"Phu nhân, thực sự có người bị sét đánh."

"Là một tòa nhà ở ngõ Bình An, thành bắc. Nghe nói là nam chủ nhân của một nhà bị sét đánh trúng."

"Cách đây một tháng, có người đã vung tiền mua tòa nhà đó. Vị phu nhân kia xinh đẹp động lòng người, dường như mới sinh con, con gái mới 40 ngày tuổi, cùng ngày cùng tháng cùng năm sinh với tiểu thư nhà ta. Còn có một đích trưởng tử, nghe nói học hành rất giỏi, có tiếng tăm ở kinh thành."

"Cạch cạch..." Chén trà trong tay Hứa thị rơi xuống đất, vỡ tan thành từng mảnh.

"Phu nhân..." Giác Hạ hoảng hốt, thấy tay bà run rẩy, vội vàng mang nước lạnh đến chườm lên tay bà.

Hứa thị như không nghe thấy gì cả.

"Có... có đích trưởng tử? Bao nhiêu tuổi rồi?" Giọng bà khô khốc, nắm chặt lấy tay Giác Hạ, khiến Giác Hạ đau nhói.

Giác Hạ không hiểu nguyên nhân, chỉ thấy sắc mặt phu nhân trở nên nặng nề, vội vàng nói: "Công tử đó hình như mười bảy tuổi, bằng tuổi công tử Nghiên Thư. Năm nay cũng mười bảy... Nói đến cũng hơi trùng hợp, vị công tử kia cũng họ Lục."

Hứa thị như bị sét đánh.

Mười bảy tuổi?

Hứa thị há miệng muốn nói, nhưng cổ họng như bị ai đó bóp nghẹt, không thể thốt ra lời nào.

Đăng Chi trừng mắt nhìn Giác Hạ, vội vàng tiến đến xoa bóp cho phu nhân: "Phu nhân, không nhất định là hầu gia, không nhất định là hầu gia..." Ngay cả bản thân bà cũng không tin vào lời nói của mình.

Giác Hạ và Ánh Tuyết nhìn nhau, sắc mặt thay đổi liên tục.

Giác Hạ càng thêm tái nhợt, thiếu niên kia, họ Lục, Lục Cảnh Hoài.

Hứa thị hít một hơi thật sâu, môi dưới bị cắn đến rỉ máu.

"Ông ta rốt cuộc là vì sao? Vì sao lại đối xử với ta như vậy? Ta vì ông ta mà cãi vã với nhà mẹ đẻ, vì ông ta mà rửa tay nấu cháo, vì ông ta mà kính trọng bà mẫu, vì ông ta mà chăm sóc muội muội của ông ta trong phủ. Ông ta vì sao lại đối xử với ta như vậy?"

Bà thậm chí không dám tưởng tượng, có lẽ ngay từ đầu, đây đã là một âm mưu.

"Ông ta đã có một đứa con hoang bên ngoài mười bảy tuổi rồi, mười bảy tuổi rồi!" Hứa thị chỉ nghĩ đến cũng cảm thấy trái tim mình như đóng băng.

Bà vì người đàn ông này mà vứt bỏ tất cả, thế nhưng ông ta lại có một gia đình khác bên ngoài!

"Phu nhân, đây không phải lỗi của ngài, là hầu gia đã phụ người. Người không nên vì ông ta mà tổn thương bản thân mình." Đăng Chi cùng các nha hoàn rưng rưng khuyên nhủ, an ủi Hứa thị.

Lục Triều Triều thở dài khe khẽ, mẫu thân của thân thể này bị thao túng suốt bao nhiêu năm. Thật đáng thương.

"Phu nhân, đây là trời cao không bỏ qua. Hôm qua, chỉ sợ bị sét đánh chính là hầu gia." Giác Hạ vội vàng nói, trước kia là ôm tâm tư bát quái, giờ phút này lại mang giọng điệu hả hê.

"Trời cao có mắt, cũng biết phu nhân trong lòng ủy khuất. Đây là báo ứng của hầu gia."

