“Không thể trách cậu được.” Giọng nói Đoàn Tri Diễn vẫn khá bình tĩnh: “Điều quan trọng nhất bây giờ là để bà cụ phối hợp điều trị.”
Trì Hy Văn cười khổ một tiếng: “Mình chỉ sợ bà nội không phối hợp.”
Đoàn Tri Diễn cũng không biết phải an ủi thế nào, không thể làm gì khác hơn là nói: “Không sao đâu, chúng ta cứ khuyên một chút là được.”
Nửa giờ sau, Trì Lăng cũng đã tới.
Lúc nhận được điện thoại của Trì Hy Văn, ông đang họp ở nước ngoài.
Sau khi biết bệnh tình của bà nội Trì, ông cũng không còn tâm trạng để họp nữa, lập tức lên máy bay tư nhân trở về.
Hai ba con gặp mặt, hai người đều nhìn thấy sự mệt mỏi trên người đối phương.
Đoàn Tri Diễn cũng chỉ kịp chào hỏi Trì Lăng, Trì Lăng thấy bà nội Trì còn đang ngủ, bèn xoay người đi tìm bác sĩ chữa trị nói chuyện.
Mười phút sau, ông ra khỏi phòng làm việc, nói với Trì Hi Văn: “Ba đã liên lạc với chuyên gia, ngày mai sẽ đưa bà qua nước ngoài, chỉ cần tìm được tủy phù hợp, bất cứ lúc nào cũng có thể tiến hành phẫu thuật.”
Sau khi Trì Hy Văn nghe xong cũng nhíu mày.
Đây chính là sắp xếp tốt nhất, nhưng bây giờ vấn đề quan trọng là không phải xem bọn họ nghĩ như thế nào, mà là bà nội Trì nghĩ như thế nào.
Nghĩ đến đây, Trì Hy Văn thở dài.
Làm sao Trì Lăng lại không biết suy nghĩ của Trì Hy Văn chứ, ông dừng lại một chút mới hỏi: “Con gọi cho mẹ chưa?”
Trì Hy Văn gật đầu: “Mẹ nói mẹ sẽ đến ngay.”
Vừa dứt lời, trên hành lang lập tức truyền được tiếng bước chân dồn dập.
Ba người nghe tiếng nhìn qua, đã nhìn thấy Đàm Dao với hốc mắt ửng đỏ đang vội vã chạy đến. ( truyện đăng trên app TᎽT )
“Chuyện gì vậy?” Ánh mắt Đàm Dao nhìn thoáng qua hai ba con, giọng nói vô cùng sốt sắng.
Trì Hy Văn nói: “Bà nội mới vừa ngủ, mẹ đừng gấp, để con nói với mẹ.” Trì Hy Văn nói lại chi tiết tình trạng của bà nội Trì cho Đàm Dao nghe.
Đàm Dao lập tức nóng nảy, trợn mắt nhìn Trì Hy Văn một cái: “Sao con lại không chăm sóc bà?”
“Bà đã không khỏe được nửa tháng rồi, mà con còn phải làm cho xong việc của mình à?” Đàm Dao cố gắng khống chế tâm trạng, nhưng vẫn không thể khống chế tông giọng của mình.
Trong phòng bệnh truyền đến giọng nói của bà nội Trì: “Dao Dao đến à?”
Mọi người đồng loạt xoay lại, nhìn vào trong phòng bệnh.
“Bà nội tỉnh rồi.” Đoàn Tri Diễn lên tiếng.
Trì Hy Văn không nói gì nữa, bước vào phòng bệnh đầu tiên, Đoàn Tri Diễn cũng theo sát phía sau.
Trì Lăng lấy khăn tay ở trong ngực ra đưa cho Đàm Dao, lúc này mới xoay người đi vào.
Đàm Dao hiếm khi không từ chối, nhận lấy lau nước mắt trên mặt, rồi cố gắng nở nụ cười, bước vào phòng bệnh.
“Mẹ à.” Đàm Dao cười gọi một tiếng: “Mẹ tỉnh rồi, cảm thấy đỡ hơn chưa?” Vừa nói, bà lại ngẩng đầu nhìn Trì Hy Văn: “Ấn chuông báo, gọi y tá đến.”
Trì Hy Văn nói: “Đã gọi rồi ạ.”
Đàm Dao tự mình đỡ bà nội Trì ngồi dậy trên giường, thuận tiện rót cho bà cụ một ly nước.
Bà nội Trì uống một chút nước, mới nhìn đám người ở trong phòng bệnh.
Bà cụ đưa tay muốn vuốt mái tóc trắng trước mắt mình, lúc này mới thấy bàn tay mình đầy lỗ kim.
“Ồ, xem ra lần này mẹ bị bệnh không nhẹ nhỉ.” Bà nội Trì cười nói: “Dùng kim treo ngược mẹ à.”
Bà cụ vẫn còn tâm tình nói đùa, nhưng tâm trạng của tất cả mọi người ở đây đều rất nặng nề.
Đàm Dao rũ mắt, cố gắng đè nén tâm trạng của mình, mới lên tiếng: “Mẹ, lần này mẹ phải phối hợp với bác sĩ cho tốt nhé.”
“Vừa nãy bà không thấy, Tri Diễn đến lúc nào vậy?” Bà nội Trì vờ nhưng không nghe Đàm Dao nói, cười nhìn về phía Đoàn Tri Diễn: “Lâu lắm rồi bà không gặp cháu, vẫn đẹp trai ha!”
Đoàn Tri Diễn đặt hoa tươi trong tay lên đầu giường, mỉm cười rồi mới nói: “Bà nội cũng càng ngày càng trẻ.”
Bà nội Trì bị anh chọc cười vui vẻ: “Cháu dẻo miệng quá!”
Trì Lăng đã không ngủ một đêm, biết bà nội Trì cố ý nói sang chuyện khác, ông xoa huyệt thái dương căng chặt, lên tiếng nói: “Mẹ, con đã sắp xếp máy bay tư nhân, xế chiều hôm nay chúng ta ra nước ngoài, mẹ cũng đừng lo về bệnh tình của mình, chúng ta chỉ cần phối hợp với bác sĩ…”
“Ra nước ngoài gì?” Bà nội Trì liếc Trì Lăng một cái.
Trì Hy Văn cắn răng nói: "Bà nội, bây giờ bà ra nước ngoài chữa bệnh, là lựa chọn tốt nhất.”
“Bà làm gì có bệnh?” Bà nội Trì phản bác Trì Hy Văn, còn dùng tay không bị kim châm vỗ vào chân mình: “Bà vẫn khỏe!”
Trì Lăng chau mày.
Trì Hy Văn thở dài, anh ấy cũng biết sẽ như vậy mà.
Đàm Dao suy nghĩ một lát, cũng lên tiếng: "Mẹ, mẹ thấy thế này được không, con ở cạnh mẹ nhé? Chuyện của công ty con cũng không quản nữa, ngày nào cũng sẽ ở bên cạnh chăm sóc mẹ, có được không?”
Thái độ của bà nội Trì với Đàm Dao rất tốt, khi nghe bà nói vậy cũng không lạnh lùng phản bác, chỉ cười nói: “Một bà lão như mẹ thì cần gì con ở bên cạnh chứ? Dao Dao con lo lắng cho mẹ, không bằng con…”