Từng người Hứa gia lần lượt rời khỏi Ngự Thư Phòng.

Hứa Thời Vân cắn chặt môi, cố gắng kìm nén tiếng khóc.

“Phụ thân, đại ca, các người đã chịu khổ nhiều rồi.” Bà đỏ hoe mắt, gần như không dám nhìn vào mắt của phụ huynh nhà mình.

18 năm rồi, bà đã xa lánh nhà mẹ đẻ 18 năm!

Hứa Ý Đình bị oan uổng không khóc, cả nhà bị giam cầm cũng không khóc, nhưng lúc này nhìn thấy muội muội cúi đầu gọi mình, người đàn ông mạnh mẽ này suýt thì rơi nước mắt.

Ông vỗ vai bà, giọng nói khô khốc: “Đừng khóc, muội mới sinh con xong, khóc sẽ làm ảnh hưởng tới mắt.”

Họ tìm một chỗ yên tĩnh để ngồi xuống, không nhắc gì đến chuyện Hứa gia bị oan khuất.

“Đây là Triều Triều à?” Hứa Ý Đình nhìn trộm bé con, dáng dấp thật xinh đẹp. Đây là nữ nhi trong mơ của hắn đó.

Hứa thị vội vàng lau nước mắt: “Đúng vậy, phụ thân, đại ca, đây là Triều Triều.”

“Con bé mới sinh được 40 ngày. Vẫn còn là một đứa bé bú sữa mẹ thôi.”

【Ngoại tổ phụ……】

【Đại cữu cữu……】 Giọng nói hơi nỉ non của bé con vang lên bên tai hai người.

Lão tổ phụ dưới chân lảo đảo một cái, suýt thì ngã nhào trên mặt đất.

Quả nhiên tuổi già rồi, hay bị ảo giác!!

Hứa lão thái gia từng là đế sư, một vị triều thần rất được kính trọng, hiện nay là thái phó đương triều.

Lão đã về hưu dưỡng lão, hiện giờ Hứa gia dựa vào Hứa Ý Đình để hoạt động trên triều đình. Hứa Ý Đình năm nay 40 tuổi, đã ngồi vào vị trí quan nhị phẩm, trở thành một nhân vật nổi tiếng trong kinh thành.

Ban đầu họ chỉ nghĩ sẽ lấy mạng để bảo toàn Hứa gia, nhưng không ngờ lại được thăng quan tiến chức, vinh đăng nhị phẩm!

Lúc này hai người đều nhìn chằm chằm vào tã lót mà không chớp mắt.

Lục Triều Triều cũng rất ngoan ngoãn, không hề khóc lóc, cười đến lộ hết lợi ra ngoài.

【Số phận sắp đặt, ngoại tổ phụ muốn tự sát trong Ngự Thư Phòng, đại cữu cữu một mình gánh chịu tội lỗi cho cả nhà, bị chém đầu thị chúng.】

【Thật may mắn, ngoại tổ phụi vẫn còn sống, đại cữu cữu cũng vẫn còn sống……】

【Đại cữu cữu còn được thăng quan tiến chức.】

Hai người đàn ông rắn rỏi nhìn nhau.

Lão thái gia đúng là định lấy cái chết để chứng minh bản thân trong sạch, lão không nói cho bất kỳ ai biết về ý định này.

Hứa Ý Đình cũng định một mình gánh chịu mọi tội lỗi, ông cũng không nói cho bất kỳ ai biết.

Hai người họ nhìn nhau, rồi lại nhìn đứa trẻ trong tay.

【Chỉ tiếc, ngoại tổ mẫu sắp không chịu nổi rồi. Bản thân ngoại tổ mẫu đã già yếu, lại bị tra tấn trong ngục một thời gian, ngày đêm lo lắng đề phòng, sợ rằng sẽ không chịu đựng được nữa.】

Hứa thị đột nhiên đứng dậy.

Chưa kịp nói gì, bà đã nghe được hai lão nhân gia trước mặt nói: "Mẫu thân cùng các trưởng bối trong tộc vẫn còn ở trong ngục, ta sẽ đi đón họ trước. Muội muội……"

"Muội sẽ đến thăm mọi người vào ngày mai. Hôm nay trưởng công chúa muốn gặp Triều Triều, nên muội không thể đi cùng huynh trưởng đón nương được." Hứa thị lau nước mắt, bà chỉ cảm thấy việc cắt đứt quan hệ với nhà mẹ đẻ vì Lục Viễn Trạch là một hành động ngu xuẩn như thế nào. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.

