Cả Nhà Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta

Chương 17: Trở về nhà mẹ đẻ


4 tháng

trướctiếp

 

Lục Nguyên Tiêu với vẻ mặt đau khổ ghé vào giường không ngừng than thở: “Hu hu, muội muội, huynh mệt sắp chết rồi hu hu… Đọc sách sao mà mệt mỏi thế? Mệt mỏi quá huhu.”

“Ta rất là khổ tâm đó, hu hu.”

[Làm gì mà mệt mỏi đến thế? Đọc sách có gì khó khăn đâu chứ?] Miệng Lục Triều Triều liên tục phun bong bóng

Lục Nguyên Tiêu không phục: "Muội muội, đó là do muội còn nhỏ, chưa trải sự đời nên muội mới nói thế thôi. Muội không biết đâu, việc khó khăn nhất cuộc đời này chính là đọc sách đó."

“Để huynh niệm cho muội nghe vài câu, đảm bảo nghe như nghe hát ru luôn. Không buồn ngủ không lấy tiền!”

Cậu lấy ra quyển Tam Tự Kinh mà mình đã học ba năm nhưng vẫn chưa thuộc lòng. Cậu ngồi xếp bằng ở trước mặt Triều Triều mà miệng vẫn không ngừng bẩm bẩm: “Việc khổ nhất thiên hạ chính là đọc sách.”

"Nhân chi sơ, tính bản thiện. Tính tương cận, tập tương viễn..." Bánh trôi nhỏ mập mạp trắc trở đọc được mấy câu đầu liền bắt đầu lắp bắp.

“Phụ tử thân, vợ chồng hòa thuận…À thì… Mười hai chi, tử đến hợi…” Bánh trôi nhỏ gãi gãi đầu.

Cậu vừa mới buông sách xuống thì tròn đầu của cậu liền nghe thấy tiếng của muội muội mình bắt đầu lải nhải.

[Nhân chi sơ, tính bản thiện... Phụ tử thân, vợ chồng thuận…] Bé con không ngừng đọc trôi chảy tam tự kinh với một giọng nói non nớt, hoàn toàn trái ngược với vị ca ca vì bối rối không nhớ bài mà bắt đầu lắp bắp nói ra cả tiếng địa phương.

Lạch cạch.

Lục Nguyên Tiêu ngạc nhiên đến mức làm rơi Tam Tự Kinh xuống đất.

Cậu nhìn muội muội với vẻ mặt không thể tin nổi.

[Cái này không phải chỉ cần có đầu óc là đều học được sao? Tam ca của ta thật đúng là đồ ngốc mà.]

[Àiiii, thôi đành vậy, kẻ ngốc có phúc của kẻ ngốc. Sau này ta đành nuôi huynh ấy thôi, để huynh ấy ở đó làm một cái linh vật thôi cũng tốt.]

Có đầu óc là đều có thể học được?

Lục Nguyên Tiêu ôm sách, khóc lóc nức nở, tông cửa xông ra ngoài.

Cậu kích động, đau thương đến hỏng rồi. Cậu còn không bằng muội muội hai tháng tuổi của mình!

Hứa thị cau mày lo lắng, không biết phải làm gì: "Mau đi xem Nguyên Tiêu làm sao vậy? Mới vừa rồi còn vui vẻ mà sao giờ lại khóc lóc thảm thiết như vậy?"

Dường như cả thế giới của thằng bé đều sụp đổ.

Lúc bà bắt quả tang thằng bé đánh bài, cờ bạc, thằng bé còn chưa gục ngã đến mức đó.

Lục Triều Triều nhìn tam ca với vẻ mặt vô cảm, bé con thầm nghĩ tam ca của mình không chỉ ngốc nghếch mà còn hay thay đổi cảm xúc.

[Tâm của đàn ông đúng là như mò kim đáy biển. Ta đây mới không rảnh mà đi mò kim!]

[Ta chính là muốn toàn bộ đại dương!] - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.

Nói xong, Lục Triều Triều mơ màng và chìm vào giấc ngủ.

Đêm khuya.

Lục Triều Triều nằm dang tay dang chân trên chiếc giường nhỏ, lộ ra chiếc bụng núng nính trắng nõn tròn trịa. Dưới ánh đèn dầu vàng ố, Hứa thị đắp chăn gấm cho con gái.

Lục Triều Triều lại mơ màng chìm vào giấc mơ.

Trong mơ, một màu trắng xóa bao trùm mọi thứ. Lục Triều Triều bị một tác động nào đó đưa nàng đến một nơi khác.

Có người đang cầu nguyện với nàng.

"Tín nữ nguyện cả đời ăn chay, cả đời cung phụng Triều Triều, chỉ cầu Triều Triều ban cho tín nữ một mụn con."

"Nếu có thể lớn lên có vài phần giống Triều Triều, vậy càng tốt."

Người cầu nguyện là Trưởng công chúa.

Vừa mở mắt, Trưởng công chúa ngỡ ngàng nhìn thấy Lục Triều Triều xuất hiện trước mắt bà.

"Triều Triều?" Trưởng công chúa ngạc nhiên.

Bà cầu con mười mấy năm, đã đi xem qua vô số thái y, đã lạy đầy trời thần phật, đây là lần đầu tiên bà mơ thấy Triều Triều.

"Người thật sự muốn có hài tử?"

Lục Triều Triều nói tiếp bằng giọng nói ngọt ngào: "Nam hài? Hay nữ hài? Hoặc là cả nam cả nữ đều muốn?"

Trưởng công chúa vui mừng khôn xiết chỉ cần ban cho bà một người con, dù nam hay nữ bà đều hết sức cao hứng: "Đều được, đều được, ta không kén chọn.”

Lục Triều Triều hướng về phía Trưởng công chúa mở tay ra, từ người nàng tỏa ra một tia kim quang công đức.

Lục Triều Triều mỉm cười nói: "Người cả đời làm việc thiện, hài tử này là người nên có được. Để cho người một cặp song sinh đi."

Lục Triều Triều đẩy tia kim quang công đức ra, tia sáng theo đó lọt vào bụng Trưởng công chúa.

Dáng hình của Lục Triều Triều dần tan biến trong mơ.

Tại phủ công chúa

Trưởng công chúa đột ngột tỉnh dậy từ giấc mơ, mồ hôi nhễ nhại, lòng đầy hoang mang.

Phò mã cũng bị thức giấc bởi tiếng động, nha hoàn thắp đèn, căn phòng bừng sáng.

Phò mã lo lắng hỏi: "Ngọc Nhi, nàng gặp ác mộng sao?"

Họ đã thành hôn mười bốn năm, tình cảm gắn bó, chỉ tiếc là họ mãi chưa có con nối dõi.

“Ban ngày nàng không ngừng nói thích Triều Triều, sao nào, thích đến mức ban đêm cũng mơ thấy con bé sao?”

Trưởng công chúa khẽ vuốt bụng, cảm nhận được sự ấm áp đang lan tỏa bên trong.

Bà ôm lấy cổ phò mã, ngồi dậy, hơi thở hai người triền miên, bà than nhẹ một tiếng: "Tướng công, hôm nay ta nhất định có thể thụ thai!" Ánh đèn dầu lấp lánh, má Trưởng công chúa ửng hồng, ánh mắt rực sáng niềm tin. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Phò mã cảm thấy tim mình rung động, vừa thương xót vừa rung động trước tình cảm của bà.

Nha hoàn lặng lẽ lui xuống, để lại đôi phu thê đã bên nhau mười bốn năm triền miên suốt đêm.

Sáng sớm ngày thứ hai, Lục Triều Triều tỉnh dậy và đã được mặc quần áo mới trước khi lên xe ngựa.

"Phu nhân, đừng lo lắng. Lão gia phu nhân sẽ không trách ngài. Bà ấy chính là đau nhất ngài." Đăng Chi thấy bà cứ thấp thỏm lo sợ, nàng ta an ủi bà.

Hứa thị im lặng không nói gì. Gả đi mười mấy năm chưa về nhà, bà đã làm rất nhiều điều hồ đồ.

"Hầu gia đâu?" Hứa thị xuống xe ngựa, bà bỗng hoảng hốt khi thấy cánh cổng của phủ Hứa gia ngay trước mắt bà.

"Hầu gia tối qua không về phủ, sáng nay sai người đưa thư, nói là trưa sẽ về," Đăng Chi nhỏ giọng nói.

Hứa Thư Vân cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng trong lòng đau nhói.

Vừa xuất hiện, người gác cổng Hứa gia đã hô to: "Cô nãi nãi đã trở lại!"

"Cô nãi nãi về nhà!!" Người gác cổng vọt vào trong nhà lớn tiếng thông báo.

Hứa thị bước vào đại môn, dù đã gả đi mười mấy năm, nhưng cảnh vật trong phủ vẫn y nguyên như trong trí nhớ của bà.

Nhìn thấy bà, các nha hoàn trong phủ đều cúi đầu hành lễ.

"Thỉnh an Vân cô nương." Đây là cách xưng hô với bà khi bà còn ở khuê phòng, mọi người thân thiết đều gọi bà là Vân cô nương.

Phanh phanh phanh!!

Vừa qua khỏi cửa thuỳ hoa, Hứa thị đã nghe thấy tiếng pháo hoa vang lên bên ngoài.

"Cô nãi nãi đi mười mấy năm mới về, pháo hoa này ngày nào cũng được cất trong kho chỉ đợi ngày cô nãi nãi về mới được bắn!" Ma ma vội vã chạy đến, nhìn thấy bà liền rơi nước mắt.

"Lão phu nhân và các tẩu tử đều đang đợi ngài ở trong," Ma ma tự mình ôm lấy Lục Triều Triều. Trong lòng kinh ngạc, đứa nhỏ này thật xinh đẹp.

Tháng sáu, trời hơi nóng bức. Lục Triều Triều lộ ra cánh tay trắng ngần như củ sen, cười khúc khích khiến ai nhìn cũng thấy thích.

"Cảm ơn Vương ma ma," Hứa thị rưng rưng nước mắt, đứng ở cổng lớn lòng có chút nao núng.

Kẽo kẹt, cánh cửa nặng nề mở ra.

Lão phu nhân đã trải qua nhiều ngày trong lao ngục, dù bà mệt mỏi nhưng vẫn cố gắng ngẩng đầu nhìn ra ngoài.

Khi Hứa Thư Vân xuất hiện trước mặt mẫu thân, hai người nhìn nhau nghẹn ngào. Nước mắt tuôn rơi như mưa.

Hứa Thư Vân run rẩy quỳ gối xuống, nghẹn ngào gọi: "Nương ơi, nữ nhi đã trở về rồi!" Nói tới đây bà liền nghẹn ngào không nói nổi nên lời.

“Con! Cái nha đầu tàn nhẫn này, con là muốn chọc nương tức chết đúng không?” Lão thái quân xưa nay vốn luôn là một người ổn trọng, giơ tay nhấc chân đều toát lên khí khái của con nhà thế gia, giờ này bà lại khóc đến ruột gan đứt từng khúc.

Bà đưa tay đánh nhẹ Hứa thị, nức nở khóc: “Bao nhiêu năm qua tại sao con không chịu về nhà thăm nhà? Nương chỉ ngăn cản con không cho con gả cho người ta thôi mà con hận ta đến tận mười mấy năm như vậy sao?”

“Nương tại sao lại muốn hại con chứ? Nương chờ con là chờ một lần đến khi tóc bạc cả đầu.” Lão phu nhân vừa nói vừa đánh lên tay của Hứa thị, mỗi một cú đánh đều nhẹ tênh không có chút sức nào.

“Nương, đừng khóc. Tiểu cô trở về là chuyện tốt, người không nên khóc như thế mãi.” Thê tử của Hứa Ý Đình, đại tẩu Chu thị đỏ mắt tiến lên nâng lão thái thái dậy.

Hứa thị nhìn thấy mẫu thân của mình tóc đã hoa râm, khóc đến suýt nữa thì ngất mấy lần, lòng bà đau đớn như bị đao cắt.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp