Lục Nghiên Thư bỗng nhớ đến một câu kia của Triều Triều.

Uống máu ta, Diêm Vương cũng không dám thu huynh ấy.

Lục Triều Triều lại không muốn chờ đợi, như quả bóng nhỏ vụng về, chậm chạp bò vào lòng huynh trưởng ôm ấp.

Bé con hạnh phúc oa oa trong lòng huynh trưởng.

Bé con lại như không hài lòng, níu níu kéo tay huynh trưởng tới vây lấy mình.

Nhưng đôi tay của huynh ấy lại vô lực, lập tức gục xuống buông xuôi.

Nàng lại không hài lòng.

Miệng nhỏ chu cao cao, vểnh đến mức tưởng chừng như có thể treo một cái túi ở trên đấy.

Bé con dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào giữa mày huynh trưởng, một luồng hơi ấm từ ngón tay nàng truyền vào.

Cơ thể hắn quá yếu, chỉ có thể cảm nhận được một chút ấm áp.

Lục Nghiên Thư ngẩn người.

Chỉ cảm thấy cả người mình nóng hổi, cơ thể như một vùng đất khô cằn được tưới mát dễ chịu.

Lục Triều Triều lại nắm lấy cánh tay của huynh ấy, vòng lấy mình.

Lần này, mười ngón tay siết chặt, cánh tay không rũ xuống như lúc đầu.

Tựa hồ như có một chút sức lực.

Nhưng cũng chỉ là một tia hy vọng nhỏ nhoi.

Dù vậy, Lục Nghiên Thư liền nước mắt lưng tròng, ôm Triều Triều như ôm lấy cả thế giới.

"Muội muội, muội sẽ đè huynh trưởng chết đấy!" Lục Nguyên Tiêu đẩy xe lăn lại đây, cậu nhìn thấy cảnh đó liền sợ hãi.

Chủ yếu, vẫn là sợ huynh trưởng tức giận.

Đại ca tính tình nóng nảy, ngay cả phụ thân và nương đến cũng lạnh mặt, ai huynh ấy cũng không ưa. Lục Nguyên Tiêu lúc này cẩn thận nói: "Đại ca, muội muội không cố ý đâu, con bé mới có năm tháng à, còn chưa hiểu chuyện."

Ai ngờ, giọng nói của Lục Nghiên Thư lại mềm mại nhẹ nhàng, thậm chí sợ bản thân mình sẽ dọa đến đứa bé trong lòng ngực. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.

"Không sao đâu."

Lục Nguyên Tiêu trợn tròn mắt nhìn.

Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra!! Cậu chỉ vừa mới ra ngoài có một chút, đại ca đã trở mình yêu thương muội muội rồi??

Đại ca ngồi trên xe lăn, cậu đẩy huynh ấy đi dạo trong vườn hoa.

Người huynh ấy gầy trơ xương, quần áo rộng thùng thình, lộ cả xương sườn, Lục Triều Triều nép vào lòng huynh trưởng.

【 Đại ca gầy quá, ôm không thoải mái, đại ca nên ăn nhiều thịt hơn…… Trên người phải có da có thịt. 】 Bé con nghĩ thầm, ngoài miệng dẩu dẩu lên.

Viện của đại ca đã tiêu điều đi rất nhiều kể từ ngày ấy, không còn sự phồn vinh như xưa.

Lục Triều Triều nép vào lòng huynh trưởng 【Oa, ao lớn quá, nuôi cá và rùa là được rồi……】

【Sao lại không nở hoa nhỉ?】

Bé con không ngừng lẩm bẩm ríu rít, Lục Nghiên Thư có thể cảm nhận được sức sống tràn đầy của bé con, lần đầu tiên hắn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.

Hắn đã lâu rồi không ra khỏi cửa phòng.

【Đại ca cười, oa, đại ca cười thật đẹp!】 Lục Triều Triều đột nhiên mở to mắt nhìn.

Lục Nguyên Tiêu lén lút nhìn huynh trưởng, quả nhiên đại ca rất thích muội muội.

