Hứa thị cố nén lại cơn tức giận trong lòng.
"Chậm trễ sao?" Hứa thị cười nhẹ, buông ly trà trong tay xuống.
"Năm đó Nghiên Thư vì cứu nàng ta mà kiệt sức rơi xuống nước. Sau khi được cứu, con bé lại trốn vào núi giả, làm chậm trễ Nghiên Thư. Khi cứu Nghiên Thư lên, thằng bé đã tắt thở, may mắn được cứu sống nhưng cũng bị thương ở đầu. Thằng bé đã trở thành người tàn tật, Hầu gia, Nghiên Thư vốn là đứa trẻ thông minh đến nhường nào, sao ngài có thể nói ra những lời như vậy? Năm đó thằng bé thông minh lanh lợi, cả kinh thành ai cũng khen ngợi!" Hứa thị cảm thấy rất đau lòng cho con trai mình, bà vừa đau lòng vừa tức giận.
"Tiểu cô nương rơi xuống nước không phải cố ý, con bé trốn đi cũng vì sợ hãi. Việc của Nghiên Thư đã là kết cục đã định, chẳng lẽ vì chuyện này mà ta phải tạo khoảng cách với đồng liêu? Vân Nương, ta ở triều đình bước đi gian nan, nàng cũng nên suy nghĩ cho ta chứ."
Sau khi thành hôn, bà cảm thấy Lục Viễn Trạch hay vắng vẻ mình nên bà thường xuyên buộc Nghiên Thư học tập.
Từ nhỏ Nghiên Thư đã rất yêu thương mẫu thân của mình, suốt đêm thức trắng đèn sách, đôi mắt đỏ hoe, chỉ vì muốn tranh mặt mũi cho nương trước mặt phụ thân.
Khóe miệng Hứa thị trùng xuống: "Không ai có tư cách thay Nghiên Thư mà tha thứ cho người khác cả."
"Đâu phải ai cũng trải qua cùng cảnh ngộ như nhi tử của ta nên đâu biết đồng cảm là gì. Thử ở trong hoàn cảnh như vậy đi rồi xem thử họ có còn nói tha thứ một cách đơn giản như vậy được không?" Giọng điệu của Hứa thị nhàn nhạt.
Lục Viễn Trạch cau mày, ông ta cảm thấy thê tử dịu dàng hiền thục trước đây đã thay đổi.
Bà không còn đặt ông ta lên làm đầu nữa.
Nghĩ đến việc bản thân mình thường xuyên vắng mặt trong thời gian qua, có lẽ đã khiến bà ta nảy sinh nghi ngờ trong lòng nên cố ý muốn thu hút sự chú ý của mình.
Lục Viễn Trạch nhìn mẫu thân của mình đang ngồi đó tức giận, ông nhẹ nhàng lắc đầu.
"Được rồi, Vân Nương không tha thứ thì không tha thứ." Ông ta nhẹ nhàng vỗ tay Hứa thị.
Chỉ trong chốc lát, Hứa thị đã lấy cớ Triều Triều mệt mỏi để đi về.
Khi ra khỏi cửa, bà nghe thấy tiếng nói khe khẽ trong phòng.
"Con xem, một hai cứ phải thường xuyên chạy qua đó để bây giờ bị mất mặt như vậy. Bây giờ con qua đó có ổn không? Có dọa đến ngoại tôn tử của ta không?" Lão phu nhân miệng đầy thân mật và lo lắng.
Hiếm khi thấy bà có nhiều bất mãn như vậy.
Hứa thị bước chân hơi chững lại, Đăng Chi cũng nghe thấy lời này, không khỏi đỏ bừng mắt.
"Đại công tử còn đang nằm trong phủ, mấy người họ còn đi đâu, còn nhớ đến bên ngoài..."
"Ăn nói cho cẩn thận!" Hứa thị liếc nhìn xung quanh, Đăng Chi mới uể oải câm miệng.
"Tiểu công tử đâu?" Hứa thị đưa tay nhéo nhéo khóe mắt, không khỏi hỏi.
Người nha hoàn báo lại: "Hôm nay nghỉ ngơi, tiểu công tử tất nhiên ở Đinh Lan Uyển đọc sách." - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.
