Lục Viễn Trạch, một người đàn ông có lòng tự trọng cao ngút, năm xưa đã từng cầu hôn Hứa gia đích nữ nhưng bị chê cười vì gia thế của bản thân.

Hứa gia là danh gia vọng tộc, quan đến nhất phẩm, con cháu trong nhà đều là nhân tài, nâng niu Hứa Thời Vân - đích nữ duy nhất như ngọc quý.

Mà Trung Dũng hầu phủ chỉ là một cái vỏ rỗng ngay sau khi lão hầu gia qua đời.

Còn bởi vì Lục Viễn Hầu thân thể yếu ớt, chỉ biết văn chương thì cầu hôn đích nữ Hứa gia thì quả thật là si tâm vọng tưởng.

Thế nhưng ai mà ngờ, Hứa Thời Vân lại bị Lục Viễn Trạch thu hút, bất chấp sự phản đối của gia đình, quyết tâm gả cho ông ta.

Sau khi thành hôn, vô tình biết được Lục Viễn Trạch đã hạ thấp bản thân để cầu hôn mình, Hứa Thời Vân vì thương xót cho lòng tự trọng của phu quân mà cắt đứt liên lạc với gia đình.

Hiện tại, bà đã trở thành phu nhân tam phẩm cáo mệnh, địa vị còn cao hơn cả Lục Viễn Trạch.

Tuy chức quan và cáo mệnh không so sánh được với nhau, nhưng trong lòng Hứa thị vẫn cảm thấy rất sảng khoải, rất hả hê.

“Vân Nương vốn là một người hiền huệ, tâm tính lương thiện, cáo mệnh này là Vân Nương xứng đáng có được. Chỉ trách là đồ vô dụng, không thể xin bệ hạ phong cáo mệnh cho nàng.” Lục Viễn Trạch nhẹ nhàng phun ra một ngụm trọc khí.

Năm đó phụ thân cũng từng vì mẫu thân thỉnh phong cáo mệnh cho người nhưng đã bị bệ hạ từ chối.

Giờ đây ông ta như bị đánh một cái tát vang dội.

Hứa Thời Vân mỉm cười không nói gì. Bà hiểu rằng nếu tiếp tục níu kéo, mình sẽ đánh mất bản thân. Bà quyết định trở về nhà để chúc mừng cha mẹ được thoát khỏi ngục tù và đại ca thăng chức.

Nếu là trước đây có khi bà đã vì vậy mà hạ thấp bản thân đi lấy lòng ông ta rồi.

"Phụ mẫu của thiếp đều đã ra tù, đại ca thăng chức, ngày mai thiếp sẽ về Hứa phủ một chuyến." Hứa thị mang theo nụ cười nhợt nhạt, bà hiện tại chỉ hận không thể lập tức về nhà.

Lục Viễn Trạch khẽ gật đầu.

"Nên đến cửa chúc mừng."

[Tên phụ thân tệ bạc này chắc tức đến hộc máu rồi, ông ta ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo.] - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.

[Chính tay ông ta đem đến cơ duyên cho Hứa gia, xứng đáng xứng đáng, lêu lêu lêu……] Bé con không ngừng hả hê, khiến cho Hứa thị bớt đi phần nào buồn bực trong lòng.

Hứa thị vừa về phủ không lâu.

Lục Vãn Ý liền tự mình đem quyền quản gia đến muốn trả cho bà.

"Tẩu tử, tẩu rốt cuộc đã về phủ rồi. Này…… Quyền quản gia này không phải là do muội muốn tranh, là đại ca mạnh mẽ bắt muội phải quản." Nàng lúng túng giải thích, lẩm bẩm đến đỏ hốc mắt.

Hứa thị thật lòng thương yêu nàng, lúc bà vào cửa, Lục Vãn Ý mới hai tuổi.

Lúc ấy thân mình lão hầu gia không tốt, lão thái thái lại trắng đếm quân tâm ở bên đó..

Lục Vãn Ý liền ngủ ở phòng bà, là bà ngày ngày dỗ dành, chăm sóc nàng.

