Còn ba mẹ của Diệp Khê Niên, từ đầu đến cuối, bọn họ cũng chưa từng xuất hiện.
Dư Quân còn lo lắng Diệp Khê Niên sẽ bị tổn thương, còn nói dối là ba mẹ của cậu đang bận cho nên không có thời gian đến bệnh viện.
Nhưng trong lòng Diệp Khê Niên hiểu rõ, ba mẹ Diệp không hề bận, chỉ là bọn họ không muốn đến mà thôi.
Đến bệnh viện, đồng nghĩa với việc bọn họ sẽ tốn tiền cho cậu.
Bọn họ không muốn tiêu tiền cho cậu.
Từ nhỏ đến lớn, lúc nào bọn họ cũng thế.
Thậm chí, lúc Diệp Khê Niên bắt đầu lên đại học có làm thêm kiếm tiền, bọn họ dùng đủ mọi cách để đòi tiền Diệp Khê Niên.
Bọn họ chính là kiểu cha mẹ hèn hạ như vậy.
Thậm chí... Bọn họ còn vì tiền mà bán cậu cho Hạ Hoài Minh.
Nghĩ đến đây, Diệp Khê Niên không nhịn được nghiến răng.
Cậu đã không còn là Diệp Khê Niên của lúc trước, lần này cậu sẽ không im lặng nữa.
Cậu cũng sẽ không để những người này làm tổn thương đến người cậu quan tâm.
...
Hôm sau Diệp Khê Niên thức dậy rất sớm, sau khi rời giường cậu gọi một cuộc điện thoại cho Tạ Y.
Sau khi Tạ Y nghe xong kế hoạch của cậu, cô ấy không chút do dự đồng ý: “Được, em yên tâm, chị sẽ sắp xếp người qua, đến lúc đó em gửi địa chỉ cho chị là được.”
Diệp Khê Niên có chút cảm động: “Vậy làm phiền chị Tạ Y rồi.”
Tạ Y cười: “Là chuyện chị phải làm.”
Cúp điện thoại, Diệp Khê Niên nhận được thông báo của ngân hàng, cậu lập tức chuyển một nửa số tiền trong thẻ cho Dư Quân.
Làm xong những chuyện này, Diệp Khê Niên dọn dẹp đơn giản một chút, chuẩn bị ra ngoài gặp Hạ Hoài Minh.
Cùng lúc đó, Đoàn Tri Diễn vừa tập thể dục xong thì nhận được điện thoại của Trì Hy Văn.
“Chuyện gì?” Đoàn Tri Diễn nghe điện thoại.
Giọng nói của Trì Hy Văn vô cùng mệt mỏi: “Bây giờ mình đang ở bệnh viện.”
Đoàn Tri Diễn chợt biến sắc: “Sao thế?”
Trì Hy Văn đọc địa chỉ: “Cậu đến một chuyến đi.”
“Bà nội... Chắc không đợi Vân Tinh trở về được rồi.”
Đoàn Tri Diễn lập tức chạy đến bệnh viện, nhìn thấy Trì Hy Văn ở hành lang phòng bệnh VIP. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.
Âu phục đắt tiền trên người trên người anh ấy đã nhăn nhúm, quầng thâm mắt rất đậm, râu ria mọc đầy cằm, trên tay còn kẹp điếu thuốc, bộ dạng lôi thôi tựa như kẻ nghiện, nhìn hết sức mệt mỏi.
Khi nhìn thấy Đoàn Tri Diễn đến gần, Trì Hy Văn dập tắt khói thuốc, ném vào trong thùng rác.
“Cậu đến rồi.” Giọng nói của Trì Hy Văn có hơi mệt mỏi, chỉ vào phòng bệnh ở bên cạnh, nói với Đoàn Tri Diễn: “Bà nội đang nghỉ ngơi ở bên trong, mới vừa ngủ, chắc cậu phải đợi một lát rồi.”
Đoàn Tri Diễn đến vội nên anh chỉ mua một bó hoa, anh liếc mắt nhìn phòng ở bên trong, có thể loáng thoáng nhìn thấy bóng dáng của bà nội Trì đang nằm trên giường.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Đoàn Tri Diễn nhíu mày hỏi: “Khoảng thời gian trước không phải còn rất tốt sao? Sao tự nhiên lại nằm viện?”
Trì Hy Văn cúi thấp đầu, hồi lâu mới khàn giọng nói: “Bệnh bạch cầu cấp dòng tủy*…”
*Bệnh bạch cầu cấp dòng tủy là một bệnh ung thư của các tế bào máu và tủy xương.
Sắc mặt Đoàn Tri Diễn trở nên rất khó coi: “Bác sĩ nói thế nào?”
“Phương pháp trị liệu tốt nhất là tạo tế bào máu.” Trì Hy Văn nói: “Đã cho người liên lạc với chuyên gia hiểu biết về phương diện này nhất, những vấn đề khác cũng không lớn, chỉ là…” Trì Hy Văn không nói hết, nhưng Đoàn Tri Diễn cũng biết anh ấy định nói gì.
Bác sĩ không phải là vấn đề, chuyện tế bào máu cũng có thể tìm người quyên tặng, nhưng vấn đề là vẫn phải xem bà nội Trì thế nào.
Từ lúc ông nội Trì mất vào ba năm trước, bà nội Trì đã sa sút rất nhiều, không hề có tinh thần. Năm nay, triệu chứng lại nặng thêm.
Trì Hy Văn cũng từng mời chuyên gia tư vấn tâm lý đến nhà, nhưng chưa đợi chuyên gia tư vấn tâm lý nói chuyện với bà nội Trì, thì bà nội Trì đã tức giận đến nỗi bật khóc.
Bởi vì chuyện này, nên Trì Hy Văn còn bị Trì Lăng hung hăng mắng một trận.
Trì Hy Văn cũng không dám dẫn bác sĩ tâm lý đến khám cho bà nội Trì nữa, chỉ có thể thường xuyên dành chút thời gian ở bên cạnh bà cụ.
Thậm chí vì để bà vui vẻ, Trì Hy Văn còn cố ý tìm một con mèo xinh đẹp ở chỗ bạn mình cho bà nội Trì.
Khoảng thời gian đó bà nội Trì thật sự rất vui vẻ, tinh thần cũng thoải mái hơn.
Nhưng không ngờ rằng con mèo kia lại bị bệnh qua đời.
Từ đó về sau, bà nội Trì không gượng dậy nổi.
Khoảng thời gian trước cơ thể của bà cụ cũng không khỏe lắm, thường xuyên nhức đầu. Trì Hy Văn để bác sĩ gia đình đến khám mấy lần, nhưng triệu chứng cũng không hề giảm bớt.
Trì Hy Văn định khi sau khi hết bận công việc, thì anh ấy sẽ dẫn bà nội Trì đến bệnh viện khám một chút.
Nhưng thế sự vô thường, không đợi Trì Hy Văn làm xong việc, hôm qua bà nội Trì đã ngất xỉu.
Nói đến đây, Trì Hy Văn ngồi xổm xuống có hơi chật vật, trong mắt đầy tơ máu: “Nếu mình có thể đưa bà nội đến bệnh viện kiểm tra sớm một chút, có lẽ…”