Chạng vạng, mưa to như trút.

Lưỡi dao sắc bén kề trên cổ, mang theo cảm giác lành lạnh đau đớn.

Đằng sau, kẻ bắt cóc hung tợn quát tôi: “Đừng động đậy, không thì tao giết mày.”

Chính là trong hoàn cảnh như vậy, tôi lại thấy Chu Xuyên Bách.

Anh mặc đồng phục phẳng phiu, mặt đối mặt với tôi rồi nói gì đó với đồng nghiệp.

Nước mưa chảy xuống theo xương hàm của anh, làm nét mặt càng thêm lạnh lùng.

Một lát sau, anh bắt đầu đàm phán với tên bắt cóc tôi.

“Anh có yêu cầu gì hãy nói đi.”

Kẻ bắt cóc mặt mũi dữ dằn, giọng nói méo mó: “Tao muốn vợ! Mày cho tao vợ, để cô ta sinh cho tao con trai!”

Chuyện này đương nhiên không thể xảy ra.

Càng mưa càng lớn, chuyên gia đàm phán đến lui mấy lần.

Không biết đã nói câu nào sai.

Kẻ bắt cóc bỗng kích động.

Anh ta nắm chặt cán dao hét lên: “Dù sao cũng không có vợ, kéo theo một cô em xinh đẹp chết cùng cũng không lỗ!”

Lưỡi dao sắc nhọn lướt qua da thịt.

Cái đau và cảm giác sợ hãi sắp chết bao trùm con tim.

Giây tiếp theo, một tiếng bùm vang lên.

Viên đạn xuyên qua màn mưa, ghim vào trán kẻ bắt cóc phía sau.

Lúc Chu Xuyên Bách buông súng lục, đi về phía tôi.

Tôi đã che vết thương trên cổ, loạng choạng đứng lên.

Bởi vì mất quá nhiều máu nên cảnh vật trước mắt hóa thành một màu đen, lảo đảo đi về phía trước hai bước.

Ngất đi trong lòng Chu Xuyên Bách.

Lúc tỉnh lại đã ở bệnh viện.

Vết thương ở cổ đã được băng bó xong nhưng cái đau vẫn rõ mồn một.

Chu Xuyên Bách đứng trước giường bệnh, mái tóc đẫm mưa ướt sũng vẫn đang nhỏ nước.

Tôi cất chất giọng khàn đặc: “Cô bé được tôi đổi……”

“Cô bé không sao, được mẹ bảo vệ rất tốt.”

Chu Xuyên Bách nhìn chằm chằm vào tôi: “Người đó mang theo dao, dù em có muốn cứu người cũng không thể mạo hiểm tính mạng.”

Môi tôi cong cong nhưng vì vết thương mà nụ cười biến mất rất nhanh.

“Thật ngại quá, bảo vệ trẻ nhỏ và người yếu thế là thiên tính của con người, đây là anh dạy tôi đó cảnh sát Chu.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play