Hôm xuất viện, Chu Xuyên Bách và một cảnh sát trẻ tuổi đến đón tôi.
Anh mặt mày nghiêm túc ngồi hàng ghế sau với tôi.
Tôi che đi băng gạc trên cổ, dự định khuấy động không khí: “Người không biết còn tưởng tôi phạm phải tội tày trời gì, xuất viện cũng phải ngồi xe cảnh sát.”
Chu Xuyên Bách lạnh mặt, giọng điệu không mặn không nhạt: “Không đâu, chỉ là dẫn em đi cho lời khai.”
Cảnh sát nhỏ tưởng trò đùa của tôi là thật nên vội trấn an: “Cô Thẩm sao lại nghĩ thế? Cô không màng an nguy bản thân cứu người, trong cục còn đang thương lượng muốn khen cô dám làm việc nghĩa đó!”
“Chỉ khen ngợi không có phần thưởng sao?”
Tôi cười mỉm: “Ví dụ như thưởng một cảnh sát trẻ tuổi đẹp mã làm bạn trai chẳng hạn.”
Qua kính chiếu hậu, tai của cảnh sát nhỏ ửng đỏ.
Cậu ấy ấp úng mà nói: “Cái này, chúng ta……”
Lời còn chưa nói hết đã bị Chu Xuyên Bách cắt ngang.
Anh vẫn giữ cái mặt lạnh đó: “Cậu lái xe cho tốt đi, đừng phân tán sự chú ý.”
“Vâng, đội trưởng Chu.”
Tôi rủ mắt không nói nữa.
Lúc cho lời khai xong đã là giữa trưa.
Vì có án đột xuất nên Chu Xuyên Bách ra ngoài xử lí.
Tôi được những người khác nhiệt tình đưa đến cửa, đang định bước ra thì khựng lại.
Đối diện xuất hiện một gương mặt vô cùng quen thuộc.
Ninh Ngọc.
Cô ta mặc một chiếc sườn xám trắng, trang điểm nhẹ nhàng, tay xách theo túi cơm.
Cô ta vốn đang cười tươi, nhìn thấy tôi xong lại tắt mất.
Những người khác chào hỏi cô ta: “Cô Ninh lại đến đưa cơm cho đội trưởng Chu à?”
“Đội trưởng Chu hạnh phúc quá rồi, không giống chúng tôi, làm nhiệm vụ về trễ chỉ có thể ôm nồi cơm lạnh ngắt.”
“Có phải chuyện tốt sắp đến rồi không?”
Cô ta cúi đầu làm như thẹn thùng: “Chúng tôi sắp kết hôn rồi, đến lúc đó sẽ phát thư mời cho mọi người.”
Cảm giác như có màn sương mù dày đặc dâng lên trong tim, tôi mím môi, bước nhanh ra cửa.
Ninh Ngọc lại đuổi theo.
“Thẩm Mộng Hòa.”
Cô ta ngáng trước mặt tôi, sắc mặt không mấy tốt: “Lúc trước cô đã đồng ý trả Xuyên Bách cho tôi rồi.”
“Bây giờ cô đổi ý vì anh ấy thăng lên làm đội trưởng đội cảnh sát hình sự sao?”
“Tôi không đổi ý.”
Tôi hờ hững nói thêm: “Chúc cô và Chu Xuyên Bách bách niên hảo hợp.”
Cô ta nở nụ cười hài lòng: “Cảm ơn.”