Hôm qua sét đánh cũng thật kỳ lạ, hồ ly tinh kia mới sinh con, liền vội vàng câu dẫn đàn ông. Ban ngày ban mặt, vừa lúc bị sét đánh trúng ngay trên giường. Cái thân trắng nõn của cô ta, không mặc gì cả, đều bị sét đánh đen thui, hàng xóm láng giềng lúc chạy tới, hồ ly tinh kia chỉ có thể che mặt hét chói tai." - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.

Hứa thị trợn tròn mắt, như vậy luôn sao?

Giác Hạ gật đầu: "Lần này mất hết mặt mũi rồi."

Hứa thị lau nước mắt, hừ lạnh một tiếng: "Đáng đời!" Nhưng trong lòng bà vẫn còn uất ức và không cam lòng, không thể nào nguôi ngoai được.

Hận sao?

Bà hận.

Làm sao có thể không hận được.

Nhưng từ khi bà cập kê, trong mắt trong lòng bà liền chỉ có ông ta, thậm chí cắt đứt quan hệ với nhà mẹ đẻ, chỉ vì muốn được ở bên ông ta. bà không cam lòng, bà làm sao có thể cắt đứt được đây?

"Phu nhân, hầu gia đã về phủ, đang ở Đức Thiện Đường, mời ngài qua đó." Tiểu nha hoàn ngoài cửa thấp giọng báo cáo.

Hứa thị nhíu mày, Đăng Chi nhướng mày.

Cũng không biết hầu gia bị sét đánh thành cái dạng gì.

"Mang Triều Triều theo, qua đó xem thử đi." Hứa thị đứng dậy, lúc này mới hướng đến Đức Thiện Đường mà đi.

Đức Thiện Đường ở phía đông Trung Dũng hầu phủ, lão thái thái thích thanh tĩnh, nên đã xây dựng một phòng Phật ở Đông viện, thường ngày không quan tâm đến chuyện bên ngoài, chỉ lo niệm Phật.

Đi qua hồ nước trong phủ, qua hành lang dài, cuối cùng cũng đến Đức Thiện Đường.

Úi chà, một mùi hương khét lẹt.  Bé con Triều Triều nhăn mũi, trong không khí có mùi khét lẹt thoang thoảng.

Càng đi đến gần Đức Thiện Đường, mùi hương càng nồng nặc.

Vừa lúc Ánh Tuyết đang bế bé con cao hơn hai phân, Lục Triều Triều trợn tròn mắt  Là một quả trứng kho to!! Ối sao lại thấy thèm thế nhỉ... bé con còn thèm thuồng nuốt nước miếng.

Hứa thị sửng sốt, đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía "quả trứng kho" kia.

Chỉ thấy ở giữa phòng ngồi một người đầu trọc lóc đen thui, không có một sợi tóc nào, trụi lủi, đen thui.

Bà nhớ lại hình ảnh thiếu niên lãng tử tuấn tú, thanh tao lịch lãm, luôn khiến bà không thể nào quên…

Dường như hình tượng trong lòng bà trong nháy mắt sụp xuống cái rụp.

Hứa thị đứng sững người ngay giữa sân, thậm chí nửa ngày sau vẫn không thể phản ứng gì.

"Sao còn không vào? Đứng ở ngoài gió làm gì?" Cảm nhận được ánh mắt của bà, lần đầu tiên lão phu nhân quát lớn.

Hứa thị chỉ toàn là những tiếng kinh ngạc thán phục của con gái. Trong đầu bà giờ này chỉ toàn trứng kho, trứng kho, trứng kho...

Bà hận Lục Viễn Trạch, nhưng bà đã bị cả nhà hầu gia tẩy não nhiều năm. Lúc nhìn thấy ông ta bà lại không kiềm được sự đau lòng. Giống như bị chia thành hai con người, một nửa hận ông ta, một nửa yêu ông ta.

Nhưng giờ đây...

Không còn đau lòng, chỉ toàn là hình ảnh những món trứng kho không thể vứt đi trong đầu.

Bà run rẩy mí mắt, bước vào cửa và nói: "Hầu gia đây là làm sao vậy? Tóc của chàng đâu? Đây là gặp phải quỷ cạo đầu sao?"

[Một lời không hợp liền rạch vết thương của ông ta ra, nương quá là tuyệt rồi!]

[Thay vì làm túi trút giận cho người khác, không bằng mình đâm vào chỗ đau của bọn họ trước.]

