“Phu nhân, nô tỳ thấy tam công tử thật sự học tập chăm chỉ.”

“Hôm qua công tử vừa về đã nghiêm túc ôn thi, sáng nay sớm đã đến viện thỉnh an, giờ lại chuẩn bị đi học đường.”

“Ngài cũng nên yên tâm một chút.” Đăng Chi thay Hứa thị xoa bóp giữa mày.

Hứa thị im lặng. Đêm qua Lục Viễn Trạch đã trở về một chuyến.

Lão phu nhân sau khi nhìn thấy hình ảnh kia, bà ta bị sốc và sốt cao vào ban đêm. Lục Viễn Trạch tức giận đến chất vấn bà, Hứa thị không thể nhịn được liền hỏi ông ta rằng việc Nguyên Tiêu sa ngã quan trọng hơn hay là giữ thể diện cho lão phu nhân quan trọng hơn?

Lục Viễn Trạch trong cơn giận dữ đã tước đi quyền quản gia của bà.

Hơn nữa ông ta còn trách móc bà bất kính với bà mẫu, còn cấm túc bà trong viện để suy ngẫm lại lỗi lầm của mình.

Sáng sớm nay, Lục Vãn Ý còn khóc lóc đến cửa, nói rằng nàng ta không muốn xen vào chuyện quản gia của hầu gia, là do đại ca vô cớ gây rối.

Hứa thị đành dỗ dành nàng về nhà.

Vừa mới cấm túc chưa được nửa ngày, thái giám trong cung đã đến.

“Phu nhân, phu nhân, người trong cung đến rồi. Có lời truyền nàng vào cung.” Lục Viễn Trạch vội vàng đến mời.

Đăng Chi nhếch môi, ha ha ha, thật là nực cười, mới cấm túc phu nhân nửa ngày mà hầu gia đã tự mình đến mời phu nhân rồi.

Sắc mặt Lục Viễn Trạch cũng không tốt, nhưng da mặt ông ta vốn đã rất dày.

“Vân Nương, rốt cuộc có chuyện gì mà nàng phải vào cung?” Mới nãy ông ta đã thử hỏi thăm nhưng thái giám chỉ liếc nhìn ông ta một cái, không hề mở miệng nói gì.

Hứa thị nhàn nhạt nói: “Thiếp thân còn đang bị cấm túc, hầu gia nên quay về đi.”

Sắc mặt Lục Viễn Trạch cứng đờ.

Lúc này thái giám đang chờ ngoài cửa, ông ta chỉ đành thở dài, cúi người nói: “Vân Nương, ta không phải trách tội nàng. Mẫu thân tuổi đã cao, chính mắt nhìn thấy thư đồng bị đánh chết, bà cho rằng nàng đang cảnh cáo bà, khiến bà sợ hãi.”

“Phụ thân tuổi trẻ chinh chiến tứ phương, mẫu thân cực khổ nuôi nấng bọn ta trưởng thành. Phụ thân sau khi qua đời, chính bà là người gánh vác cả gia đình này. Nàng không thể thấu hiểu cho mẫu thân một chút sao? Vân Nương, nàng vốn là một người phụ nữ hiểu chuyện, sao nàng lại có thể bất hiếu như vậy?”

“Ta và nàng là phu thê một thể, ta xem Vân Nương như người nhà nên hôm qua ta mới lỡ lời, mong rằng Vân Nương đừng trách móc.” Lục Viễn Trạch bề ngoài tỏ ra rất chân thành, khi ông ta cúi người xuống, trong mắt dường như chỉ có Hứa thị.

Trước đây, Hứa thị luôn luôn bị bộ dạng này của ông ta dỗ dành.

Hôm nay…

【Ha, mẫu thân của ông chịu khổ thì có liên quan gì đến nương của ta? Mẫu thân ông chịu khổ cực, cũng không phải do nương ta tạo thành, ông ra vẻ hiếu thảo ở đây để làm gì?】 Bé con Triều Triều lẩm bẩm phun nước miếng.

Đang bị thao túng, Hứa thị lập tức bừng tỉnh.

Đúng là hiếu thảo kiểu gì vậy?

Còn không phải sao? Năm xưa lão phu nhân bệnh nặng, bà đã không quản ngày đêm chăm sóc, cuối cùng người được tiếng thơm lại là Lục Viễn Trạch.

“Phụ thân và mẫu thân đã vất vả nuôi dưỡng thiếp trưởng thành, giờ cả nhà thiếp đều bị giam cầm, hầu gia lại muốn ta phủi sạch quan hệ, đây là hiếu thảo kiểu gì?” Hứa thị không nhịn được cười khẩy. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.

Lục Viễn Trạch nhíu mày.

Ánh mắt ông ta nhìn bà đầy nghi ngờ.

