu 108 hạt, Hứa thị liếc mắt một cái đã nhận ra, đó là bảo bối của lão thái thái.
Lão thái thái vô cùng trân trọng, thậm chí còn không cho ai đụng vào nó.
Hứa thị thở dồn dập.
Đối phương thậm chí còn cười khẩy đầy khiêu khích.
Chủ tiệm Kim Phẩm Lâu là người sành sỏi, nhìn thấy chuỗi Phật châu này liền không khỏi nghi ngờ nói: "Nghe đồn chùa Hộ Quốc có một chuỗi Xá Linh Châu, 108 hạt châu mặt trên che kín Phạn văn, được lịch đại phương trượng Phật pháp thêm vào."
"Trung tâm còn có một viên xá lợi tử, càng là trân quý vô cùng. Năm đó tiên hoàng lâm chung tiến đến cầu nhưng ngài đều chưa từng cầu được nó."
"Chuỗi này có vẻ hơi giống." Chủ tiệm càng nhìn càng thấy giống.
Phu nhân trẻ nhẹ nhàng nhấp môi, giọng nói lại vô cùng êm ái dễ nghe, không thua kém gì thiếu nữ.
"Chủ tiệm quá khen."
"Đây là Xá Linh Châu." Phu nhân trẻ chỉ lộ ra cặp mắt như nước, cùng với vầng trán trơn bóng.
Bùi Giảo Giảo hưởng thụ ánh mắt ngưỡng mộ và kinh sợ của mọi người.
Ả ta nhìn về phía Hứa thị, ả biết rõ tình hình rối ren trong phủ hầu, lão thái thái lại không khỏe. Bà ta suốt ngày lo liệu việc vặt vãnh trong phủ, hầu bệnh trước mặt lão phu nhân nên bà ta trông già nua đi rất nhiều.
Ả nhếch môi cười nhợt nhạt, vuốt ve mái tóc đen nhánh của mình.
Đăng Chi lại nhíu mày nhẹ, ánh mắt dừng lại ở chiếc trâm cài trên tóc Bùi Giảo Giảo.
"Phương trượng từng nói ta mang thai một hài tử có khí vận quanh thân, là một đứa trẻ đại phúc khí. Chuỗi Phật châu này, là ông ấy tặng cho nữ nhi của ta chơi đùa." Bùi Giảo Giảo khẽ cười nói.
Ả hoàn toàn không để ý đến sự kinh ngạc của mọi người.
Đây chính là bảo bối mà năm xưa ngay cả tiên hoàng cũng không thể cầu được.
Khi Bùi Giảo Giảo mang thai, ả đã từng cùng lão phu nhân đi dâng hương, trên đường gặp một lão đạo sĩ.
Lão đạo sĩ quỳ gối ngay trước mặt lão thái thái, cầu xin bà cho một chén nước uống. Lão đạo sĩ sau đó đã nói rằng lão thái thái sẽ có một ngoại tôn nữ, ngoại tôn nữ này là báu vật trời ban, sẽ được che chở bởi đất trời, tương lai vô cùng quý giá. Lão đạo sĩ xin một chén nước và một tia phúc khí.
Lúc đó, lão thái thái còn bán tín bán nghi.
Ai ngờ, khi đến chùa Hộ Quốc, ngay cả người trong hoàng thất cũng không thể cầu kiến được phương trượng, mà phương trượng lại đích thân ra đón lão phu nhân.
Phương trượng nói thẳng rằng trong phủ của lão thái thái sẽ đón chào một vị khách quý.
Tiểu gia hỏa này được trời cao yêu thương, nếu đối xử tốt với nàng, cả phủ sẽ được hưởng sự may mắn vô biên, vô cùng quý giá.
Phương trượng còn tặng chuỗi Phật châu cho lão phu nhân, để kết mối thiện duyên.
Lão thái thái xúc động đến mức run rẩy.
Sau khi rời chùa Hộ Quốc, lão thái thái nắm tay Bùi Giảo Giảo, trịnh trọng hứa hẹn: "Giảo Giảo, phúc khí của con ở phía sau."
"Một hài tử cao quý", tự nhiên là nữ nhi của ả ta, Cảnh Dao rồi.
Còn nữ nhi do Hứa thị sinh ra, không ai quá quan tâm.