“Đủ rồi!” Diệp Khê Niên ngắt lời mẹ Diệp, hít thở thật sâu vài lần, mới có thể nén được lửa giận trong ngực: “Bây giờ con mới quay xong tập đầu tiên của chương trình, công ty cũng chưa chuyển tiền cho con. Chờ khi nhận được tiền rồi, con sẽ gọi cho mẹ.”
“Thế này thì còn được.” Mẹ Diệp hừ hừ hai tiếng: “Ba mẹ cực khổ nuôi mày khôn lớn đến như vậy, mày biếu cha mẹ chút tiền có gì không phải chứ? Hơn nữa…”
“Hai người cực khổ quá nhỉ.” Diệp Khê Niên không hề khách sáo cắt ngang lời của mẹ Diệp, nhấn mạnh: “Nhận được tiền con sẽ chuyển. Nhưng con phải nói trước, nếu mẹ đến trường học quấy rầy cô Dư, sau này đừng mơ nhận được một đồng nào từ con!”
Mẹ Diệp biến sắc, bà ta tức giận nói: “Mày nói gì vậy? Mẹ quá đáng đến vậy sao…”
Diệp Khê Niên lười nói nhảm với bà ta, thẳng thừng cúp điện thoại.
Ném điện thoại di động lên giường, Diệp Khê Niên hít thở thật sâu, mới có thể điều chỉnh được tâm trạng của mình.
Cầm điện thoại di động lên, Diệp Khê Niên kiểm tra lại số dư trong tài khoản của mình.
Diệp Khê Niên không hề lừa mẹ Diệp, đúng là chương trình thực tế chưa thanh toán tiền, nhưng ngày mai sẽ có.
Có điều Diệp Khê Niên cũng không định chuyển số tiền này cho mẹ Diệp.
Bọn họ không xứng.
Nhà Diệp Khê Niên ở thủ đô, ba Diệp mở một công ty quảng cáo, mặc dù không phải là công ty lớn có tiếng gì, nhưng ở thủ đô tấc đất tấc vàng, văn phòng chiếm được hẳn một tầng, nhân viên có hơn trăm người.
Người ngoài đều nói điều kiện của Diệp Khê Niên rất tốt, có tiền. Nhưng thật ra, từ nhỏ đến lớn câu mà Diệp Khê Niên nghe nhiều chất chính là: “Ba mẹ không có tiền.”
Khi còn bé trừ tiền học phí ra, thậm chí, Diệp Khê Niên còn không có một đồng tiền tiêu vặt. Ngay cả tiền lì xì của họ hàng trong dịp Tết, cũng bị ba mẹ lấy lý do “giữ giúp” mà lấy đi hết.
Khi còn bé Diệp Khê Niên rất đơn thuần, cảm thấy mình nhà nghèo, cho nên cậu có thể mang vớ rách, quần jeans bạc màu.
Tiểu Diệp Khê Niên không hề oán hận, thậm chí khi lên năm tuổi, cậu đã học làm việc nhà, giúp cha mẹ giảm bớt “áp lực”.
Cho đến khi Diệp Nam sinh ra, mới thay đổi hoàn toàn suy nghĩ buồn cười của Diệp Khê Niên.
Năm đó, Diệp Khê Niên sáu tuổi, mới vừa lên lớp một.
Lần đầu tiên, cậu nhìn thấy mẹ Diệp vui như thế, trong nhà còn tốn rất nhiều tiền để thuê bà vú, còn có bảo mẫu có chuyên môn về chăm sóc mẹ Diệp.
Ba Diệp cũng thường trở về, còn mang bao lớn bao nhỏ, bên trong có đồ chơi, có sữa bột, quần áo đồ hiệu, còn có mấy loại đồ bổ quý giá.
Diệp Khê Niên vốn cũng không biết bên trong là gì, bởi vì những thứ này sẽ bị ba mẹ cất đi, đặt ở trong ngăn kéo rất cao, sau đó lại nghiêm túc dặn dò Diệp Khê Niên không thể đụng vào.
Chỉ là khi còn bé Diệp Khê Niên vẫn rất tò mò, ngày hôm đó người trong nhà cũng có ở nhà, cậu lén mở hộc tủ ra, ghi nhớ tất cả nhãn hiệu vật dụng.
Chờ khi lên trường học máy tính, Diệp Khê Niên lên mạng tra được mấy nhãn hiệu kia, vừa nhìn đã nhận ra mấy món đồ này y hệt như ở nhà.
Tiểu Diệp Khê Niên cẩn thận đếm năm lần, mới phát hiện mình không đếm sai, là năm con số.
Khi đó Diệp Khê Niên không có khái niệm gì về tiền, chỉ biết những thứ này hẳn là rất đắt.
Ít nhất, không phải là kiểu “người nghèo” như nhà bọn họ có thể mua được.
Dường như mẹ Diệp cũng phát hiện Diệp Khê Niên thay đổi, vì vậy bắt đầu từ hôm đó, hai người cũng cẩn thận hơn. Hơn nữa, bọn họ cũng bắt đầu lặp đi lặp lai bên tai Diệp Khê Niên: “Khê Niên, con là anh, con phải chăm sóc Nam Nam chu toàn.” ( truyện trên app T Y T )
“Nam Nam là em trai, mẹ lo nó bị dị ứng da nên phải mua quần áo đắt một chút cho nó.”
“Nam Nam còn nhỏ, dĩ nhiên sữa bột nó uống phải đắt tiền một chút, như vậy nó mới có thể cao lớn được!”
Diệp Khê Niên cúi đầu nhìn cái quần ngắn của mình, không cãi lại.
Điều khiến Diệp Khê Niên ấn tượng sâu sắc nhất là lúc Diệp Khê Niên mới vừa lên lớp mười, chủ nhiệm lớp Dư Quân thống kê học sinh có hoàn cảnh nghèo khó trong lớp. Khi ấy, bà ấy cũng cố tình nói chuyện với Diệp Khê Niên, hỏi sao cậu không nộp đơn.
Diệp Khê Niên ngại ngùng đỏ mặt nói: “Xin lỗi cô, nhà em... Không nghèo khó.”
Vẻ mặt Dư Quân kinh ngạc, ký ức của Diệp Khê Niên vẫn như mới.
Dường như Dư Quân nhìn ra Diệp Khê Niên đang lúng túng, cho nên lúc sau bà ấy cũng không hỏi nhiều nữa.
Diệp Khê Niên cũng không biết làm sao Dư Quân lại biết tình trạng nhà mình.
Sau đó, Dư Quân sẽ thường xuyên giúp đỡ Diệp Khê Niên một chút.
Ví dụ như bà ấy sẽ sẽ lấy lý do dọn đồ, đưa Diệp Khê Niên đến nhà bà ấy ăn cơm.
Bảo Diệp Khê Niên “dạy thêm” cho con gái một tuổi của cô, rồi trả lương cho Diệp Khê Niên.
Thậm chí, lúc Diệp Khê Niên bị viêm dạ dày cấp tính phải nằm viện, tất cả tiền thuốc men đều do Dư Quân ứng tiền giúp cậu.