Hứa thị có vẻ khác khác, không giống như lúc trước nữa.

Nhưng sự hiền lành của Hứa thị trong mười mấy năm qua không phải là giả vờ.

Bà luôn phục tùng ông ta như một tín đồ thành kính, nói gì cũng nghe theo. Gần đây tính tình của bà có chút thất thường, chắc hẳn là do bà ta cảm thấy bị hắt hủi.

Hấp dẫn sự chú ý của mình sao?

Lục Viễn Trạch lộ ra vẻ đắc ý, ông ta đã dạy dỗ Hứa thị mười mấy năm, sao bà ta có thể nảy sinh ý hai lòng được?

“Ta biết trong lòng nàng có khúc mắc, ngày mai ta sẽ sai người đi chuẩn bị.”

Hứa thị không nói gì, chỉ rửa mặt chải đầu một lát rồi đi ra ngoài tiếp chỉ.

Lục Viễn Trạch muốn đi theo, nhưng thái giám lại nhìn hắn: “Hầu gia hãy đợi ngoài cung, người không được triệu kiến thì không được vào cung.” Vị thái giám đó nói xong rồi quay qua nhìn Đăng Chi đang ôm tã lót.

“Mang cả tiểu cô nương Lục gia theo đi. Trưởng công chúa đã nhắc tiểu cô nương hồi lâu, người nhớ thương cô nương lắm.”

Lục Viễn Trạch sắc mặt đột nhiên tối sầm, mới chỉ sinh ra có 40 ngày mà Lục Triều Triều đã được mời vào cung rồi!!

[Ha hả, cho chừa cái tật ham hố nhé. Tên đàn ông tệ bạc chỉ xứng đáng bị vậy thôi.] Bé con Triều Triều vui vẻ nhếch miệng.

Hứa thị thầm nghĩ, có lẽ chính lá huyết thư của mình đã phát huy tác dụng.

Hứa thị được nghênh đón vào cung.

“Làm phiền công công chăm sóc Triều Triều.” Hứa thị gật đầu với Đăng Chi, Đăng Chi liền đợi ở ngoài cửa.

Bầu không khí trong ngự thư phòng vô cùng áp lực.

Khi Hứa thị bước vào, liếc mắt nhìn thấy phụ thân và đại ca đang quỳ gối ở giữa điện, Hoàng đế uy nghiêm ngồi trên ngai vàng, bà cúi đầu phủ phục xuống đất.

“Thần phụ bái kiến bệ hạ.” Sau một hồi lễ nghi, Hứa thị đã toát mồ hôi hột.

Tuyên Bình Đế không nói gì, chỉ vẫy tay nhẹ nhàng.

Thái giám liền dâng giấy và bút mực lên, cất tiếng nói sắc nhọn: “Thỉnh phu nhân Trung Dũng hầu đề bút viết mấy chữ đi.”

Hứa thị trong lòng kinh hoàng, nhưng bà cũng là một người phụ nữ từng trải qua nhiều chuyện đời, lúc này trên mặt vẫn có thể biểu hiện được một chút bình tĩnh.

Bà giơ tay cầm bút, mọi người không nhìn thấy bà viết gì, nhưng thái giám đứng trước mặt bà lại nhíu mày.

Một lát sau, Hứa thị buông bút, một lần nữa quỳ xuống.

Thái giám dâng bút mực lên.

Tuyên Bình Đế nhìn thấy tám chữ to trên giấy, trầm mặc hồi lâu.

Hứa lão thái gia tóc râu bạc trắng, tuy là văn thần nhưng khí phách hiên ngang, sống lưng thẳng tắp quỳ trên mặt đất.

Ban đầu, lão định lấy cái chết để chứng minh sự trong sạch của bản thân.

Nhưng khi nhìn thấy Hoàng đế mời nữ nhi đến, Hứa lão thái gia đã rơi một giọt nước mắt đục ngầu.

“Bệ hạ, lão thần nhận…” Lời nhận tội còn chưa nói xong.

Tuyên Bình Đế liền cười to sảng khoái, vỗ tay: “Tốt! Tốt! Hay cho một cái trời yên biển lặng, vạn vật thái bình!”

“Tốt lắm! Tốt lắm!” Tuyên Bình Đế lại đứng dậy từ trên bàn, trực tiếp đi xuống bậc thang ngọc.

Hắn ta bước lên tự mình đỡ Hứa lão thái gia đang quỳ gối trên mặt đất.

“Lão thái phó, trẫm oan uổng cho ngươi. Hứa gia các ngươi, đối với Bắc Chiêu trung thành và tận tâm, nhiều thế hệ trung lương, ngay cả con gái trong phủ cũng vì Bắc Chiêu phụng hiến hết thảy.” Tuyên Bình Đế vô cùng cảm khái.

