Tiêu Trường Ninh vội vàng trở về phòng đóng cửa lại, nàng dựa lưng vào cửa phòng thở dốc, tim đập nhanh như nhịp trống.
Nàng đã sớm nghe nói mỗi tháng Đông Xưởng đều sẽ tổ chức nghị sự mật, thứ nhất là để trao đổi tình báo, thứ hai là để xác định mục tiêu hành động cho tháng tiếp theo, hoặc là để giám thị người nào đó, hoặc để dò hỏi về việc ám sát. Một đám thái giám giống như dã thú đang ngủ đông trong bóng tối, không biết khi nào sẽ cắn đứt yết hầu hầu người khác.
Tiêu Trường Ninh cảm thấy vận may của bản thân dạo gần đây rất không tốt, đi kiếm một con mèo cũng có thể nghe được bí mật của Đông Xưởng.
Hạ Lục bưng một ly trà lạnh lên, nàng lấy khăn lau mồ hôi cho Tiêu Trường Ninh, quan tâm hỏi: “Điện hạ, sao sắc mặt của người lại khó coi vậy? Có phải người nhớ nhà rồi không?”
Tiêu Trường Ninh úp mặt trên bàn, khóc không ra nước mắt, cầm ly trà lạnh uống hai ngụm mới làm cho tinh thần ổn định lại: “Bổn cung….. không cẩn thận nghe được bí mật của Đông Xưởng. Có khả năng ta sắp bị diệt khẩu rồi.”
“A?!” Hạ Lục kinh hô, lui về sau một bước quỳ xuống, nàng khóc ròng: “Điện hạ, chúng ta nên làm gì bây giờ đây! Nếu không chúng ta nghĩ cách trốn đi!”
“Trốn đi? Khắp thiên hạ này chỗ nào mà không có thái giám, nguy hiểm bốn phía, ngươi cùng ta tay không tất sắt thì có thể chạy trốn được tới nơi nào?” Tiêu Trường Ninh thở dài: “Ngươi cũng đừng khóc, để bổn cung bình tĩnh suy nghĩ.”
Nghị Sự đường.
“Đề đốc, kế hoạch đã bị trưởng công chúa nghe được, chúng ta có nên đổi sang kế hoạch khác không?” Người nói chuyện là một thái giám trung niên hơi béo, giọng điệu ôn hòa, thái độ rất thân thiện. Đây chính là Bạch Hổ dịch trường, người đã điều chế ra loại độc không mùi không vị kia, họ Ngô tên Phúc.
Môi Thẩm Huyền khẽ nhếch, phun ra hai chữ: “Không cần.”
“Ngài cứ như vậy mà tin tưởng nàng sao?” Phương Vô Kính chuyển động thanh đao kẹp giữa ngón tay, đem lưỡi dao sắc bén thành gương đồng, nhìn ngắm khuôn mặt của mình, vui cười nói: “Thái hậu nhất định đã uy hiếp nàng, bắt nàng âm thầm lấy đi tính mạng của ngài, ngài sẽ không sợ bị bán đứng sao? Rốt cuộc thì sẽ không có vị công chúa bình thường nào lại cam tâm tình nguyện gả cho những người như chúng ta.”
“Thuộc hạ cũng đồng ý với ý kiến của Phương Vô Kính đại nhân.” Ngô Hữu Phúc vân vê viên thuốc trên đầu ngón tay, cười tủm tỉm: “Nếu trưởng công chúa chỉ là con rối do người khác bố trí mà không hề có mưu trí, người như vậy cũng không tính là đáng sợ mấy. Nhưng nếu trưởng công chúa lại là một người thông minh, nàng tất nhiên sẽ không vì những việc nhỏ như vậy mà để bản thân lâm vào tình huống nguy hiểm.”