"Trước khi tiến cung muội có mang theo đại phu, huynh hãy đi cùng đại phu đến chỗ nương đi."

Hứa Ý Đình nhìn bà một cách sâu sắc, ông cảm thấy muội muội hôm nay như có chuẩn bị mà đến.

Nhưng lúc này ông cũng không kịp để ý, ông nhìn Triều Triều một cái, rồi cùng cha già vội vàng rời đi.

Hứa thị tìm một thái giám nhỏ, cho chút tiền, tìm một nơi rửa mặt chải đầu, rồi theo ma ma đi đến Khôn Ninh Cung.

Khi Hứa thị còn ở khuê phòng, bà đã có chút tình cảm với trưởng công chúa, và cũng quen thuộc với Khôn Ninh Cung.

"Hứa phu nhân, mong rằng có thể khuyên giải công chúa vài phần." Ma ma thở dài.

"Người và phò mã đã thành hôn mười mấy năm, đến nay vẫn chưa có con. Người hãy khuyên công chúa để phò mã nạp thiếp thất hoặc thông phòng, sinh được một đứa con rồi nuôi bên mình, cũng coi như là có hậu duệ." Mặc dù công chúa là một người cao quý, nhưng không có con cái dưới gối cũng là một sự dày vò.

Bé con Triều Triều nhớ đến người phụ nữ ôn nhu ôm lấy mình cười vui vẻ ở bữa tiệc đầy tháng của bản thân lần trước. Người phụ nữ ấy quả thật có cung con cái rất ảm đạm, là một người có mệnh vô duyên với con cái.

Hứa thị không trả lời, bà biết trưởng công chúa mong mỏi có con đến mức nào.

Bà vào trong điện, tiếng khóc của trưởng công chúa tạm dừng lại.

"Mau bế hài tử đến đây, để ta nhìn thử. Trưởng công chúa ấy à, vừa mới từ tiệc đầy tháng của con bé đã suốt ngày nhớ thương mãi không dứt. Mau mau, đưa cho ai gia nhìn xem, con bé là một nữ hài xinh đẹp đến nhường nào!" Hứa thị vừa mới hành lễ, thái hậu đã ban ngồi.

Thấy trưởng công chúa khóc đến hết sức thương tâm, Thái hậu cố ý đổi chủ đề.

Nhưng khi Lục Triều Triều được bế đến, bà lại ngây người.

"Đứa nhỏ này có một nốt hồng giữa mày, là do tô vẽ à?" Bà khẽ sờ nốt hồng giữa mày của Lục Triều Triều.

Hứa thị sau khi hành lễ, nhợt nhạt cười một tiếng, thưa lại với Thái hậu: "Thái hậu nương nương, đây mới chỉ là một đứa trẻ sơ sinh, sao có thể tô điểm cho con bé được ạ? Đứa nhỏ này sinh ra đã có nốt hồng giữa mày, thần thiếp cũng thấy rất kỳ lạ."

"Đứa nhỏ này có nốt hồng giữa mày, nhìn lại có một bộ dáng trách trời thương dân nhưng cũng có vẻ đáng yêu. Với tướng mạo này, sinh ra đã có một bộ dáng thật tốt rồi." Thái hậu không thể kìm nén được, bèn cởi bỏ hộ giáp rồi đưa tay ra vuốt ve Lục Triều Triều.

Bé con béo tròn, mũm mĩm, ăn được, ngủ được rất tốt. Hôm nay bé con còn được tỉ mỉ thay đổi trang phục, cả người tràn đầy không khí vui mừng, trông vô cùng đáng yêu khiến ai nhìn bé cũng ngứa ngáy tâm can.

Lục Triều Triều vung vẩy cánh tay nhỏ xíu, vung móng vuốt mập mạp tới

"Ôi trời, nương nương cẩn thận!" Hứa thị hoảng hốt vì hành động của nàng.

Bé con tuy nhỏ nhắn nhưng lại rất chắc thịt, không nhẹ chút nào.

Thái hậu vừa mới lấy lại tinh thần từ mùi sữa mềm ngọt thì đã bị bé con nhào tới bẹp một tiếng, gặm một cái ở trên mặt bà.

Hứa thị sợ hãi tái mặt, thịch một tiếng quỳ xuống.