“Kẻ tố cáo Hứa gia, thật sự là mưu đồ đáng chết!” Nói đến đây, giữa hai hàng lông mày Tuyên Bình Đế lộ ra một tia sát khí.

Thái giám ở phía sau dâng lên bức huyết thư: “Đây là thứ đào được từ Hứa gia.”

Hứa lão thái gia run rẩy đứng dậy, nhìn lá thư dính đầy máu tươi, lão sững người.

Mặt trên là kinh Phật kèm theo một dòng chữ được chép bằng máu tươi, có thể thấy được sự thành kính. Cùng với lời nguyện lấy ba mươi năm thọ mệnh cầu mong Bắc Chiêu quốc thái bình an, nguyện Hoàng đế bình an vô sự, trường thọ.

Mỗi góc, đều có những chữ ký của con cháu nhà họ Hứa.

Các chữ viết trong đó đều khác nhau, mỗi tên trên đó đều đóng dấu vân tay bằng máu.

“Toàn bộ con cháu nhà họ Hứa đều rất tốt.” Tuyên Bình Đế gật đầu hài lòng.

Hứa lão gia run rẩy đầu quả tim..

Cả nhà, chỉ có Hứa Thời Vân là người duy nhất biết chữ viết của mọi người!

Nhưng điều này chưa bao giờ công khai!

Lòng bàn tay Hứa Thời Vân lại đầy mồ hôi lạnh.

May mắn, việc bà tập viết chữ của mọi người trong nhà, Lục Viễn Trạch cũng chưa từng biết.

Nếu không phải bà thay thế con rối gỗ lần trước, chỉ sợ hôm nay nhà họ Hứa nhất định sẽ máu văng ba thước!

“Thần phụ tuy thân là một nữ tử, nhưng từ nhỏ phụ mẫu đã dạy bảo, nữ nhi của nhà họ Hứa đều lấy việc báo đáp triều đình làm nhiệm vụ của mình! Toàn bộ con cháu nhà họ Hứa đều coi đây là tín niệm trên dưới cả gia tộc.”

“Thần phụ là một nữ nhân ở hậu viện, chỉ có thể ngày ngày khẩn cầu với trời cao cho bệ hạ thêm phúc thêm thọ.”

“Làm bệ hạ chê cười.” Hứa thị khẽ cúi đầu.

Hoàng đế cười to sảng khoái.

“Hứa ái khanh, các ngươi đã dạy dỗ ra một người con gái tốt, những đứa con cháu tốt! Toàn bộ con cháu nhà Hứa đều rất tốt!”

Hắn lại đỡ Hứa Ý Đình đứng dậy.

Hứa Ý Đình là con trai trưởng nhà Hứa, là huynh trưởng của Hứa Thời Vân.

“Ủy khuất Hứa ái khanh rồi.” Tâm trạng của Hoàng đế dường như rất tốt, vốn dĩ Hứa gia có địa vị cao, hắn đối với Hứa gia còn có chút kiêng kỵ, nhưng những kiêng kị đó lúc này cũng dần dần tan biến.

Hắn vỗ vai Hứa Ý Đình: “Hứa gia đối với Bắc Chiêu trung thành và tận tâm, thiên địa chứng giám. Người tới, ta ban cho Hứa ái khanh chức thượng thư lệnh, ngay trong ngày nhận chức!”

Hứa Ý Đình nghe thấy hoàng đế nói vậy, mặt mày vẫn thản nhiên, cả người phát ra phong thái trầm tĩnh đĩnh bạc, cao giọng quỳ xuống: “Thần nhất định sẽ không phụ lòng kỳ vọng của bệ hạ!”

“Tốt!” Ánh mắt hoàng đế đều là vui mừng.

“Hứa thị tuy chỉ là một phụ nhân nơi hậu trạch nhưng lại có tâm hướng về Bắc Chiêu, phong tam phẩm cáo mệnh đi. Tiếp chỉ!” Đối với câu nguyện đổi lấy ba mươi năm thọ mệnh để hắn ta được bình an, khỏe mạnh, hoàng đế cảm thấy rất được an ủi trong lòng.

Lục Triều Triều đang dựng to lỗ tai ở bên ngoài lên nghe ngóng liền cười nắc nẻ [A ha ha ha ha, tên phụ thân tệ bạc kia lăn lộn 36 năm trong triều, còn phải dựa vào cái bóng của tổ tiên mới bò lên được một chức quan tứ phẩm.]

[Nương xinh đẹp của ta vào cung một phát liền trở thành tam phẩm cáo mệnh phu nhân, quả này ông ta không tức đến phun một ngụm máu mới là lạ đó!]

Hứa Ý Đình đang ở trong ngự thư phòng ánh mắt có chút mê mang.

Ông sinh ra ảo giác sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play