Lục Trạch Viễn trầm khóe miệng xuống: “Hẻm Bình An bị cháy, ta đi vào giúp cứu người nên mới bị cháy tóc. Không có chuyện gì lớn.”

“Ta đã dâng sổ con lên bệ hạ, thời gian này ta sẽ ở trong phủ nghỉ ngơi tạm một thời gian.”

Hứa thị lạnh mặt, cứu người?

Ông ta cũng rất biết cách dát vàng lên mặt mà.

“Lão gia cũng ở hẻm Bình An sao? Trùng hợp thế, thiếp thân nghe nói ở hẻm Bình An có người bị sét đánh. Nghe nói đánh đúng lúc đôi nam nữ kia ở lúc ban ngày tuyên dâm, đánh đến cả người bọn họ đều trụi lủi khiến cho mọi người đều nhìn thấy. Lão gia đến cứu hóa trùng hợp như vậy, chẳng lẽ người đó lại là chàng sao?” Hứa thị nghe được con gái không ngừng vui vẻ reo hò, bà không nhịn được mà nói kháy một câu.

Lục Viễn Trạch mặt mày trắng bệch, nắm tay siết chặt.

"Nàng là một nữ nhân hậu trạch mà đi nghe ngóng những chuyện đó làm gì!"

Hứa thị nhéo khăn tay, khóe môi cong lên.

"Toàn kinh đô đồn đại, thiếp thân chỉ nghe như chuyện cười thôi."

Câu nói này khiến cho hai mẹ con đối diện nhíu mày, sắc mặt tối sầm.

[ Ha ha ha ha….] Bé con Triều Triều cười khúc khích, một bộ dáng cười khi thấy người gặp họa.

Hứa thị đỏ bừng tai, bà chỉ vô tình nghe được tiếng lòng của con gái, không cẩn thận thì không được nha.

[Ông ta cùng ngoại thất bị sét đánh, cả hai đều trần truồng bị người ta nhìn thấy hết tất nhiên là không dám trở về chỗ đó nữa. Hiện giờ toàn thành ai cũng tò mò về ông ta nên ông ta dám về đó mới lạ đó.] Chẹp chẹp, tiếc thật đấy. Lục Viễn Trạch lúc đó đã kịp che mặt nên không ai biết ông ta là ai. ( truyện trên app tyt )

Hứa thị nhíu mày, mấy thứ này làm ô uế tai khuê nữ của bà.

"Con nên ở trong phủ hầu hạ Viễn Trạch nhiều hơn. Hắn quanh năm suốt tháng vì hầu phủ mà mệt mỏi, hiếm khi được nghỉ ngơi. Là nữ nhân nếu không hầu hạ nam nhân thì có ích lợi gì?" Lão phu nhân nghe thấy Hứa thị cười nhạo, có chút không vui.

"Nhà mẹ đẻ của con bên đó, con không được phép đi lại, tiếp xúc với người bên đó, nghe chưa? Không khéo là sẽ dính vào tội chém đầu." Lão phu nhân nghiêm khắc liếc nhìn nàng.

Hứa thị ngồi thẳng người.

"Hầu gia cảm thấy thế nào?" Hứa thị nhìn hắn một cách sâu sắc.

Lục Viễn Trạch liếc nhìn nàng: "Ta đương nhiên đau lòng cho nhạc phụ chịu tội, nhưng bệ hạ tức giận, không ai dám can ngăn nhiều. Ta chỉ có thể cố gắng bảo toàn hầu phủ. Vân Nương, nàng là người hiểu chuyện chớ nên làm hại hầu phủ."

Ông ta dừng lại một chút.

"Chuyện Nghiên Thư nàng cũng đừng đau buồn. Nghiên Thư mệnh không tốt, Khương cô nương ở kinh thành rất có tài danh, không nên chậm trễ nữ nhi nhà người ta." Ánh mắt ông ta có chút không rõ, điều này khiến Hứa thị không khỏi nghi ngờ. Từ hôn, có lợi gì cho ông ta?

Rõ ràng ông ta là phụ thân của Nghiên Thư, bị mất mặt chẳng lẽ không phải là ông ta sao?

 

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play