[Ta đã phạm tội với người phụ nữ cao quý nhất thế giới này… Ta đã hôn bà ấy rồi ~]

Hứa thị suýt thì ngất ra tại chỗ.

Thái hậu cười không ngừng, lão nhân có tuổi rồi thường thích được trẻ con quấn quýt.

Dân gian vẫn lưu truyền câu nói, trẻ con khóc lóc khi gặp người già thì người già đó có tai ương. Ngược lại, nếu trẻ con vui vẻ, người già đó sẽ gặp may mắn. Thái Hậu uy nghiêm, ai gặp bà cũng nơm nớp lo sợ, nhưng giờ đây lại xuất hiện một Lục Triều Triều, khiến bà vui vẻ hớn hở.

"Không sao không sao, ai gia không sao cả."

Ngay cả trưởng công chúa cũng đã quên khóc lóc, đôi mắt sưng đỏ ngẩng đầu nhìn.

"Đây là khuê nữ trong mơ của ta." Bà ôm ấp đứa trẻ đầy mơ ước, Lục Triều Triều chiếm trọn trái tim của bà. ( truyện trên app T Y T )

Bà sao mà có thể cam tâm để phu quân của mình ở bên cạnh người phụ nữ khác? Bà sao mà cam lòng nạp thông phòng cho phu quân? Sao mà can tâm nuôi dưỡng con của thiếp thất. Những chuyện này có khác nào lóc da xẻo thịt bà đâu chứ?

Trưởng công chúa lại muốn khóc.

"Con yên tâm, nếu sinh hạ hài tử, chúng ta liền bỏ mẹ lấy con, đem đứa bé nuôi dưỡng bên người cũng sẽ không khác gì hài tử thân sinh."

"Ta biết con và phò mã phu thê tình thâm, nhưng con không có con, phò mã có thể chờ con bao lâu nữa?" Mấy năm nay, phò mã ngày càng sốt ruột, đã nhiều lần đề cập chuyện này với công chúa.

Tiểu Triều Triều nép vào lòng Thái Hậu, đôi mắt long lanh nhìn trưởng công chúa.

Trưởng công chúa đau khổ tột cùng, hỏi: "Con cũng cảm thấy cô cô không thể sinh con sao?" Nàng nhìn Tiểu Triều Triều, nỉ non hỏi.

Có lẽ, mẫu hậu nói đúng.

Phò mã đã cho nàng mười mấy năm cơ hội.

"A, a a..." Tiếng bập bẹ vang lên, Tiểu Triều Triều nhìn trưởng công chúa, miệng bi bô nói.

【Sinh con nào! Muốn có con đơn giản lắm, ta sẽ mang đến cho người một đứa trẻ, người muốn muốn con trai hay con gái?】 Bé con chu chu môi như đang nói chuyện.

Hứa thị trợn tròn mắt kinh hãi.

Nữ nhi của bà khi tức giận có thể dùng sét đánh người, còn có thể mang hài tử đến cho người khác sao??

Bà tính ngăn cản, nhưng trưởng công chúa lại cố tình hỏi: "Con nói ta không sinh được sao?"

Vừa dứt lời, bé con ra sức chống nạnh, mặt đỏ bừng vì tức giận, không ngừng phun ra nước miếng.

Lưỡi cô bé liến thoắng không ngừng, nước miếng bắn tung tóe.

Trưởng công chúa có chút hoang mang, lại dò hỏi: "Con nói cô cô có thể sinh?"

Điều khiến công chúa càng kinh ngạc hơn là hành động tiếp theo của bé con.

Bé con nghe thế liền ngừng phun nước miếng, cười toe toét lộ hàm răng, móng vuốt mập mạp không ngừng vỗ vỗ,  biểu lộ sự phấn khích.

Trưởng công chúa mừng rỡ reo lên: "Mẫu hậu, Triều Triều nói con có thể sinh!"

"Cho… người lại cho con thêm ba tháng nữa đi!"

"Ba tháng sau, nếu con vẫn không mang thai, thì... thì con sẽ nạp thiếp cho chàng. Hết thảy đều do mẫu hậu làm chủ!"

Trưởng công chúa quyết tâm, quỳ gối trước chân Thái Hậu.

Bà biết, đây là lần cuối cùng bà tiến cung cầu xin ân điển của Thái Hậu.

Đây là cơ hội cuối cùng của bà.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play