"Ta sao có thể trách muội được, hai chúng ta thân như mẹ con, ta còn không biết muội làm người như thế nào sao?" Bà thấy tay Lục Vãn Ý lạnh, còn cố ý đưa tới một ly trà cho nàng ủ ấm.

Là trà Long Tính mà Lục Vãn Ý thích nhất.

Lục Vãn Ý tức giận nói: "Ca ca không biết phân biệt trắng đen mà vu oan cho tẩu tử, muội sẽ đi tìm huynh ấy tính sổ!"

"Nếu huynh ấy dám bắt nạt tẩu, muội sẽ không nhận hắn ta là huynh trưởng nữa!" Nàng ta cau mày, khiến Hứa thị cảm thấy ấm áp trong lòng.

Có lẽ trong Lục gia này, chỉ có Lục Vãn Ý là thực lòng đối xử tốt với bà?

"Đại ca của muội, thực sự yêu thương muội sao?" Hứa thị hoảng hốt hỏi, vô tình lẩm bẩm một câu.

Lục Vãn Ý giật mình, sau đó thân mật kéo Hứa thị lại gần.

"Đại tẩu, tuy rằng huynh trưởng có chút ngang bướng, nhưng huynh ấy thực sự yêu thương tẩu. Năm đó, anh ấy đã quỳ ba ngày ba đêm trước cửa nhà Hứa gia mới được cưới tẩu về."

"Tẩu xem, nhiều năm như vậy, bên cạnh huynh ấy không có lấy một người phụ nữ nào khác. Cả kinh thành đều biết huynh ấy thật tâm với tẩu."

"Nếu huynh ấy dám làm bậy, muội sẽ không bao giờ đồng ý."

"Muội chính là một chiếc áo bông tri kỷ của tẩu, muội chính là mật thám của tẩu. Bên ngoài kia có bao nhiêu tiểu tam, hồ ly tinh cũng đừng hòng chen chân vào!" Lục Vãn Ý cười nhạo một tiếng, thân mật dựa vào vai Hứa thị.

Hứa thị cảm thấy vô cùng ấm ức trong lòng.

Lúc này, Lục Triều Triều vừa tỉnh ngủ, bé con chép chép miệng hai cái.

【Cái gì mà áo bông tri kỷ cơ? Ta mới là áo bông nhỏ ấm áp không bao giờ bị lọt gió của nương!】

【Nàng ta mới chính là cái áo bông rách nát nhất ấy! Rách te tua tơi tả! Mẫu thân sinh ta suốt một tháng mà vẫn không thấy mặt nàng ta bởi vì nàng ta bận hầu hạ ngoại thất của ông già ở cử!!】

【Không ai có thể cướp đi vị trí tiểu áo bông của ta! Hừ hừ... Ngươi chính là khi dễ ta không thể nói chuyện! Chờ đến lúc ta bắt đầu nói chuyện được ta sẽ mắng cho ngươi xấu hổ đến hận không thể đội cái quần lên đầu giấu mặt vào!】

Hứa thị đang ôm lấy tay Lục Vãn Ý, cơ thể dần cứng đờ.

Đầu ngón tay Hứa thị run rẩy nhẹ nhàng.

"Làm sao vậy tẩu tử?" Lục Vãn Ý cười tủm tỉm, giả vờ nũng nịu.

Lão thái thái sinh nàng ta khi đã lớn tuổi, nên nàng ta xem Hứa thị như sinh mẫu.

Cũng vì vậy, Hứa thị luôn hết lòng dạy dỗ nàng, còn thương yêu hơn cả con đẻ.

"Tẩu tử, muội muốn nói đến chuyện lần trước tân khoa Trạng Nguyên..." Lục Vãn Ý ửng đỏ khuôn mặt, e thẹn nói.

Nàng ta năm nay đã 19 tuổi, không thể trì hoãn chuyện hôn nhân nữa.

"Lần trước tẩu tử đã nói sẽ hỏi thăm giúp Vãn Ý." Lục Vãn Ý khẽ cắn môi. Nàng ta đã thầm thương trộm nhớ Trạng Nguyên khi thấy hắn diễu hành qua phố.

