Bà nội Trì liếc nhìn Trì Lăng một cái, ý tứ rất rõ ràng: “Con ở bên cạnh nó, hoặc nó ở bên cạnh con. Hai đứa sống thật tốt. Bà già như mẹ, không cần ai bên cạnh.”
“Mẹ!” Trì Lăng thật sự không nhịn được: “Bây giờ bọn con đang thảo luận về sức khỏe của mẹ, không phải nói về chuyện của con và Đàm Dao.”
Trong phòng bệnh chợt yên tĩnh.
Bà nội Trì lẳng lặng nhìn chằm chằm Trì Lăng hai giây, đôi mắt đột nhiên đỏ lên.
Mọi người ở đây lập tức luống cuống.
“Mẹ…”
“Bà nội.”
Bà nội Trì cũng không nhìn Trì Lăng nữa, vùi đầu vào trong chăn, không quan tâm đến bất kỳ ai.
“Các con ra ngoài hết đi!” Bà nội Trì nói khẽ: “Mẹ không muốn nhìn thấy các con, ra ngoài hết đi!”
Trì Lăng còn muốn nói gì đó: “Mẹ, con…”
“Đi ra ngoài!” Bà nội Trì cao giọng.
Đàm Dao nhìn Trì Lăng một cái, xua tay với ông: “Mọi người ra ngoài trước đi, tôi nói chuyện với mẹ.”
Đoàn Tri Diễn suy nghĩ một chút, cũng nói với bà nội Trì: “Bà ơi, cháu cũng ra ngoài trước nhé."
Bà nội Trì cũng không quan tâm đến anh.
Vẻ mặt Trì Hy Văn có hơi bất đắc dĩ, đến lúc ra ngoài phòng bệnh, anh ấy mới nói với Đoàn Tri Diễn: “Cậu đừng để trong lòng, mấy năm nay tâm trạng của bà nội vẫn luôn như vậy.” - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.
Đoàn Tri Diễn lắc đầu: “Mình cũng được bà nuôi lớn, sao lại giận bà được?”
Trì Hy Văn gật đầu một cái, không nói nữa lời.
Trì Lăng không nhịn được mà đi đi lại lại ở hành lang, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn vào trong phòng bệnh.
Cũng không biết qua bao lâu, Trì Lăng mới thấp giọng nói: “Nếu bà nội thật sự không muốn ra nước ngoài, ba cho người mời chuyên gia về vậy.”
Trì Hy Văn mím môi.
Anh ấy rất muốn nói, nguyên nhân không phải vì không muốn ra nước ngoài đâu.
Nhưng chuyện kia đã khiến cả nhà bọn họ đau lòng rồi, trong giờ phút quan trọng này, Trì Hy Văn cũng không muốn nhắc đến nữa.
Nửa giờ sau, cuối cùng Đàm Dao cũng ra khỏi phòng bệnh.
Không đợi ba người lên tiếng hỏi, bà đã lắc đầu trước: “Mẹ nói là không ra nước ngoài.”
Trì Lăng cũng biết kết quả sẽ như vậy.
“Tôi đi gọi điện thoại.”
Nói xong, ông xoay người đi trên hành lang.
Đàm Dao liếc nhìn bóng lưng người đàn ông rời đi, rồi lại vội rời mắt đi.
Yên lặng chốc lát, bà hỏi Trì Hy Văn: “Cả đêm con không ngủ à?”
Trì Hy Văn gật đầu một cái.
“Trên đường đi mẹ liên lạc với hộ sĩ rồi, con và Tri Diễn đi nghỉ ngơi trước đi, ở đây cứ giao cho mẹ.” Đàm Dao nói.
Trì Hy Văn nhíu mày một chút: "Con không sao…”
“Đi nhanh đi, con đã lớn vậy rồi, đừng để mẹ lo lắng nữa được không?” Đàm Dao nói.
Bỗng nhiên, Trì Hy Văn cảm thấy chán nản.
Đoàn Tri Diễn liếc nhìn Đàm Dao ở trước mặt, từ sau khi Đàm Dao và Trì Lăng ly hôn, đã một khoảng thời gian rất dài anh không gặp bà.
Anh vốn tưởng rằng sau khi Đàm Dao và Trì Lăng ly hôn sẽ khá hơn một chút, nhưng Đoàn Tri Diễn lại thấy trên tóc Đàm Dao có một hai sợi bạc.
“Tri Diễn con cũng mau về nghỉ ngơi đi.” Đàm Dao cũng nói với Đoàn Tri Diễn.
Đoàn Tri Diễn híp mắt cười với Đàm Dao, gật đầu một cái, lại không nhịn được nói: “Dì cũng nhớ chăm sóc mình cho tốt, con sẽ lại đến thăm bà.”
“Ừm.” Đàm Dao cười gật đầu.
Ở bệnh viện đến trưa, bây giờ cũng đã đến giờ cơm.
Tài xế lái xe hỏi địa chỉ Đoàn Tri Diễn muốn đến, Đoàn Tri Diễn liếc mắt nhìn Trì Hy Văn bên cạnh mình, nhớ ra bọn họ còn chưa ăn cơm: “Đến nhà hàng trước đi…”
Cùng lúc đó, Diệp Khê Niên ở một nơi khác cũng đang trên đường đến nhà hàng. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Cậu đặt chỗ phòng riêng ở một nhà hàng cao cấp Pháp, đây là nơi mà Hạ Hoài Minh thích nhất. Mỗi vị khách đến đây đều phải đặt trước, Diệp Khê Niên đặt muộn, cho nên cũng chỉ có chỗ ngồi ở sảnh lớn.
Nhưng cũng rất đúng ý Diệp Khê Niên, nếu ở phòng bao thì quá riêng tư.
Diệp Khê Niên đến trễ, đến lúc cậu đến nhà hàng, Hạ Hoài Minh đã đến rồi.
Người phục vụ dẫn Diệp Khê Niên đi vào, từ phía xa Diệp Khê Niên đã thấy người đàn ông ngồi ở cạnh cửa sổ.
Đây là lần đầu tiên Diệp Khê Niên gặp Hạ Hoài Minh sau khi sống lại.
Hạ Hoài Minh mặc một bộ âu phục cao cấp, trên sống mũi có một cặp kính, không giống với tinh anh trong giới làm ăn, mà là kiểu thành phần trí thức văn nhã.
Diệp Khê Niên của đời trước cũng bị khí chất của người đàn ông này hấp dẫn.
Nhưng khi lột lớp ngụy trang của người đàn ông này ra, mới biết bên trong con người này bẩn thỉu đến thế nào.
Nghĩ đến đây, cổ họng Diệp Khê Niên thấy nhờn nhợn.
Cậu hít thở thật sâu mấy hơi, mới có thể che đi được sự lạnh lẽo trong mắt, nở một nụ cười dịu dàng.
“Hoài Minh?” Diệp Khê Niên chủ động chào hỏi: “Xin lỗi, trên đường kẹt xe nên em đến trễ.”
Diệp Khê Niên lấy nón và kính mát của mình xuống, vừa ngồi xuống cậu cũng không nhìn Hạ Hoài Minh, mà là nhìn xung quanh một lượt.
Người đàn ông kia gật đầu với cậu, Diệp Khê Niên lại mỉm cười rồi cũng không nhìn nữa.