Nói xong một con chim tước từ trên bay xuống, coi vai Ngô Hữu Phúc như nhà. Nhưng chỉ một lát một việc kì quái đã xảy ra: Chim tước vẫn đang nhảy lên trên vai hắn chợt há mồm, nó hót lên như bị bóp chặt yết hầu, vỗ cánh phành phạch rơi xuống đất, vô số lông chim bay trong không trung. Móng vuốt của con chim rơi trên mặt đất cuộn lại, giãy giụa trông chốc lát rồi hoàn toàn tắt thở.
Từ đầu đến cuối đều không có ai liếc nhìn đến con chim đã chết, giống như đối với thủ đoạn của Ngô Hữu Phúc đã quá quen thuộc.
Thẩm Huyền im lặng, chỉ chạm vào song đao treo bên hông nói: “Đông Xưởng trước giờ chỉ có đánh giết, cũng lâu rồi chưa có chuyện gì vui, để nàng bên người làm vài chuyện ầm ĩ cũng rất thú vị.”
Phương Vô Kính cười: “Đề đốc đây là muốn ôm mỹ nhân vào ngực đi!”
Thẩm Huyền lạnh lùng nhìn hắn.
Nháy mắt Phương Vô Kính thu liễm ý cười: “Thuộc hạ đáng chết. Thuộc hạ không nên cười đùa Đề đốc!”
Mèo nâu trên mái hiên không xuống được nên chỉ có thể cào nóc nhà phát ra tiếng kêu ‘meo meo’, làm cho chó mực Thẩm Huyền nuôi không ngừng sủa.
“Mèo của nàng….” Thẩm Huyền hơi chau mày nhưng thực mau lại buông: “Mấy người các ngươi đem con mèo này đưa cho nàng đi.”
“Được thôi! Việc bắt giữ là thứ Đông Xưởng chúng ta am hiểu nhất.” Phương Vô Kính nói rồi vén tay áo lên, lấy đà mấy cái rồi xoay người nhảy lên nóc nhà, đem mèo xuống.
Thẩm Huyền nhìn Ngô Hữu Phúc: “Về sau đừng tùy tiện ném mấy thứ độc vật như vậy, nếu để tiểu cô nương không hiểu chuyện nhặt được thì lại bỏ mạng.”
Ngô Hữu Phúc ôm quyền, ôn hòa cười: “Thuộc hạ tuân mệnh.”
Trong sương phòng.
“Điện hạ nô tỳ còn muốn chăm sóc người hai năm, còn muốn sống lâu thêm hai ngày nữa….. hu hu.”
Hạ Lục khóc đến nước mắt nước mũi giàn giụa, Tiêu Trường Ninh ngược lại cảm thấy buồn cười.
“Chúng ta cũng không nhất định sẽ bị diệt khẩu đâu. Vừa rồi là do bổn cung quá khẩn trương thuận miệng nói mà thôi, ngươi đừng tin là thật.” Nghỉ ngơi nửa canh giờ, Tiêu Trường Ninh đã hoàn toàn bình tĩnh, nàng phân tích: “Tuy Đông Xưởng làm việc tàn nhẫn, lại không quan tâm hậu quả. Kẻ hèn nhát như Binh bộ thị lang Thái Phong kia, luận địa vị cùng giá trị cũng không vượt xa ta. Thẩm Huyền sẽ không vì một kẻ tiểu nhân mà thất hứa.”
“Thật sao?” Hạ Lục nửa tin nửa ngờ.
“Thật.” Tiêu Trường Ninh bỏ qua cảm giác mệt mỏi hỏi: “Đúng rồi gian phòng bổn cung kêu các ngươi dọn dẹp đã xong chưa?”
“Dọn dẹp đã xong rồi nhưng mà lại có chút đơn sơ. Vốn dĩ căn phòng này dùng cho bọn nô tỳ ở nên ánh sáng cũng không được tốt lắm.” Hạ Lục lau nước mắt: “Người thật sự muốn ở riêng với Thẩm đề đốc sao?”
