Lúc lão phu nhân đang dùng bữa, nô bộc ở Đức Thiện Đường tụ tập ồn ào bên ngoài.
"Bên ngoài ồn ào náo nhiệt như vậy còn ra thể thống gì nữa? Hứa thị quản gia càng ngày càng không ra gì!"
"Còn nói là tiểu thư danh giá ở kinh thành, nhìn xem bây giờ cũng không ra gì!"
"Năm xưa con ta đến phủ của nàng ta quỳ ba ngày ba đêm, lúc đó còn nói đó là nàng ta phải gả thấp. Giờ đây cả nhà Hứa thị các ngươi đều bị giam vào ngục đấy thôi!"
Bà ta lộ rõ vẻ khinh thường. Suốt bao nhiêu ngày qua toàn kinh thành đều ồn ào về chuyện sét đánh, bà ta nghẹn ứ cục tức này trong lòng đã lâu.
Bây giờ Hứa gia có kết cục đó trời mới biết trong lòng bà ta sung sướng như thế nào.
Lâm ma ma từ bên ngoài đi vào bẩm báo: "Lão phu nhân, người bên ngoài nói hai tên thư đồng của tam công tử phạm sai lầm nên bây giờ đang bị trừng phạt trước mặt mọi người trong phủ."
Lâm ma ma dừng lại một chút: "Nô tỳ nhớ ra hai tên sai vặt kia hình như từ Đức Thiện Đường đi ra." - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.
Lão phu nhân cau mày, sắc mặt bà ta trầm xuống.
Đây chẳng khác nào đánh vào mặt Đức Thiện Đường!
Lâm ma ma đỡ lão phu nhân đứng dậy, hai người đi thẳng ra cửa.
Ngoài cửa, nô bộc đã tập trung đông đủ, ai cũng lộ vẻ lo lắng. Mọi người nhìn về hai tên thư đồng đang bị trói vào cột ở giữa sân.
Lão phu nhân chống gậy trượng, lớn tiếng quát mắng trước mặt mọi người: "Các ngươi đang làm gì thế hả? Hai tên này phạm tội gì mà phải trừng phạt nặng như vậy? Thế gia đại tộc mà lại coi mạng người như cỏ rác sao?"
Hứa thị cúi đầu hành lễ với lão phu nhân: "Lão phu nhân, hai tên súc sinh này dám lừa dối, mang theo Tiêu ca nhi đi đánh bạc, khiến Tiêu ca nhi lầm đường lạc lối."
Hứa thị lại nói tiếp: “Bọn họ là hạ nhân đến từ Đức Thiện Đường, là là người mà mẫu thân tỉ mỉ lựa chọn, nhi tức chỉ sợ mẫu thân đã bị bọn họ lừa gạt. Nếu không hành trượng để răn đe cảnh cáo với những hạ nhân khác, nếu không nhi tức chỉ sợ bọn họ ai cũng muốn lừa gạt ngài. Người khác không biết còn tưởng rằng ngài cố ý dạy hư tôn nhi đấy ạ.” Hứa thị một vẻ mặt phẫn nộ, tỏ vẻ bản thân chỉ nghĩ đến lão thái thái.
Lão phu nhân nghe tới việc đánh bạc, mí mắt không ngừng giật giật.
Bà ta quay qua nhìn kỹ lại hai tên thư đồng, bọn hắn thấy bà ta quay qua đây trong mắt đều hiện lên vẻ sợ hãi và khẩn cầu.
“Lão phu nhân cứu mạng, lão phu nhân cứu mạng. Là Bùi….” Lão phu nhân đang đứng trước mặt hai mama nghe đến đó liền vội vàng đi tới ngăn chặn miệng của hai tên thư đồng.
Trong mắt của bà ta không ngừng hiện lên vẻ kinh hoàng.
Hai tên thư đồng này là do Bùi Giảo Giảo đưa đến.
Ngoại thất của Lục Trạch Viễn.
Hứa thị thu hết hình ảnh này vào tầm mắt, tay bà không ngừng siết chặt lại.
“Hôm nay các ngươi hãy mở cho to con mắt ra mà nhìn! Nhìn xem kết quả của kẻ lừa gạt chủ nhân, không trung thành là gì!” Hứa thị phất tay, trong viện lập tức vang lên những tiếng “bộp” “bộp”.
Tiếng gậy gộc đánh vào da thịt không ngừng vang lên.
