Cả Nhà Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta

Chương 25: Mẫu thân thiên tài


1 tháng

trướctiếp

 

"Phu nhân này đúng là một người có mệnh đại phú đại quý!" Mọi người không khỏi khen ngợi.

Chuỗi Phật châu này chính là vật vô cùng quý giá.

Bùi Giảo Giảo đã chịu đựng nhiều năm, giờ đây ánh mắt ả ta không khỏi lộ ra vài phần kiêu ngạo.

"Nhi tử của ta lại càng có học vấn. Năm mười tuổi đã đỗ tú tài, năm nay mười bảy tuổi đã đính hôn với Khương tiểu thư. Sang năm thằng bé sẽ tham gia thi hương." Bùi Giảo Giảo liếc nhìn Hứa thị sắc mặt trắng bệch, trong lòng tràn đầy khoái cảm.

"Ồ, vị hôn thê của thiếu niên ấy là nữ nhi của Đại Lý Tự Khanh à? Mấy ngày trước ta cũng nghe nói nàng ấy đã đính hôn với một thiếu niên thiên tài."

"Ngài là mẫu thân của Lục Cảnh Hoài, vị thiếu niên thiên tài đó sao?"

"Hóa ra là nhi tử của phu nhân?"

Bùi Giảo Giảo gật đầu nhẹ.

"Khương tiểu thư quả thật may mắn, nghe nói nàng ấy đã đính hôn từ nhỏ, nhưng vị hôn phu trước không có phúc khí, trở thành người tàn tật, liệt giường, phải có người khác chăm sóc."

"Giờ đây nàng ta lại đính hôn với một thiếu niên thiên tài."

Bùi Giảo Giảo khẽ cười: "Phụ nữ ấy mà, phải gả cho một người đàn ông tốt mới được. Gả cho kẻ tàn phế như vậy, làm sao xứng đôi được chứ?" Giọng điệu ả ta đầy khinh thường.

Mọi người càng có thêm thiện cảm, Lục Cảnh Hoài đỗ tú tài từ năm mười tuổi, là người có tiềm năng nhất để trở thành Trạng Nguyên.

Tân khoa Trạng Nguyên năm nay 33 tuổi.

Mà Lục Cảnh Hoài mới chỉ 17 tuổi.

Sẽ là Trạng Nguyên trẻ nhất Bắc Chiêu.

Chủ tiệm cũng không khỏi lộ ra vài phần thiện ý: "Chăn bông trên người đứa trẻ sơ sinh là Bình An Cẩm à?"

Bình An Cẩm là vật phẩm mà chùa Hộ Quốc chuyên dùng để cầu bình an cho trẻ em.

Cần phải quỳ ngàn bậc thang, từng bước một khấu đầu mới có thể cầu được.

Bùi Giảo Giảo mỉm cười gật đầu.

"Con bé này sinh ra yếu ớt, tướng công thương nàng, nên mới quỳ để cầu được Bình An Cẩm." Bùi Giảo Giảo vuốt ve khuôn mặt nữ nhi. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.

Trước đây, khi ả mang thai trưởng tử Lục Cảnh Hoài, ả đã hết sức dạy dỗ hắn.

Làm cho hắn phải vượt qua đích trưởng tử của Hứa thị, Lục Nghiên Thư.

Nhưng Lục Nghiên Thư như một áng mây trên bầu trời, không thể nắm bắt, không thể chạm vào, khiến người trần chỉ có thể ngước nhìn, không thể sánh vai.

Đó là cơn ác mộng của ả và nhi tử.

Không ai hiểu rõ hơn ả.

Vì Lục Nghiên Thư, Lục Viễn Trạch đã dần dần dao động với Hứa thị.

Lục Nghiên Thư quá xuất sắc, xuất sắc đến nỗi một người tệ bạc như ông ta rốt cuộc không thể vứt bỏ hắn.

Thậm chí trong khoảng thời gian đó, ông ta còn vô tình đặt vinh nhục của phủ Trung Dũng Hầu lên đầu đứa trẻ kia.

Cảnh Hoài của ả từ nhỏ đã bị ả ép buộc, phải đuổi theo Lục Nghiên Thư, phải vượt qua nó.