“Chỉ là một tên hoạn quan mà thôi, lại còn không thể hoan ái, trước sau gì cũng không thể dùng được khối thân thể này của ta thì cần gì phải đi để tự rước lấy nhục.” Tiêu Trường Ninh đứng dậy, xoa cẳng chân đã đau nhức, uể oải nói: “Đi dạo nửa ngày nhưng mệt thật sự, bổn cung đi nghỉ một lát, cơm nước cứ đem đến phòng bổn cung là được. Nếu Thẩm Huyền nghi ngờ, ngươi cứ nói thân thể ta không khỏe, không thể tiếp đón.”
Hạ Lục ân cần vén rèm lên, cúi đầu nói: “Nô tỳ đều nghe người.”
Vì thế khi Thẩm Huyền vừa mới trở lại tiểu viện của mình liền nghe nói Tiêu Trường Ninh đã dọn đến gian phòng của hạ nhân.
“Có muốn mang phu nhân trở về bồi ngài không?” Lâm Hoan đứng ngoài cửa, trong tay cầm một bao tô đường, ăn đến miệng đầy đường, mơ hồ hỏi.
Tay Thẩm Huyền cầm chén trà, cười nói: “Không cần. Nếu nàng có thể chịu được khổ thì cứ tùy nàng đi, đừng làm lớn chuyện.”
“Nếu phu nhân gây họa thì sao?” Lâm Hoan dùng sức cắn khối đường trong miệng, phát ra âm thanh răng rắc sởn tóc gáy, vẻ mặt ngây thơ: “Có cần ta phải xử trí theo quân pháp không?”
Mí mắt Thẩm Huyền một chút cũng không nhấc: “Tiểu Lâm tử, người ngoài ăn với giết ra thì còn việc gì khác làm không?”
“Còn có thể ngủ.” Lâm Hoan dõng dạc.
Thẩm Huyền dùng sức, ném chén trà như ám khí tới mặt Lâm Hoan.
Lâm Hoan linh hoạt ngả về phía sau né ám khí, tô đường trong tay vẫn chưa rớt.
Thẩm Huyền đứng dậy, chạm vào song đao bên hông: “Nghe nói nông dân muốn trấn an đàn trâu hung dữ sẽ đặt một con nai nhỏ vào giữa bầy, dùng để làm dịu đi ý chí chiến đấu của trâu mẹ. Tiểu Lâm tử, ngươi có cảm thấy Trường Ninh trưởng công chúa chính là một con nai nhỏ lẫn trong Đông Xưởng không?”
Lâm Hoan nghiêm túc suy nghĩ, sau đó liến ngón tay dính đầy đường: “Đề đốc, ta nghe không hiểu.”
“Ngươi nên đọc nhiều sách vào.” Thẩm Huyền khuyên nhủ.
Tiêu Trường Ninh thỏa mãn ngủ một giấc, đến khi bụng đói nàng mới lười biếng dậy ăn cơm.
Một mình trong phòng ăn cơm làm Tiêu Trường Ninh cảm thấy rất buồn chán. Nàng liền sắp xếp lại của hồi môn của chính mình. Hầu hết đồ vật đều được cung tì sắp xếp rất cẩn thận, chỉ có một cái rương gỗ nhỏ màu đỏ là còn chưa mở ra, bên trong là đồ vật mà nàng quý trọng nhất, nhóm cung tỳ không dám tự tiện động vào.
Tiêu Trường Ninh cầm chìa khóa mở cái rương ra, chỉ thấy bên trong có mấy đồ vật được sắp xếp chỉnh tề: có chiếu thư tự tay tiên hoàng viết sắc phong nàng làm ‘Trường Ninh công chúa’, còn có một túi thơm nhỏ màu xanh do Dư Quý phi tự tay thêu, là đồ vật cuối cùng để lại cho nàng.
Tiêu Trường Ninh đeo túi thơm bên hông, nàng cầm lấy chiếu thư, vừa mở ra đã thấy chữ viết quen thuộc của phụ thân, nàng không kìm được làm hốc mắt đỏ lên.
Từng nét bút rõ ràng được ghi lại, sắc phong nàng làm Trường Ninh công chúa cùng 300 thực ấp…… Sau khi Dư Quý phi bệnh chết, tiên đế bi thương, lại ban cho Tiêu Trường Ninh thêm 300 thực ấp, sắc phong làm trưởng công chúa.
Mà hiện tại, nàng đã trở thành trưởng công chúa, thực ấp vẫn như cũ là 600 nhưng vị đế vương nho nhã đa tình kia đã vĩnh viễn nằm dưới lòng đất.
Đôi măt Tiêu Trường Ninh đỏ lên, đem chiếu thư đặt lại cẩn thận, đóng rương.
Nửa buổi chiều này trôi qua quá thanh nhàn, bình tĩnh đến kì lạ.
Bình tĩnh như vậy, lại đem đến cảm giác có chút không bình thường….. Tiêu Trường Ninh cảm thấy có chút điềm xấu sắp xuất hiện. Quả nhiên tới bữa tối, Thẩm Huyền vẫn luôn nhẫn nại lại ra tay.
Tiêu Trường Ninh không muốn dùng bữa cùng hắn, Thẩm Huyền liền trực tiếp sai người dọn đồ ăn của nàng, phòng bếp to như vậy nhưng ngay cả một ngụm cháo nóng cũng không để lại cho nàng.
“Đề đốc đại nhân nói, nếu trưởng công chúa cam tâm tình nguyện dọn tới gian phòng của hạ nhân thì sẽ không còn đối đãi như nữ chủ nhân của Đông Xưởng nữa, chi phí ăn mặc sẽ giống như hạ nhân, bản thân phải tự làm.”
Nghe vậy Tiêu Trường Ninh liền buồn rầu.
Tự nấu cơm tất nhiên là không có khả năng.
Không nói đến Tiêu Trường Ninh, mấy cung tỳ từ nhỏ được nuôi dưỡng trong cung này chỉ hầu hạ chủ tử mặc quần áo, rửa mặt chải đầu, chưa bao giờ phải xuống bếp nấu ăn. Đồ ăn chỉ cần đi Ngự Thiện phòng là có sẵn, các nàng đã bao giờ phải tự làm đâu?
Phòng ăn vang lên tiếng lách cách, sương khói lượn lờ, thường nghe thấy âm thanh sặc khói thê thảm truyền đến. Mà trong một viện nhỏ cách phòng ngủ, ngọn đèn dầu ấm áp yên tĩnh, tóc Thẩm Huyền buộc một nửa. Hắn khoác áo ngồi bên bàn, ngón tay thon dài kẹp một quân cờ đen.
Thẩm Huyền nhìn bàn cờ rồi đặt xuống một quân đen, khóe miệng hơi cong lên: “Nàng nhiều nhất chỉ có thể chịu đựng đến ngày mai.”
Bữa cơm này rốt cuộc vẫn không thể làm thành công, Tiêu Trường Ninh đói bụng một đêm.
Ngày thứ hai chủ tớ bốn người đều dậy sớm, vẻ mặt buồn rầu, ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, Tiêu Trường Ninh thở dài một tiếng: “Thôi! Làm hảo hán phải biết tránh cái hại trước mắt! Bổn cung làm mất mặt Thẩm Huyền, đi nhận thua là được…..”
Vì thế Tiêu Trường Ninh trong bụng nghĩ đến đủ loại kế sách, vốc một phen nước mắt thương tâm, bi thương rửa mặt rồi chậm rì mặc quần áo chỉnh tề. Nàng hít sâu một hơi đi đến đại sảnh nơi Thẩm Huyên dùng bữa.
Thánh nhân nhất định sẽ không vì năm đấu gạo mà khom lưng*!!!
*Không vì năm đâu gạo mà khom lưng: để nói lên ý không muốn vì một chức quan mà đứng vào hàng ngũ những kẻ tiểu nhân hám lợi