Hạ Hoài Minh thấy Diệp Khê Niên, cũng mỉm cười, gã tỏ ra còn vui hơn so với lúc trước, nắm lấy bàn tay Diệp Khê Niên đang đặt trên bàn.
Tay của đàn ông giống như có dính độc rắn vậy, lạnh như băng bọc lấy mu bàn tay của Diệp Khê Niên.
Cả người Diệp Khê Niên khó chịu, nhưng cậu vẫn cố nén ý định muốn xoa tay, cũng không lộ ra chút biểu cảm nào.
“Anh thật sự rất nhớ em.” Đôi mắt Hạ Hoài Minh mang theo tình cảm, dịu dàng nhìn Diệp Khê Niên ở trước mặt: “Đã hơn nửa tháng rồi chúng ta không gặp nhỉ?”
Diệp Khê Niên phối hợp với gã: “Em cũng rất nhớ anh, nhưng không còn cách nào, em phải kiếm tiền mà.”
“Chương trình thực tế kia của em, có thể kiếm được bao nhiêu tiền chứ?” Ánh mắt Hạ Hoài Minh tham lam nhìn cơ thể của Diệp Khê Niên, giọng nói lộ vẻ khinh miệt.
Trong lòng Diệp Khê Niên cười lạnh một tiếng, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười ngọt ngào: “Còn không phải là do em muốn mua quà cho anh sao!”
Hạ Hoài Minh nghe vậy, mới lộ ra nụ cười: “Ồ? Vậy em đã chuẩn bị mua quà cho anh xong rồi hả? Nói anh nghe một chút đi?”
Diệp Khê Niên đột nhiên ngoắc ngoắc ngón tay người đàn ông, ý bảo gã nhích lại gần.
Ánh mắt Hạ Hoài Minh u ám, gã không ngờ Diệp Khê Niên lại muốn gần gũi với gã như vậy, gã lập tức nhích lại.
Diệp Khê Niên hơi nghiêng người về phía trước, ghé vào bên tai Hạ Hoài Minh nói nhỏ.
Đầu hai người dựa sát vào nhau, nhìn ở góc độ nào đó, giống như hai người đang hôn nhau.
Qua mấy giây, điện thoại di động trong tay Diệp Khê Niên rung lên, khóe miệng của cậu cũng chậm rãi cong lên.
Thành công rồi!
Hạ Hoài Minh kiên nhẫn đợi hai giây, nhưng vẫn không chờ được câu trả lời của Diệp Khê Niên. Gã không nhịn được mà hơi cúi đầu, nhưng vừa liếc mắt đã nhìn thấy cái gáy trắng như tuyết của Diệp Khê Niên, ánh mắt gã tối lại, hầu kết trượt xuống, không chút do dự mà nhích đến gần.
Hơi thở xa lạ đến gần, Diệp Khê Niên lập tức như gặp phải đại địch, cậu vội vàng lui về phía sau một chút, kéo giãn khoảng cách với người đàn ông, sau đó lộ ra nụ cười ranh mãnh: “Tạm thời không nói cho anh biết.”
Nói xong, Diệp Khê Niên lại ngồi thẳng người lên, quay về vị trí của mình.
Hạ Hoài Minh sửng sốt một giây, lúc này gã mới nhận ra mình đang bị Diệp Khê Niên trêu chọc.
Mặc dù có hơi tiếc nuối, nhưng Hạ Hoài Minh cũng không vội vàng.
Rượu càng ngon thì lại cần có thời gian từ từ thưởng thức.
“Được.” Hạ Hoài Minh nói: “Không nói thì không nói, vậy anh sẽ chờ xem ngày sinh nhật em sẽ tạo bất ngờ gì.” Vừa nói, ánh mắt của Hạ Hoài Minh cũng nhìn xuống, khóe miệng nở nụ cười đen tối. ( truyện trên app T Y T )
Diệp Khê Niên cố nén sự chán ghét trong lòng, làm bộ như không hiểu ám chỉ của Hạ Hoài Minh, gật đầu cười.
Thời gian ăn bữa cơm này trôi qua dài đằng đẵng.
Trong lúc đó, Hạ Hoài Minh cũng nhiều lần muốn kéo tay của Diệp Khê Niên, nhưng lần nào cũng bị Diệp Khê Niên cố tình tránh né.
Qua nhiều lần, tất nhiên là Hạ Hoài Minh cũng nhận ra, trên mặt gã lộ ra vẻ không vui.
Diệp Khê Niên chỉ vờ như không thấy, cậu chỉ muốn chụp được cảnh kia, chứ không cần phải cố nhịn cảm giác chán ghét khi tiếp xúc với Hạ Hoài Minh.
Ăn xong bữa cơm, ngay khi Hạ Hoài Minh chuẩn bị đề nghị đưa cậu về nhà gã thì chuông điện thoại của Diệp Khê Niên vang lên.
Nghe điện thoại xong, Diệp Khê Niên mới cười xin lỗi Hạ Hoài Minh: “Xin lỗi Hoài Minh, em phải đến công ty một chuyến.”
Sắc mặt Hạ Hoài Minh lập tức thay đổi: “Em chỉ ăn một bữa cơm với anh như vậy thôi sao?”
Diệp Khê Niên vô tội nói: “Em cũng không còn cách nào, chuyện của công ty cần em phải đến xử lý. Anh đừng giận nữa, làm xong việc em sẽ chơi với anh.”
Vẻ mặt Hạ Hoài Minh vẫn khó coi.
Nhưng Diệp Khê Niên không muốn lãng phí thời gian với tên đàn ông chó má này, cậu vờ như không nhìn thấy sắc mặt của Hạ Hoài Minh. Sau khi đứng dậy thanh toán thì cậu nhanh chóng rời khỏi nhà hàng, để Hạ Hoài Minh với sắc mặt xanh mét ngồi tại chỗ.
Cũng không biết qua bao lâu, Hạ Hoài Minh mới có thể áp chế lửa giận trong lòng, cầm điện thoại gọi cho Tống Cảnh: “Bây giờ cậu ở đâu?”
Tống Cảnh nhận được điện thoại của Hạ Hoài Minh thì thấy hơi kinh ngạc và vui mừng, cậu ta vội vàng nói: “Em đang ở nhà, anh muốn em qua chỗ anh ngay sao? Anh gửi địa chỉ cho em…”
“Không cần.” Hạ Hoài Minh lạnh nhạt nói ra hai chữ: “Tôi đến tìm cậu.”
Tống Cảnh sửng sốt một chút: “Anh đến nhà trọ sao?”
Hạ Hoài Minh nghĩ đến chuyện Diệp Khê Niên lạnh nhạt với mình, lửa giận trong lòng lại chợt bùng lên, gã nhíu mày: “Sao thế? Chẳng lẽ cậu không muốn thử ở trong nhà một chút?”
Nếu Diệp Khê Niên đã không muốn thì tất nhiên là có người muốn.
Tống Cảnh nghe gã nói vậy thì chợt thấy rất vui mừng, cậu ta không nhịn được cong cong khóe miệng: “Vậy em sẽ chờ ở nhà anh.” Vừa cúp điện thoại, Tống Cảnh đã đặt điện thoại di động xuống đi tắm.