Hài tử của ả không thể chịu đựng được, lén lút đi xem thiếu niên xinh đẹp tài hoa kia, bị kích động đến tinh thần hoảng loạn.

Cả người suy sụp.

Bệnh nặng một trận. ( truyện đăng trên app TᎽT )

May mắn...

Bùi Giảo Giảo khẽ cong môi, may mắn, tiểu tiện loại kia mệnh không tốt. Giống như một cầu vồng trên bầu trời, rực rỡ, rồi lại vụt qua trong nháy mắt.

Mấy năm qua, ả ngày đêm không dám lơ là, buộc Cảnh Hoài phải thay thế vị trí của hắn.

Mà Lục Nghiên Thư năm xưa bây giờ đã sớm trở thành người tàn tật, thành sự tồn tại mất mặt của phủ hầu.

Khi nữ nhi ra đời, ả càng đối xử với nữ nhi hết mực.

Lão thái thái cũng xem nữ nhi của ả như châu như ngọc, hầu gia cũng thương con bé đến tột cùng.

Lúc này, ả vuốt ve khuôn mặt nữ nhi: "Con bé này, từ nhỏ đã được phụ thân yêu thương. Khi mang thai con bé, ta thèm ăn, phụ thân của con bé đã nhờ người từ ngoại quốc tặng một giỏ vải. Ba con ngựa đều bị chạy chết mới có thể đem vải tươi ngon đến cho ta ăn."

Đôi mắt Hứa thị hơi tối lại, bà cũng từng được mấy quả vải.

Lục Viễn Trạch lúc đó đã nâng niu đưa cho bà, bà lại như có được bảo vật.

Vỏ vải khô khốc, thịt quả hơi chua, ha, hóa ra là đồ người khác ăn thừa!

“Phu nhân đúng là có phúc khí lớn!”

“Có thể được trụ trì chùa Hộ Quốc tiên đoán, đứa nhỏ này ắt hẳn sẽ đại phú quý.” Mọi người đều không khỏi tiến đến gần để xem.

Ban đầu họ định khen vài câu về vẻ đẹp của hài tử, nhưng lại nhìn thấy phía sau còn có một bé con bụ bẫm trắng nõn nà, mịn màng như tơ lụa.

Hai bên liền đối lập nhau, bên này là hài tử được quấn trong Bình An Cẩm, có dáng vẻ giống con khỉ con.

Bên kia, giống như là tiểu tiên đồng dưới tòa Quan Âm.

Thật sự là khen không nổi.

Lục Triều Triều dựa vào vai nha hoàn, cảm nhận được mẫu thân cả người tức giận đến run rẩy, khuôn mặt nhỏ nhắn của bé con liền nhăn nhó.

[Hừ, lão phương trượng mắt mù kia, nếu đã có mắt mà không biết dùng cho đúng cách thì đem đi hiến cho người khác cần hơn đi!]

[Hạt gì mà thành cái dạng này?]

Lục Triều Triều trợn tròn mắt, lại nhìn vào chuỗi Phật châu trước mặt.

“Cả 108 viên Phật châu này đều được thánh tăng khai quang, bất kể đạo chích nào cũng không dám manh động ước muốn đến nó. Vào giữa tháng bảy, tà ma cũng không dám tới gần, đúng không?” Mọi người càng thêm ngưỡng mộ.

Bùi Giảo Giảo tiếp nhận sự tung hô của mọi người.

Ả hoàn toàn không nghi ngờ Hứa thị, bởi vì ả đã ở bên cạnh Hầu gia mười bảy năm, Hứa thị vẫn chưa phát hiện ra điều gì bất thường.

Hứa Thời Vân tin tưởng Lục Viễn Trạch vô cùng.

Lục Triều Triều nhìn vào chuỗi Phật châu, người khác không nhìn thấy, nhưng nàng lại nhìn thấy rõ ràng.

108 viên Phật châu, mỗi viên đều có ánh kim nhàn nhạt bao quanh, là bảo vật chân chính có thể bảo hộ người, là một thứ tốt.

Lục Triều Triều chỉ cảm thấy vô cùng tức giận.

Bọn họ làm sao xứng đáng!

Lão phương trượng hồ đồ kia!