Cậu đã nói rồi, một cục cưng đáng yêu như vậy, không ai có thể cưỡng lại được.

Ai……

Hay là trộm đưa muội muội đi theo mình đi học nhỉ.

Đọc sách không thú vị lắm, nếu như có muội muội ở cùng sẽ có ý nghĩa hơn.

Ba huynh muội đang đi dạo thì nghe thấy người hầu vội vàng gọi xung quanh: "Công tử, công tử..."

Là Nguyên Bảo, người hầu bên cạnh Lục Nghiên Thư.

Nguyên Bảo chạy gấp gáp đến mồ hôi nhễ nhại, hắn vừa nhìn thấy Lục Nghiên Thư ngồi trên xe lăn, lòng mới yên tâm.

Hôm nay là ngày công tử lấy thuốc, hắn gặp được gia nhân nhà họ Khương và đánh nhau một trận với người ta.

Tóc tai của Nguyên Bảo bù xù, trên mặt còn có vết đỏ đầy khả nghi.

Nhưng nhìn thấy công tử lại đồng ý ra ngoài, hốc mắt hắn đỏ hoe vì xúc động.

"Công tử, tiểu nhân mang cơm trưa về rồi. Hay là dùng trong đình?" Từ khi công tử không thể tự mình ăn uống, mỗi ngày chỉ ăn cháo trắng và rau xào, thịt rất ít.

Hắn muốn giảm bớt chi phí của bản thân.

Hắn muốn bảo vệ chút thể diện còn sót lại của chính mình.

【Thịt! Hôm nay ăn Tết, ta muốn hít hà mùi vị thịt nướng!】

【Nếu không, ta sẽ la hét om sòm!】 Lục Triều Triều bám chặt vào khuôn mặt nhỏ, trừng mắt nhìn huynh trưởng.

Nắm tay nhỏ bé nắm chặt, vẻ mặt như sắp chuẩn bị một khóc hai nháo ba thắt cổ.

Lục Nghiên Thư mỉm cười.

Nguyên Bảo sững sờ.

Tám năm rồi, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy công tử nở nụ cười.

Hắn hầu hạ công tử cả ngày, không ai biết công tử đang âm thầm chịu đựng đau khổ biết bao nhiêu. Công tử đã nhiều lần cố gắng tự tử, nhưng rồi mỗi lần đều van xin hắn cứu mạng.

"Đi vào đình, dọn sạp thịt nướng cho ta."

"Cho ta ăn chút cháo thịt." Người hắn gầy quá, Triều Triều đã nói ôm hắn không thoải mái.

"Vâng, vâng, vâng!" Nguyên Bảo mừng rỡ đến phát khóc, khập khiễng chạy về phía bếp nhỏ.

Không lâu sau, trong đình hóng gió đã có thêm một bếp nhỏ.

Hôm nay có chút gió lạnh, bày sạp nướng cũng không đến nỗi quá nóng bức.

Trong đình đặt một bếp nhỏ, bếp được đặt một chiếc bàn sạch sẽ. Trên bàn đá có nhiều thịt cắt lát, còn có nước chấm.

Cháo thịt cũng được hâm nóng trên vỉ nướng, sôi ùng ục.

Lục Nguyên Tiêu lăn lộn cả ngày, bụng đã đói meo, nhìn thấy bàn đầy đồ ăn, hầu như tất cả đều là thịt, mắt cậu sáng rực.

Nguyên Bảo múc một chén cháo thịt.

Hắn phải đút cơm cho công tử.

Lục Nguyên Tiêu kẹp một lát thịt mỏng như cánh ve, đặt lên vỉ nướng. Ngay lập tức, vỉ nướng phát ra tiếng xèo xèo thơm lừng, gia vị tỏa hương, cả không khí đều tràn ngập mùi thơm ngon.

"Oa, thịt này mềm và thơm quá. Ai da da da nóng..." Lục Nguyên Tiêu ăn một miếng, nóng đến nhe răng trợn mắt nhưng cậu vẫn không muốn nhổ ra.