Hứa thị liền mang theo mấy người đi về phía Đinh Lan Uyển.
Ở bên ngoài Đinh Lan Uyển có một tên sai vặt đứng gác, tên sai vặt nhìn thấy đoàn người đông đảo ùa đến từ xa, lập tức chạy vào phòng trong.
[Gã ta đang muốn chạy vào báo tin nha ~]
[Ca ca tốt của ta chắc đang làm chuyện “tốt” gì ở trỏng rồi…]
Hứa thị liền bước nhanh hơn: "Ngăn lại tên sai vặt cho ta." Bà vừa dứt lời, liền có người xông lên đá ngã tên sai vặt xuống đất, đè chặt xuống đất không cho hắn ta cử động.
"Nhìn thấy phu nhân, sao lại hoảng loạn bỏ chạy?" Đăng Chi tức giận tra hỏi.
Tên sai vặt run rẩy, vẻ mặt nôn nóng, Hứa thị cũng không nói gì, nhấc chân xông thẳng vào trong.
Đứng ở ngoài cửa, có thể nghe thấy tiếng xô đẩy ầm ĩ bên trong.
"Mở xúc xắc ra đại..."
"Đại đại đại!"
Tên sai vặt bị đè ép, sắc mặt trắng bệch, bắp chân run rẩy.
Đăng Chi muốn đi gõ cửa, Hứa thị giơ tay cản lại, còn đâu hình ảnh của một vị phu nhân cao quý. Bà giờ đây chỉ là một người mẹ điên cuồng.
Vừa nhấc chân, bà đã đá tung cánh cửa lớn.
"Muốn chết à, làm tiểu gia sợ, ta sẽ cho các ngươi đẹp mặt!"
"Ai muốn chết? Cẩn thận gia..." Lục Nguyên Tiêu một tay túm lấy xúc xắc, một tay túm lấy tiền, hai mắt đỏ ngầu, còn đâu dáng dấp của một công tử nhà thư hương thế gia nữa, chỉ thấy dáng vẻ của một tay cờ bạc.
Cậu vừa ngẩng đầu lên, liền gặp phải ánh mắt sắc lạnh của Hứa thị đang nhìn cậu chằm chằm.
Lạch cạch.
Xúc xắc lăn xuống đất.
Lục Nguyên Tiêu vốn đang đỏ mắt đánh bạc, giờ phút này nhìn thấy Hứa thị, lý trí bỗng chốc quay trở lại. Chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh xông thẳng lên đỉnh đầu, sắc mặt trắng bệch.
Lục Nguyên Tiêu quỳ xuống đất, đầu gối mềm nhũn.
Thân hình run rẩy nhẹ.
Phía sau hắn những tên sai vặt cũng quỳ đầy đất.
Hứa thị thở phì phò từng ngụm, cả người như bị rút cạn khí, như bị ai đó bóp lấy yết hầu.
"Ngươi... Ngươi..." Hứa thị trước mắt từng đợt choáng váng.
Nếu không phải bà nghe được những lời nói trong tâm của Triều Triều thì bà còn bị che giấu những điều này bao lâu nữa?
"Phu nhân..." Đăng Chi sợ hãi.
“Thiếu gia à… ngài….ngài hồ đồ rồi!” Ánh Tuyết sợ hãi đến ngây người, tiểu thiếu gia mới tám tuổi thế mà đã chơi bài đánh bạc rồi.
"Con đã bắt đầu đụng đến cái thứ này bao lâu rồi?" Giọng Hứa thị run rẩy, Đăng Chi đỡ nàng mới miễn cưỡng ngồi xuống.
Lục Nguyên Tiêu chưa bao giờ thấy mẫu thân như vậy, thất vọng và sợ hãi trong ánh mắt khiến hắn không biết phải làm gì.
Cậu nức nở mở miệng: "Nương, là con sai rồi. Con chỉ mới học được ba ngày." Ba ngày trước, tiểu thiếu niên vốn mặt mày hồng hào, giờ đây hốc mắt thâm quầng, khóe miệng nhợt nhạt, mái tóc vốn luôn bồng bềnh thanh tân giờ đây ảm đạm.
