Lúc Tiêu Trường Ninh đi tới đại sảnh, Thẩm Huyền đang ngồi trên ghế lớn, gác hai chân lên nhau, tay phải tùy ý chống vào đầu gối, tư thế uy nghiêm mà ngạo mạn. Thấy Tiêu Trường Ninh chần chừ đứng ngoài cửa mí mắt Thẩm Huyền cũng không nâng chỉ trầm giọng nói: “Ở Đông Xưởng, đúng giờ Thìn phải dùng cơm sáng bây giờ là giờ Thìn một khắc.”
Đây rõ ràng là đang nhắc nhở nàng đã tới chậm.
Sắc mặt Thẩm Huyền không chút biểu cảm, Tiêu Trường Ninh chậm chạp bước vào nhìn xung quanh. Nàng phát hiện trong phòng không còn ghế dư để nàng ngồi dùng cơm.
Chắc không đến mức bắt nàng phải đứng ăn đâu nhỉ? Hay hắn muốn mượn ‘Hồng Môn Yến’ để giết chết sự kiêu ngạo của nàng?
Đầu óc Tiêu Trường Ninh hỗn loạn, nàng không nhịn được lại bắt đầu suy nghĩ miên man.
Giống như nhìn ra suy nghĩ trong lòng nàng, Thẩm Huyền nhướn cặp mắt sắc bén đầy thâm thúy vỗ cái đệm bên cạnh nói: “Lại đây nàng ngồi chung với ta.”
Dê vào miệng cọp! Tiêu Trường Ninh lập tức muốn cự tuyệt đề nghị này.
Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt nặng nề đầy uy nghiêm của Thẩm Huyền, Tiêu Trường Ninh giãy giụa một lát rồi lại nơm nớp lo sợ ngồi lên cái nệm kế bên Thẩm Huyền, khoảng cách không đến nửa cánh tay.
Loại mệnh lệnh này đem đến cho người ta cảm giác hít thở không thông, ngột ngạt mãnh liệt, giống như nước thủy triều dâng, giống như bị xiềng xích trói chặt.
Thẩm Huyền vẫn chưa chất vấn sự thất lễ hôm qua của nàng, hắn khẽ nâng cằm phân phó: “Đem cơm lên đi.”
Không lâu sau, tiểu thái giám dâng đồ ăn sáng lên. Trên bàn là một cháo và ba món gồm: thịt nướng, thịt thái lát, súp bắp cải và cháo gà trông rất giản dị, không tinh xảo như Ngự thiện phòng.
Nhưng mà trước mặt Tiêu Trường Ninh lại có thêm một dĩa bánh tơ vàng cùng một chén chè đậu đỏ.
Tiêu Trường Ninh âm thầm quan sát, nàng phát hiện trước mặt Thẩm Huyền không có chén chè này, chỉ mình nàng mới có.
Thẩm Huyền giấu giếm thứ gì bên trong đồ ngọt?
Bánh tơ vàng…. hắn muốn cảnh cáo nàng sao?
Tiêu Trường Ninh bị bản thân dọa đến toát một thân mồ hôi lạnh. Nàng không quen ăn kèm món mặn nên không đụng vào thịt nướng, chỉ dùng muỗng ngọc khuấy khuấy chén cháo, cái miệng nhỏ ăn một hớp. Nàng không tự chủ liếc mắt nhìn Thẩm Huyền, thật sự nhìn không thấu vị thái giám Đề đốc này nghĩ gì.
Ăn cháo xong, nàng cẩn thận dùng muỗng bạc cắt bánh tơ vàng nhưng vẫn không phát hiện ra thứ gì kì quái…
“Đừng nhìn, không có độc đâu.” Thẩm Huyền bất ngờ lên tiếng.
Tiêu Trường Ninh bị nhìn thấu tâm sự làm cái muỗng trong tay nàng run lên, điểm tâm suýt chút nữa đổ ra ngoài. Mặt nàng ửng đỏ, ánh mắt xấu hổ dao động, nàng đưa một muỗng điểm tâm vào miệng như đang che dấu tâm tình. Bánh tơ vàng vào miệng là tan, vị thơm ngon vẫn còn lưu mãi trong miệng. Nàng vui sướng ăn thêm hai miếng, tâm tình thoải mái hơn rất nhiều.
Thẩm Huyền nghiêng đầu nhìn bộ dáng khẩn trương của nàng, hàng chân mày rậm rạp hơi nhướn, trong giọng nói có chút vui vẻ khó phát hiện: “Hình như trưởng công chúa cần nói với ta việc gì đúng không?”
Điều nên tới vẫn sẽ tới, Tiêu Trường Ninh buông chén muỗng, môi đỏ khẽ nhấp. Nàng xấu hổ quay lại: “Hôm qua….. là bổn cung không đúng.”
Thẩm Huyền không nhanh không chậm nói: “Hửm? Trưởng công chúa không đúng chỗ nào?”
Biết rõ còn cố hỏi!
Tiêu Trường Ninh rất sợ dáng vẻ hùng hổ dọa người của Thẩm Huyền, nhăn mày, mềm giọng đáp: “Tục ngữ có câu lấy chồng theo chồng lấy chó theo chó. Bổn cung không nên nhỏ nhen dọn ra ở riêng, chưa hoàn thành bổn phận thê tử với Thẩm Đề đốc.”
Nghe vậy Thẩm Huyền khẽ cười.
Ngay sau đó hắn nói: “Trưởng công chúa không cần tránh ta như rắn rết. Nói thật bản đốc cũng không muốn ngủ chung với nàng đâu.”
Ánh mắt Tiêu Trường Ninh sáng lên, hàng lông mi dài như không tin khẽ chớp: “Thật sao? Ngươi đồng ý chia giường ra ngủ sao? Vậy tại sao đêm qua ngươi lại giận, ngay cả bữa tối cũng không cho chúng ta ăn?”
Nghe nàng đặt câu hỏi liên tiếp, Thẩm Huyền vẫn nhàn nhạt trấn tĩnh: “Ta không có sở thích cưỡng bức nữ nhân, phân phòng ngủ có thể nhưng đến giờ ăn nàng phải bầu bạn cùng ta, không thể tránh ta. Nhớ rõ ở trong mắt người ngoài nàng dù gì cũng là thê tử của bản đốc, ngày thứ hai tân hôn lại xảy ra tranh chấp, huyên náo quá mức khó tránh khỏi miệng lưỡi người đời.”
Đường đường là Đề đốc Đông Xưởng, ác danh đã lan xa mà lại sợ phu thê bất hòa để lại tai tiếng?
Tuy trong lòng đều là nghi hoặc nhưng Tiêu Trường Ninh vẫn nhẹ nhàng thở ra, gật đầu nói: “Chỉ cần Đề đốc tôn trọng ta là được. Ngươi yên tâm, một ngày ba bữa hay ra ngoài đi dạo bổn cung đều đồng ý với ngươi.”
Thấy Thẩm Huyền nhìn mình chằm chằm Tiêu Trường Ninh lại đổ mồ hôi: “Ngươi nhìn ta làm gì? Mau ăn cơm đi….”
Sau đó nàng lại giật mình, đồ ăn trước mặt Thẩm Huyền đã sạch sẽ, một hột cơm cũng không chừa lại, mâm thức ăn sạch bóng.
Nhưng từ lúc dâng cơm đến giờ chỉ mới nửa khắc trôi qua!
Rốt cuộc trong nửa khắc này, hắn làm cách nào mà lặng lẽ quét sạch đồ ăn trên mâm thế kia?
Thẩm Huyền cầm khăn ướt trên bàn lau tay nói: “Ở Đông Xương trải qua huấn luyện lâu ngày, hành động nhanh lẹ nên ăn cơm cũng vậy.”
Tiêu Trường Ninh ‘À’ một tiếng, sau đó lấy dũng khí thử lôi kéo quan hệ với Thẩm Huyền, nàng tìm đề tài: “Đầu bếp ở Đông Xưởng các ngươi là ai? Tuy thức ăn đơn giản nhưng vô cùng ngon, dư vị để lại rất đậm đà.”
Thẩm Huyền xếp khắn ướt gọn gàng đặt qua một bên, không để ý nói: “Đồ ăn của trưởng công chúa đều do Bạch Hổ dịch trường Ngô Hữu Phúc tự mình xử lí.”
Tiêu Trường Ninh hoang mang hỏi: “Đông Xưởng các ngươi, một đầu bếp cũng có thể đứng vào hàng Tứ đại dịch trường* sao?”
*Dịch trường: kiểu đứng đầu một lĩnh vực hay bộ phận.
Thẩm Huyền nở nụ cười thâm thúy, hết sức ngông cuồng nói: “Vị Ngô dịch trường này của chúng ta tuy rằng tinh thông nhà bếp nhưng làm hắn đứng vào Tứ đại dịch trường lại là một tuyệt kĩ khác.”
Tiêu Trường Ninh không hiểu: “Tuyệt kĩ gì?”
Thẩm Huyền nghe nàng hỏi, chậm chạp nhả ra hai chữ: “Luyện độc.”
“…..”
Ánh mắt Tiêu Trường Ninh phức tạp nhìn chén cháo trống trơn trước mặt mình, nhếch khóe miệng nói: “Bổn cung…. ăn no rồi.”
Thẩm Huyền giống như tìm được chút thú vui, dù bận nhưng vẫn ung dung nhìn nàng: “Nàng cứ yên tâm. Độc, dược với hương liệu hắn vẫn phân biệt được. Nếu lần sau trưởng công chúa có hứng thú bản đốc sẽ đưa bốn gã dịch trường đó đến cho nàng nhìn mặt.”
Tiêu Trường Ninh không rõ ý hắn.
Theo lý mà nói nàng được Thái hậu dâng tặng cho Thẩm Huyền, hắn nên phòng bị hơn mới đúng. Vậy mà tại sao hắn lại dẫn tâm phúc đến gặp nàng? Nếu nàng thăm dò bố trí của Đông Xưởng hắn không sợ bị bán đứng sao?
Tuy rằng ngoài mặt Tiêu Trường Ninh luôn ngốc nghếch, nhu nhược nhưng thật ra nàng rất thông minh, lanh lợi. Chuyện như vậy làm nàng không nhìn thấu suy nghĩ suy nghĩ của Thẩm Huyền…. Nam nhân này còn đáng sợ hơn so với sự tính toán của Thái hậu.
Suy nghĩ một lát, nàng đành qua loa nói với hắn: “Ta nghe Đề đốc sắp xếp. Bổn cung đã ăn no, phải về phòng nghỉ ngơi.”
“Chờ đã.” Thẩm Huyền gọi nàng.
Tiêu Trường Ninh đành phải ngồi xuống lần nữa, hơi nghiêng đầu nhìn hắn. Đôi mắt nàng trong sáng ngập nước, trông nhu nhược như một số loài động vật ăn cỏ yếu ớt.
Thẩm Huyền bất giác nói chậm lại: “Địa vị của trưởng công chúa không nhỏ, ngủ ở gian phòng dành cho hạ nhân chung quy cũng không ổn cho lắm. Nếu việc này truyền ra ngoài người khác lại buộc tội Đông Xưởng bọn ta keo kiệt. Bản đốc đã sai người dọn dẹp khu phòng ở Nam Các, nàng hôm nay liền có thể dọn vào. Nếu thấy thiếu thứ gì cứ việc nói với bản đốc.”
Nam Các? Đây không phải nơi đối diện phòng ngủ của Thẩm Huyền, chỉ cách nửa cái đình viện sao?
Tuy có hơi gần nhưng tốt xấu gì cũng không cần phải ngủ cùng thái giám! Trong lòng Tiêu Trường Ninh mừng thầm.
Sau đó lại nghe Thẩm Huyền nói: “Bản đốc đã kêu tiểu Lâm Tử đem mèo đến phòng nàng rồi.”
Việc kinh hỉ này không hề nhỏ! Mặc dù đối diện là Thẩm Đề đốc ác danh đã truyền xa nhưng Tiêu Trường cũng không nhịn được mỉm cười, vui vẻ nói: “Ngươi bắt được Hổ Phách sao?”
Nhắc tới con mèo kia Thẩm Huyền hơi mất kiên nhẫn: “Đêm qua nó ở trong phòng ta kêu một đêm, thật sự rất phiền.”
Tuy hắn không kiên nhẫn nhưng cũng không có ác ý. Tiêu Trường Ninh cũng không sợ Thẩm Huyền nữa, vội nói: “Bổn cung sẽ nuôi dưỡng Hổ Phách thật tốt, sau này sẽ không để nó quấy rầy ngươi nữa đâu.”
Nói xong nàng giống như gấp không chờ được vội đứng dậy, muốn trở về nhìn xem Hổ Phách có bị thương không. Nhưng mới đi được hai bước, dường như nghĩ ra gì đó, nàng chần chừ muốn nói rồi lại thôi.
Thẩm Huyền biết nàng có chuyện muốn nói, hắn cũng không thúc giục mà chỉ khoanh tay ung dung nhìn nàng.
Qủa nhiên Tiêu Trường Ninh mở lời: “Hôm nay hồi cung thăm phụ mẫu, bổn cung phải đi Từ Ninh cung bái kiến Thái hậu.”
Thẩm Huyền giương mắt, trong mắt ánh lên chút u tối.
Một lát sau, hắn đứng dậy, thân hình cao lớn sừng sững như ngọn núi, một luồng ánh sáng chiếu vào khóe miệng hơi cong, rõ ràng hắn đang cười nhưng nụ cười lại không chút ấm áp.
Hắn nói: “Bản đốc bận rộn nhiều việc, không thể đi cùng trưởng công chúa, nhờ trưởng công chúa thay ta vấn an Thái hậu.”
Tiêu Trường Ninh biết từ trước đến giờ hắn luôn đối đầu với Lương Thái hậu, chắc hẳn tâm tình cũng không vui, nên sau khi nàng được cho phép hồi cung cũng không nhiều lời, chỉ nhẹ gật đầu với Thẩm Huyền rồi xoay người bước ra cửa.
Sau khi dáng người yểu điệu của Tiêu Trường Ninh biến mất khỏi đình viện, một góc tối trong phòng xuất hiện bóng người hơi mập, đó là kẻ có tài luyện độc và trù nghệ nổi tiếng – Bạch Hổ dịch trường Ngô Hữu Phúc.
“Trưởng công chúa đúng là một người thú vị.” Ngô Hữu Phúc cười tủm tỉm nói: “Đề đốc cho nàng chỗ tốt, nàng liền thu nhận lại không mảy may nghi ngờ. Đề đốc cho nàng bậc thang, nàng lập tức thuận theo biết lên biết xuống, vui vẻ hồi cung thăm phụ mẫu…. Chỉ sợ vị Đề đốc phu nhân này không ngây thơ, nhu nhược như chúng ta tưởng tượng.”
Ánh mắt Thẩm Huyền dừng lại ở phương hướng Tiêu Trường Ninh rời đi, giọng nói trầm thấp: “Có thể sống sót dưới tay Lương Thái hậu đương nhiên nàng sẽ không đần độn. Trưởng công chúa biết xem xét thời thế như vậy, với bản đốc mà nói ngược lại là một chuyện tốt.”
Nghe vậy Ngô Hữu Phúc chợt ôm quyền: “Thuộc hạ chúc mừng đại nhân.”
“Hửm?” Thẩm Huyền nhướng mày, trong mắt là sự trầm ổn cùng thông thấu, khóe miệng hắn cong lên: “Chúc mừng việc gì?”
Ngô Hữu Phúc chỉ cười không nói, ôn tồn chuyển chủ đề:”Không biết lần về nhà thăm phụ mẫu này của trưởng công chúa sẽ mang đến việc vui gì cho chúng ta đây?”
~~~~
Tác giả có lời muốn nói: Đông Xưởng không chuyện ác nào không làm, lòng muông dạ thú!
Thẩm Huyền: Niềm vui lớn nhất đời người chính là nhìn tiểu kiều thê ngạo (đáng) kiều (yêu)!
Lâm Hoan: Niềm vui lớn nhất đời người chính là cá hương cùng đùi gà, thịt go tàu, cà tím nấu với gà.
Ngô Hữu Phúc: Niềm vui lớn nhất đời người chính là vì ‘bọn tỷ muội’ rửa tay hầm thịt.
Phương Vô Kính: Niềm vui lớn nhất đời người chính là nhìn bộ dáng được son phấn của bản thân trong gương.
Tưởng Xạ:…. (không biết)