Hai tên thư đồng bị cột lên ghế, bị dùng vải nhét vào miệng. Từng giọt mồ hôi lạnh lăn trên trán của hai tên đó, anh mắt của hai gã không ngừng nhìn chằm chằm vào lão phu nhân.
Một gậy, rồi lại một gậy. Gậy sau đánh còn nặng hơn gậy trước.
Qua nửa canh giờ, hoa máu đã văng ra khắp nơi, những vết máu bắn tung tóe, từng giọt, từng giọt chảy đầy ghế, đọng lại thành một vũng máu nhức mắt ở trên sân.
Tất cả hạ nhân đứng xung quanh đều yên tĩnh như bị ai bóp chặt cổ họng, có nha hoàn còn sợ tới mức khóc nấc lên.
Hai tên thư đồng sắc mặt xanh tím, khóe miệng tràn ra vết máu, cả người ở trên ghế như một miếng vải rách, huyết nhục mơ hồ, máu me nhầy nhụa. Thịt vụn cùng máu trộn lẫn vào nhau trượt xuống đất tạo nên một khung cảnh tanh tưởi ghê rợn. ( truyện trên app T Y T )
Lần này dùng hình đánh chết hai tên nô tài, từng gậy, từng gậy, dường như cũng đang đánh vào người bà ta.
Lão thái thái cả người hoảng hốt như bị dọa sợ, bà ta được Lâm ma ma nửa ôm, nửa dìu trở về.
“Ăn cơm của ta, ở trong phủ của ta, lại dám qua mặt ta. Nếu các ngươi muốn chết, ta cũng sẽ thành toàn cho các ngươi!” Hứa thị xưa nay vốn là một người nổi danh hiền huệ, đây vẫn là lần đầu tiên bà đánh chết hạ nhân.
Mọi người trong phủ đều cảm thấy bất an.
Hứa thị cho một cái tát, lại khen ngợi gã sai vặt của Lục Nguyên Tiêu trước mặt mọi người.
Bà hung hăng cảnh cáo một phen, mới thả cho mọi người đi
【Mẫu thân uy vũ, mẫu thân thật là lợi hại...】
Trong lòng Hứa thị nặng trĩu, từ đầu đến cuối bà cũng không cho Lục Nguyên Tiêu một ánh mắt. Lục Nguyên Tiêu từng bước một đi theo phía sau bà, nước mắt lưng tròng.
“Nương, con biết sai rồi.” Cậu giờ phút này mới kinh ngạc phát hiện ra chính mình rốt cuộc có bao nhiêu nguy hiểm. Ba ngày này, cậu ta hoàn toàn đánh mất chính mình. Nếu không phải có một chuyến này mẫu thân, chỉ sợ cậu chính là tự đi tìm đường chết, không có cơ hội quay đầu.
“Nương, người đừng không để ý tới con được không? Là nhi tử lầm đường lạc lối, để cho mẫu thân phải buồn phiền.” Lục Nguyên Tiêu đi theo Hứa thị vào phòng, quỳ thẳng tắp trên mặt đất.
Đăng Chi trộm gạt lệ, hầu gia dưỡng ngoại thất, ngoại thất còn sinh đủ một cặp trai gái, cả hầu phủ đều lừa gạt phu nhân. Ba vị thiếu gia lại không nên thân, tình cảnh phu nhân gian nan mà đâu ai biết?
Hứa thị hốc mắt đỏ lên, tiến lên nâng nhi tử dậy: “Là nương chưa dành đủ sự chú ý cho con, để những kẻ có mưu đồ bất chính chui vào chỗ trống.” Rõ ràng nhi tử trước ba tuổi là một đứa bé hiểu chuyện nghe lời, như thế nào lại trở thành một bộ dáng như vậy?
Đáy lòng bà bị đè nén bao nhiêu ủy khuất không thể nào nói được với ai, bà cũng không có người thân tín đủ để tin tưởng. Hứa thị vốn đã tự mình chọn lựa những người hầu sở hữu bên người nhi tử, nhưng lúc này bà mới phát hiện ra trong viện của thằng bé thế nhưng không có được mấy người có thể tin.
Bà càng nghĩ càng thấy không thể tin tưởng được và tràn đầy sợ hãi.
【Àiiiii, phụ thân có nhân tình bên ngoài, hài tử của nhân tình thì thông minh lanh lợi. Hài tử thân sinh của mẫu thân thì không ra gì, chỉ biết ăn chơi trác táng, không chịu cố gắng, còn bị từ hôn, làm sao mà sống nổi đây? Hoàn toàn trái ngược với hài tử của người đàn bà kia.】 Bé con càng nghĩ càng thở dài thườn thượt.
