Trên đường trở về, xe taxi ngừng đèn đỏ ở giao lộ.
Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ.
Có một cô gái ngã ra đất được bạn trai bế lên, ôm chặt vào lòng.
Nước mắt đột nhiên rơi xuống không một tiếng động.
Chỉ có một giọt, đã bị tôi lau đi.
Tôi bỗng nhớ đến bảy tháng trước, lúc vừa quen Chu Xuyên Bách.
Anh từ chối lời tỏ tình thứ ba của tôi, nói mình mất kí ức, không rõ thân phận, không thể cho tôi hạnh phúc.
Nhưng vẫn cùng tôi về nhà dọn đồ.
Dọn được một nửa thì cha dượng quay về.
Cả người toàn mùi rượu, giống như những lần trong quá khứ, hùng hổ lao về phía tôi.
Tôi muốn đá ông ta ra nhưng lại bị bóp cổ, ăn một bạt tay.
Chu Xuyên Bách đang ở trong phòng giúp tôi sửa tủ quần áo nghe động tĩnh nên đi ra.
Anh nắm vạt áo của cha dượng, lôi ông ta từ trên người tôi xuống, dốc sức đánh mấy quyền.
Tôi ngửa mặt nằm trên đất, mặt không cảm xúc mở mắt nhìn trần nhà.
Cảnh tưởng trước mắt mơ hồ, ngay cả mặt của Chu Xuyên Bách cũng không thấy rõ.
“Mộng Hòa.”
Anh gọi tôi: “Thẩm Mộng Hòa!”
Tôi cười: “Mười năm rồi, lần đầu tiên có người cứu em đó Chu Xuyên Bách.”
Cảm xúc của anh không thể nói thành lời, cứ thế bế tôi lên đi ra cửa.
“Đừng quay đầu lại, đừng nhìn.”
Anh che mắt tôi: “Chỗ nguy hiểm không cần quay lại nữa, anh sẽ giúp em sắp xếp.”
“Thẩm Mộng Hòa, anh chấp nhận lời tỏ tình của em.”