"Con ham chơi, hư hỏng, nương có thể vì con còn nhỏ nên không trách phạt. Nhưng con còn nhỏ, sao có thể dính vào cờ bạc như vậy được?"
"Cái thứ hại người này, sao con dám!" Hứa thị nghiến răng nghiến lợi.
"Rốt cuộc ai dạy con?" Hứa thị tức giận đến đau cả ngực, bên cạnh thằng bé có hai tên sai vặt và hai thư đồng đều được tuyển chọn kỹ càng.
Trong góc phòng, một tiểu thư đồng bị trói, miệng nhét khăn lông, Giác Hạ tiến lên cởi trói cho cậu bé.
Tiểu thư đồng tóc rối bời quỳ xuống: "Phu nhân, là Thanh Ngữ và Thanh Ngôn."
"Hôm đó tiểu công tử hứng thú bừng bừng về nhà đọc sách, đến đêm khuya hơi mệt. Thanh Ngữ liền lấy cớ thư giãn, dạy tiểu công tử đánh bạc."
"Thanh Ngôn nói đánh cược nhỏ thì vui, đánh cược lớn thì hại thân, không phải bài bạc mà chỉ là chơi cho vui."
"Nô tài khuyên can công tử nhưng Thanh Ngữ và Thanh Ngôn dùng miệng lưỡi lừa gạt công tử, trói nô tài lại."
Lục Nguyên Tiêu có hai tên thư đồng và hai tên sai vặt.
Thanh Ngữ và Thanh Ngôn giỏi ăn nói, biết chữ nên được giữ lại làm thư đồng, dẫn dắt Lục Nguyên Tiêu chuyên tâm học tập.
Hai tên sai vặt Thanh Phong và Thanh Thư lo việc sinh hoạt hàng ngày, hầu hạ bên cạnh.
Lão phu nhân chính là người đã ban cho hai tên thư đồng này!
"Người đâu, đánh chết hai tên nô bộc này, răn đe cảnh cáo! Toàn bộ hạ nhân trong phủ đều phải đến và xem cho thật cẩn thận mới được rời đi!" Hứa thị vốn là một người rộng lượng hiếm khi tức giận đến vậy.
Hai thư đồng bị bịt miệng trực tiếp lôi ra ngoài. Hai gã chỉ có thể đưa ánh mắt van xin hướng về Lục Nguyên Tiêu. ( truyện trên app tyt )
Lục Nguyên Tiêu định lên tiếng cầu xin tha thứ. Từ năm cậu ba tuổi, hai tên thư đồng này đã luôn bên cạnh cậu, họ là những người bạn chơi không thể thiếu.
[Hai đứa này một chút cũng không hề vô tộ nha! Từ nhỏ, chúng đã được giao nhiệm vụ ở bên cạnh tam ca để dạy hư huynh ấy, biến huynh ấy thành một tên phế vật ăn chơi sa đọa.]
[Chúng dẫn huynh ấy đi đánh bạc, trốn học, lăng mạ phu tử. Cũng nhờ có công lao của chúng, tam ca mới bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió! Àiiiiiii]
Lục Nguyên Tiêu ngơ ngác, choáng váng. Nghe những này, tiếng cầu xin tha thứ của cậu bị nghẹn trong cổ họng.
Hứa thị sắn tay lên lọc hết một lượt tôi tớ của Lục Nguyên Tiêu.
"Thanh Thư, Thanh Phong, lần này các ngươi làm tốt lắm. Bắt đầu từ tháng này, tiền lương tăng gấp đôi. Hãy thay ta chăm sóc tốt cho Nguyên Tiêu, ít nhất cũng không được để thằng bé đi sai đường." Hứa thị khen ngợi và thưởng cho mỗi người năm mươi lượng bạc.
Lục Nguyên Tiêu hoàn toàn mất hồn đứng đó, Hứa thị thậm chí còn không thèm nhìn cậu lấy một cái.
“Đem tất cả hạ nhân đến Đức Thiện Đường xem những tên này bị đánh chết như thế nào đi.” Ánh mắt Hứa thị đầy lạnh lùng.