【Tam ca thật không biết cố gắng gì cả.】
Lục Nguyên Tiêu đang khóc thút thít, cơ thể nháy mắt cứng lại.
Dưỡng...
Dưỡng cái gì?
Phụ thân, dưỡng ngoại thất?!
Cậu đột nhiên ngẩng phắt đầu lên.
“Không phải mẫu thân sai, là Nguyên Tiêu ý chí không kiên định, là Nguyên Tiêu ham chơi. Là Nguyên Tiêu ỷ vào phụ mẫu sủng ái nên đánh mất sự đúng mực.” Cậu nói xong dừng một chút, không lưu dấu vết cẩn thận đánh giá mẫu thân.
Không biết từ khi nào mẫu thân bắt đầu tiều tụy đi rất nhiều, trên mặt của bà cũng đã lâu không thấy tươi cười.
“Phụ mẫu vĩnh viễn không thể làm hậu thuẫn của Nguyên Tiêu. Nguyên Tiêu... Cũng phải nỗ lực tiến về tương lai. Tương lai, nương còn muốn dựa vào các con...” Hứa thị nhẹ giọng nói, ánh mắt có chút hoảng hốt.
“Phụ thân vốn yêu thương mẫu thân, cùng mẫu thân là phu thê ân ái nổi danh trong kinh thành. Kinh thành này ai mà không hâm mộ mẫu thân chứ. Nương cũng có thể dựa vào phụ thân nha?” Lục Nguyên Tiêu cố ý nói.
Hứa thị vuốt ve mặt cậu, thân hình bà hơi hơi lung lay một chút.
“Phụ thân con......” Hứa thị mở miệng ra nhưng lại không thể nói được gì, bà trầm mặc không nói chuyện.
Lục Nguyên Tiêu mím môi, trong lòng cậu càng ngày càng bất an.
Sau khi nhận lỗi với nương xong, cậu ở lại bồi mẫu thân dùng bữa, lại trộm hỏi thăm một vòng ở Thính Phong Uyển.
Lúc này cậu mới kinh ngạc phát hiện.
Trong hai tháng mẫu thân sinh hạ Triều Triều, phụ thân thế nhưng một lần cũng chưa từng ngủ lại trong viện. Thậm chí khi ngoại tổ phụ bị xét nhà, ông ta cũng chưa từng trở về nhà.
Đáy lòng cậu ẩn ẩn tê dại.
Ở trong trí nhớ của cậu, phụ thân nghiêm khắc nhưng ông ta luôn yêu thương con cái, phụ mẫu thì hòa thuận, cảm tình của họ dành cho nhau rất tốt. Thậm chí trong phủ đều tìm không thấy một bà di nương nào. Năm đó có một nha hoàn muốn bò lên giường của phụ thân, ông ta đã rất tức giận, trực tiếp đem nha hoàn đó bán ra ngoài.
Mẫu thân vì hành động đó của ông ta mà cảm động đến rơi lệ.
Mấy năm nay phụ thân săn sóc tỉ mỉ, mẫu thân cũng cam nguyện thay thế ông ta lo liệu tất cả mọi chuyện trong nhà.
Toàn kinh thành không ai là không khen ngợi phụ thân là một nam nhân toàn tâm toàn ý với gia đình của mình.
Nhưng hiện tại cậu lại đột nhiên biết được phụ thân dưỡng ngoại thất, thậm chí còn sinh con đẻ cái, cậu chỉ cảm thấy toàn thân, tứ chi đều lạnh ngắt.
Thư đồng đã từng dụ dỗ cậu trốn học, dụ dỗ cậu nhục mạ phu tử, dụ dỗ cậu cờ bạc đánh bài, càng nghĩ Lục Nguyên Tiêu càng rùng mình sợ hãi.
Cậu là nam nhi ở trong nhà, là cánh tay trái bờ vai phải cho mẫu thân dựa vào. Nếu cậu bị người ta chặt đứt, không thể trở thành nơi cho mẫu thân có thể cậy vào thì mẫu thân nên sống như thế nào?
Màn đêm buông xuống.
Lục Nguyên Tiêu liền đem tứ thư ngũ kinh đã bị cậu bỏ sang một bên ra, cậu ngồi ở phía trước cửa sổ nghiêm túc đọc.