Nếu không nghe thấy tiếng lòng của Lục Triều Triều, Hứa thị có lẽ đã đồng ý ngay.

Nhưng giờ đây...

Hứa thị vuốt ve mái tóc Lục Vãn Ý: "Năm ta mặc áo cưới gả vào hầu phủ, muội chỉ mới tập đi, lảo đảo chạy đến ôm chân ta gọi 'nương'."

"Ký ức ấy ta mãi không quên. Ta thương muội còn hơn cả mấy nhi tử của ta."

Lục Vãn Ý cúi gằm mặt, không dám nhìn vào mắt Hứa thị.

"Lúc đó muội còn nhỏ, hay nghịch ngợm, may mắn tẩu tử luôn yêu thương muội như thân nữ nhi." Nhờ có Hứa thị dạy dỗ, Lục Vãn Ý mới có được phép tắc và lễ nghi như ngày nay.

Hứa thị nhìn Lục Vãn Ý trìu mến: "Ta sẽ giúp muội tìm hiểu về Trạng Nguyên, nhưng ta là tẩu tử, chuyện hôn nhân vẫn nên do lão thái thái quyết định."

Lục Vãn Ý mím môi, miễn cưỡng đồng ý.

Trước đây, Hứa thị luôn chủ động tìm kiếm những nam nhân tốt nhất trong kinh thành, cân nhắc gia thế và phẩm chất, rồi giới thiệu cho Lục Vãn Ý lựa chọn. ( truyện trên app tyt )

Gia đình Hứa thị có thế lực ở kinh thành, nên việc mai mối của bà sẽ rất có giá trị.

Nếu được Hứa thị mai mối, Lục Vãn Ý sẽ có cơ hội gả cao ở trong kinh thành.

Tuy nhiên, lần này Hứa thị lại giao cho lão thái thái quyết định Lục Vãn Ý.

Mẫu thân của nàng ta đến từ nông thôn, không có nhiều mối quan hệ, liệu có thể tìm được người nào đàng hoàng sao?

Khi Lục Vãn Ý đi khỏi, Hứa thị liền cau mày, sắc mặt trầm xuống.

"Phu nhân, ngài trước đây không phải nói muốn mai mối đệ tử xuất sắc của lão thái phó cho cô nương Vãn Ý sao?" Đăng Chi vừa từ kho trở về, mang theo lễ vật mang đến Hứa phủ ngày mai.

"Ngươi đi tra xem, hai tháng nay, cô nương có về nhà cũ Thanh Khê hay không." Thanh Khê cách kinh thành ba ngày đường, muốn tra ra chuyện dễ dàng.

Đăng Chi gật đầu đồng ý.

Lúc ăn tối, Lục Nguyên Tiêu vừa từ thư viện trở về.

Cậu mệt mỏi rã rời, như thể đã rút sạch hết tinh lực.

“Mẫu thân, con đến ăn tối cùng nương." Lục Nguyên Tiêu cố gắng nở nụ cười, muốn kể về chuyện học hành trong ngày, nhưng lý tưởng thì xa vời, thực tế lại tàn nhẫn, hôm nay cậu học hành chẳng tiến bộ gì.

"Nguyên Tiêu đã trở thành một ca nhi hiểu chuyện." Đăng Chi cảm thấy ấm lòng, có tam công tử bầu bạn, phu nhân cũng vui vẻ hơn vài phần.

"Cũng không biết nhị ca của con khi nào về nhà." Hứa thị thở dài.

"Nhị ca đã ra ngoài để học tập, năm ngoái huynh ấy đã có dự định sẽ về nhà." Nguyên Tiêu nói nhỏ.

Ăn tối xong, Lục Nguyên Tiêu liền nói: "Con muốn đi thăm muội muội." Cậu nói xong liền đi vào phòng của Lục Triều Triều.

"Hai huynh muội tình cảm thật tốt." Đăng Chi che miệng cười khúc khích.

Lục Triều Triều vừa nâng mí mắt lên đã nhìn thấy tam ca đáng thương của mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play