Lục Triều Triều không ngừng nâng cái đầu nhỏ nhỏ của mình lên hít hà, hít hà mùi thơm trong không khí.

Nước miếng chảy ròng ròng.

"Triều Triều, uống sữa bò nào." Lục Nguyên Tiêu đã mang theo sữa bò cho nàng khi đi ra ngoài.

Lục Triều Triều giận dữ trừng mắt, chỉ vào thịt trên bàn rồi lại chỉ vào sữa bò của mình. Biểu cảm như đang lên án sự bất công đang diễn ra trên bàn này.

Làm hai người huynh trưởng của mình đều câm nín.

Mặc dù không nói được, nhưng ai cũng hiểu rõ sự lên án và tủi nhục của nàng!

"Muội còn nhỏ, mới năm tháng tuổi thôi, muội còn chưa được ăn những thứ như thế này đâu. Nhưng muội có thể hít hít một chút nha! Muội có thấy huynh đối xử tốt với muội không? Huynh ăn thịt, cho muội nghe chút mùi vị." Lục Nguyên Tiêu mặt dày trêu chọc.

Cặp mắt nhỏ của bé con lập tức đỏ hoe.

Lục Nghiên Thư nhìn hai người họ ồn ào, trong lòng bớt đi phần nào u sầu.

"Nguyên bảo, đi lấy cam tiêu lại đây." Hứa thị mỗi ngày đều sai người đưa trái cây mới mẻ tốt cho tiêu hóa đến đây nên trong viện hắn lúc nào cũng có sẵn, Nguyên Bảo nhanh chóng quay về lấy một quả.

"Dùng muỗng nghiền nó nhuyễn, cho muội muội ăn một ít. Năm tháng tuổi, có thể ăn trái cây nhuyễn." Khi đó hắn chưa bị liệt, cũng từng đút cho các đệ đệ ăn.

Lục Nguyên Tiêu thử nghiền một muỗng đút cho bé con, Lục Triều Triều ăn đến ngon miệng.

【Ôi ôi ôi ôi, cuối cùng ta cũng được sống lại rồi.】

【Thật ngọt ngào, thật ngon, thật tuyệt, đại ca, muội yêu huyhh, muội yêu huynh nhất.】

【Ừm, ừm, tam ca chỉ bốn điểm thôi, nhưng muội cũng rất yêu rất yêu nha.】

Lục Nguyên Tiêu đút bé con ăn bảy tám muỗng mới dừng lại: "Ngày mai lại ăn, ăn nhiều quá không tiêu hóa được, huynh sợ muội bị tiêu chảy. Chúng ta từ từ rồi tăng thêm mỗi ngày nhé."

Nói xong, cậu nhặt một chiếc đùi gà từ trên vỉ nướng, gỡ thịt xuống.

Đưa xương cho Lục Triều Triều.

Lục Triều Triều bò dậy hôn cậu một cái thật vang.

Bé con thỏa mãn ngồi trong lòng huynh trưởng, bẹp bẹp gặm xương.

Trong lòng thỏa mãn thở hắt ra một hơi 【Ôi, cuộc sống này thật đáng giá...】

Hai huynh trưởng thấy thế đều cười tít cả mắt.

Lục Nghiên Thư thường chỉ ăn vài miếng cháo thanh đạm, treo lơ lửng mạng sống, cố gắng tồn tại với hắn là đủ rồi.

Hôm nay hắn lại ăn hết bát cháo thịt này, mắt sáng rực như được hồi sinh.

Chờ mãi đến chiều, Lục Nghiên Thư mới kiệt sức, Lục Nguyên Tiêu mới chuẩn bị rời đi.

"Đại ca, hay là mời đại phu đến khám cho huynh đi?"

"Đệ sẽ không nói cho người khác. Chúng ta sẽ lén lút được không?" Lục Nguyên Tiêu vẫn luôn lo lắng, sợ hãi vết thương trên cổ tay kia của hắn.

Lục Nghiên Thư vuốt ve ngón tay, ngón tay của hắn đã linh hoạt hơn trước.

Tất cả đều nhờ Triều Triều.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play