[Lão già thúi, lão già thúi! lão già thúi mắt mùi! Khinh thường nương của ta!]

[Nương, cây trâm trên đầu ả ta là của hồi môn của nương! Ôi chao, ôi ôi ôi! Tức chết con rồi!]

Hứa thị nghe được, sợ hãi đến run cả người. Lần trước nữ nhi mắng Lục Viễn Trạch, mắng đến bổ cả sét lên người ông ta, khiến ông ta trọc lóc một mảng tóc.

Lục Triều Triều điều động một tia linh khí, nhắm thẳng vào chuỗi Phật châu mà đánh tới.

Bùi Giảo Giảo đang đắm chìm trong sự tung hô của mọi người, đột nhiên...

Nghe thấy một âm thanh nứt vỡ thanh thúy.

Mọi người đều sửng sốt.

Trước mắt tất cả mọi người, chuỗi Phật châu được khai quan kia lại đột ngột đứt gãy, từng hạt từng hạt rơi xuống đất.

Những viên Phật châu tỏa sáng kim quang vỡ vụn đầy đất.

Kim quang tứ tán, rơi xuống đất chớp mắt biến thành màu xám xịt, không còn chút thần thái nào.

“Ôi, sao lại đột nhiên nứt ra? Đây không phải là dấu hiệu tốt!”

“Hạt châu này cũng không có hào quang gì.” Mọi người kinh hãi.

Có người nhặt một viên hạt châu lên, ban nãy còn sờ thấy ôn nhuận quang hoa, còn phô một tầng kim quang nhàn nhạt. Nhưng hiện tại...

Lại biến thành từng viên gỗ mục.

Nhẹ nhàng bóp, trực tiếp vỡ thành vụn gỗ.

Tất cả mọi người đều cảm thấy da đầu tê dại.

Bùi Giảo Giảo như bị sét đánh, vẻ mặt sợ hãi khủng hoảng. Lão thái thái xem trọng món đồ chơi này như thế nào, ả ta biết rõ ràng.

Hứa thị mím môi chặt chẽ, rất sợ mình sẽ bật cười tại chỗ.

“Nghe đồn chuỗi Phật châu này được thêm vào Xá Linh Châu, vô cùng kiên cố, không thể phá vỡ. Nhưng hiện tại lại vô cớ đứt gãy, linh khí cũng tan biến hết.”

“Vị phu nhân này, có lẽ là đã làm chuyện gì khiến ông trời tức giận?”

Nói xong, Hứa thị vội vàng né sang một bên.

Vừa dứt lời, bên cạnh Bùi Giảo Giảo bỗng chốc không còn ai.

Mọi người đều tỏ ra dè chừng.

“Ngươi!” Bùi Giảo Giảo thở hổn hển, hốt hoảng nhìn mọi người, đôi mắt đỏ hoe. Nhưng lời nói của Hứa thị có sách mách có chứng, ả ta không thể phản bác.

Thậm chí chưởng quầy cũng nhìn ả với ánh mắt nghi ngờ.

“Vị phu nhân này, e rằng, xin mời ngài lần sau lại đến. E rằng... Hôm nay trong cửa hàng không tiện tiếp khách.” Chưởng quầy cảm thấy sau lưng lạnh toát.

Vào giữa tháng bảy, quỷ môn mở, cả thành phố đều phải đóng cửa ba ngày.

Hắn cũng không dám đụng vào bất kỳ thứ gì tà ác.

Ai biết được ả ta đã làm gì với Xá Linh Châu.

Bùi Giảo Giảo tức giận đến đỏ bừng mắt, cắn chặt răng, trừng mắt nhìn Hứa thị.

“Phu nhân, hãy về nhà trước đi.” Nha hoàn phía sau kéo ống tay áo Bùi Giảo Giảo. Hầu gia tuy rằng rất sủng ái ả, nhưng tuyệt đối không cho phép ả gây rối.

Ông ta rất coi trọng thể diện.

Nếu không, cũng không thể nuôi dưỡng ả mười bảy năm mà cũng không dám đưa ả về phủ.

Bùi Giảo Giảo quay người muốn đi, nhưng Hứa thị lại nhẹ nhàng giơ tay lên.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp