Thái Hậu ngơ ngác nhìn trưởng công chúa.

Hai người một lớn một nhỏ này đối thoại với nhau rất mơ hồ, không rõ ràng gì cả. Làm sao nữ nhi ngốc của bà có thể giao tiếp với đứa trẻ hai tháng tuổi như thế chứ?

Nhưng nhìn thấy nữ nhi kiêu hãnh của mình giờ đây lại hèn mọn đến mức phải quỳ xuống cầu xin, Thái Hậu đành gật đầu đồng ý.

“Được rồi. Ba tháng sau, tới khi đó thì con cũng không được thoái thoát nữa.”

Trưởng công chúa lau nước mắt, đứng lên từ dưới đất.

“Triều Triều, con đúng là báu vật của bổn cung. Vân Nương, ngươi đã sinh ra một nữ nhi tuyệt vời…” Trưởng công chúa nhìn Triều Triều luyến tiếc, đây là đứa con mơ ước của bà.

【Sinh, mười tám hai mươi đứa con cũng ban cho người!】Bé con béo ú vung tay lên, cười vui vẻ.

Hứa thị giật mình, vội vàng tiến đến ôm lấy nữ nhi..

“Trưởng công chúa điện hạ, Triều Triều vẫn chỉ là một đứa trẻ, nó không hiểu gì hết. Cái này… không thể coi là thật được.” Trưởng công chúa đã kết hôn mười mấy năm, đã thử vô số thái y, nhưng vẫn không thể mang thai.

Nếu không mang thai trong vòng ba tháng, Triều Triều sẽ bị trừng phạt thì sao?

Trưởng công chúa mỉm cười: “Ngươi yên tâm, ta hiểu.” Hứa thị lo lắng cho nữ nhi, bà hiểu.

Nhưng lần này, không hiểu sao bà lại tin tưởng Triều Triều.

“Bày thiện đi.” Thái Hậu cố ý giữ Hứa thị lại ăn một bữa ở trong cung để an ủi trưởng nữ của mình.

Bữa tiệc cung đình vô cùng xa hoa, quy củ phức tạp, nhưng món ăn trong Ngự Thiện Phòng cũng rất ngon miệng.

Mama ôm Lục Triều Triều, Triều Triều ngửi thấy mùi thịt nướng, đôi mắt đen láy của bé liền sáng lên.

【Thịt! Thịt, muốn ăn thịt, cho ta ăn một miếng, cho ta nếm thử!】 Triều Triều há miệng, không ngừng a a non nớt kêu lên.

【Không được thì cho ta liếm đĩa cũng được nha.】 Hứa thị nghe mà toát mồ hôi lạnh.

“Mau bế con bé đến bên cạnh bổn cung.” Trưởng công chúa ra lệnh cho mama bế Triều Triều đưa cho bà.

“Tham ăn quá nhỉ? Con còn chưa có răng đâu, chờ con được đủ trăm ngày tuổi ta sẽ cho con nếm chút vị thịt.” Trưởng công chúa càng nhìn càng thích, đúng là trở thành tâm can trong lòng bà.

Sao bà không thể sinh được một đứa như vậy nhỉ?

Trưởng công chúa hiếm khi ôm nàng bằng một tay, tay kia cầm đũa.

Lễ nghi hoàng thất gì đó đều bị bỏ qua.

Trưởng công chúa nâng đũa bạc lên, gắp một miếng thịt định cho vào miệng.

Ai ngờ…

Từ trong lòng ngực vươn ra một cái móng vuốt nhỏ mềm mại ngắn củn, nhanh như chớp vồ lấy chiếc đũa. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.

Cái móng vuốt đó còn rất tinh ranh, chỉ nhè vào miếng thịt mà vồ lấy, chụp được mục tiêu liền liều mạng nhét vào miệng!

Hứa thị hoảng hốt toát mồ hôi lạnh, xông lên trước túm lấy tay nàng: "Người đâu!!" Hứa thị đã nghe thấy tiếng lòng của nàng nên luôn chú ý đến, suýt nữa thì để nàng đắc thủ.

Con bé mới hai tháng tuổi, răng cũng chưa mọc, nếu nghẹn lại thì phải làm sao?

Thái Hậu cũng bị một màn này làm cho ngớ cả người.

"Ai da, con bé này tay chân nhanh thật! Bổn cung cũng chưa kịp phản ứng đấy." Trưởng công chúa dù chưa từng nuôi dạy con, nhưng cũng biết một số kiến thước, bà cũng hoảng hốt toát mồ hôi lạnh.

Hai người rất sợ làm nàng bị tổn thương nên chỉ đành phải bẻ nhẹ mỏng vuốt nhỏ đang nắm chặt, cố gắng lấy miếng thịt bên trong ra.

Lục Triều Triều tức đến mức chảy nước mắt 【Thịt, ta muốn ăn thịt!】

Nàng không ngừng oa oa khóc trong đầu Hứa thị.

Hứa thị vừa tức vừa buồn cười.

"Chờ con mọc răng, nương mỗi ngày đều cho con ăn thịt. Mau buông ra, con không thể ăn loại thịt này." Hứa thị vừa lừa vừa dỗ, mới lấy được bảo bối trong tay nàng ra.

Nhưng trên tay nàng vẫn dính ít dầu mỡ, bé con kiên quyết không cho lau, nắm chặt thành nắm tay nhỏ.

Lâu lâu lại vụng trộm đưa tay lên nhấm nháp hương vị một chút.

Gương mặt trắng nõn núng nính liền giãn ra, biểu hiện rất thỏa mãn.

Lục Triều Triều thầm thở dài, trở lại kiếp này, ngoài thực lực có thể giữ lại, tính cách và suy nghĩ của nàng lại dần dần trở thành một đứa trẻ.

Đây là trói buộc của Thiên Đạo.

Chẹp chẹp…

Lại liếm lấy một ngụm dầu mỡ, ngon thật đấy.

“Trên đời không ai nhanh bằng trẻ con. Câu nói này quả thật không sai.” Trưởng công chúa vẻ mặt kinh ngạc cảm thán.

Bà cũng không bắt kịp tốc độ của Triều Triều.

Để đề phòng bé con lại giở trò lưu manh nhào lên vồ lấy chén, bà đành phải để mama bế Lục Triều Triều ra xa. Đãi Hứa thị ăn trưa xong, trưởng công chúa mới đưa bà ra khỏi cung.

“Đứa bé này đúng là có phúc khí, lại là lần đầu tiên vào cung, ai gia sẽ thưởng cho nó một vài thứ.”

Thái Hậu vung tay, thưởng cho bé con vô số châu báu đồ trang sức.

Bé con thích nhất là quả táo vàng tượng trưng cho bình an khỏe mạnh, ôm chặt không buông tay.

Trưởng công chúa cố ý dằn mặt Trung Dũng hầu nên ban cho bé con một viên dạ minh châu khổng lồ.

“Vân Nương, nghe nói… Hầu gia vốn dĩ mua mười tám viên dạ minh châu.” Giọng nói của bà dừng lại một chút, bà biết bạn tốt của mình yêu Trung Dũng hầu đến mức nào. Gần như yêu đến mất đi bản thân, lấy ông ta làm mạng sống.

“Nhưng dạ minh châu, chỉ có một viên được tặng cho Triều Triều.” Bà cũng không nói nhiều, bạn tốt không thích nghe những lời nói xấu về Trung Dũng hầu, bà chỉ có thể ám chỉ một chút.

Hứa thị cúi đầu im lặng.

Trưởng công chúa thở dài.

Trên đường ra cung.

【Thần tài đến, thần tài đến ~ Cái này là vàng thật hả?】 Tiểu Triều Triều ôm quả táo vàng, gặm đến mức đầy miệng chảy nước miếng.

Hứa thị hít vào một hơi, sao bà lại sinh ra một bé con tham tiền như vậy?

Bà nào biết được, tu chân giới nghèo nhất chính là kiếm tu.

Lục Triều Triều lại còn là một lão tổ kiếm tu!! Ở đời đó nàng nghèo rách mồng tơi!!!

“Ngươi về nhà mẹ đẻ của ta nhìn một cái, xem xem mẫu thân như thế nào.” Hứa thị dặn dò, Đăng Chi lập tức sai người đi hỏi thăm.

Hứa thị trở về phủ Trung Dũng hầu khi trời đã tối mịt.

Vừa bước vào cửa, Lục Viễn Trạch đã nhận được tin tức, ông ta vội vàng chạy đến gặp bà.

Mặt ông ta đầy mồ hôi, hiếm khi tỏ ra vội vàng như vậy.

“Vân Nương, nhạc phụ như thế nào ra được thả ra rồi?” Nói xong, như cảm thấy ngữ khí của bản thân có chút không ổn, ông ta vội vàng nói thêm: “Vân Nương, chiều nay ta đã liên hợp với vài vị đại thần muốn cầu tình cho nhạc phụ, thư cầu tình còn chưa trình lên mà nhạc phụ đã trở về nhà. Có chuyện gì vậy?” Ông ta nắm chặt thư cầu tình trong tay, tỏ ra vô cùng nôn nóng. ( truyện trên app T Y T )

Hứa thị hơi nhíu mày, vẻ mặt có chút mệt mỏi.

“Thánh Thượng hiểu lầm Hứa gia, đã thăng quan tiến tước cho đại ca.” Bà nhìn kỹ Lục Viễn Trạch, quả nhiên phát hiện trong mắt hắn hiện lên một tia hận thù: “Không biết ai đã tố cáo, Hứa gia bị vu khống là có đồ vật vu thuật.”

“Làm sao mà có chuyện vu cổ được, chỉ có Hứa gia một lòng vì nước. Trong phủ chôn…” Hứa thị dừng lại.

Trong lòng Lục Viễn Trạch liền hồi hộp.

“Chôn cái gì?” Giọng hắn có chút lạnh lùng.

“Chôn tấm lòng trung thành của Hứa gia dành cho triều đình.” Hứa thị nói xong, nha hoàn phía sau còn nói thêm một câu:

“Chúng ta còn phải cảm ơn người tố cáo đấy, nếu không Hứa gia làm sao có được may mắn này? Đại lão gia thăng chức chính nhị phẩm, còn nhanh hơn cả lão thái gia lên chức. Hứa gia lại một lần nữa thăng tiến vững mạnh.” Giác Hạ liếc nhìn Trung Dũng hầu một cái.

Sắc mặt Trung Dũng hầu nhợt nhạt, siết chặt nắm tay, cố gắng kìm nén cơn tức đang dâng trào.

“Thật, thật là may mắn.” Ông ta hít một hơi thật sâu.

“Còn có may mắn hơn nữa, phu nhân ta được bệ hạ ban thưởng trở thành tam phẩm cáo mệnh phu nhân. Sáng mai, thánh chỉ sẽ được ban xuống.” Ánh Tuyết ngẩng cao đầu, phu nhân nhà nàng tuổi trẻ tài cao, danh tiếng vang dội kinh thành.

Nếu không phải vì bị Lục Viễn Trạch chèn ép, làm sao lại trở thành hạng người tầm thường như vậy.

Lần này, mắt Lục Viễn Trạch đỏ bừng.

“Hầu gia ở trên triều đình đi lại, Vân Nương cũng không thể kéo chân sau nha.”

【Ông ta ghen tị, ông ta ghen tị】

【Nhạc phụ so với ông ta dòng dõi cao quý, cả tức phụ và thê huynh (anh vợ) đều có phẩm cấp cao hơn ông ta, ha ha ha ha. Ông ta ghen tị đến mức đỏ cả mắt】 Lục Triều Triều cười hả hê trong lòng.

Tên đàn ông khốn nạn chỉ biết ăn cơm mềm*, đáng đời!

*Thành ngữ phi nghĩa này đã đại diện cho một nhóm đàn ông bị khinh miệt ngay từ ngày đầu tiên nó hình thành. Nhóm này bao gồm tất cả các loại đàn ông: Đàn ông bán vịt (trai bao á mấy chị) để kiếm tiền; đàn ông nghèo được phụ nữ cho ăn; nam cấp dưới được thăng chức bằng cách tán tỉnh các sếp nữ; những người chồng dựa dẫm vào vợ để làm gia đình.. Tóm lại, tất cả mọi thứ Nam giới làm việc chăm chỉ nhưng dựa vào sự che chở của phụ nữ để tồn tại, phát triển và hưởng lợi đều có thể thuộc loại này

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play