Tuy rằng địa vị của Tiêu Trường Ninh không bằng được với lúc trước nhưng dù sao nàng cũng là trưởng công chúa của một nước, ăn cũng chỉ ăn toàn món ngon mỹ vị, ngủ cũng chỉ ngủ giường vàng nệm êm. Vậy mà sau đêm đầu tiên gả cho thái giám làm vợ, nàng giống như thị tì rửa chân phải ngủ dưới chân giường, việc này nếu để ai thấy được chắc sẽ bị ghi vào thiên cổ mất.
Vậy nên khi Tiêu Trường Ninh tỉnh lại, chỉ cảm thấy sống lưng đau nhức phảng phất như bản thân vừa mới trải qua một giấc mộng hoang đường.
“Điện hạ, người không có việc gì chứ!” Mấy cung tì nghe được động tĩnh cẩn thận đẩy cửa đi vào.
Tiêu Trường Ninh mang theo ba cung tì từ Tẩy Bích Cung đến đây, lần lượt là Hạ Lục, Thu Hồng và Đông Tuệ. Trong đó Thu Hồng là của hồi môn mà Thái hậu ban thưởng, vì thế trong lời nói luôn thể hiện sự kính cẩn, không quá thân thiết. Mà Hạ Lục cùng Đông Tuệ là thị tì của nàng từ nhỏ, vẫn luôn cùng Tiêu Trường Ninh lớn lên, vậy nên trong mắt cũng hiện đầy sự lo lắng.
Thấy vẻ mặt Tiêu Trường Ninh thống khổ vẫn đang ngồi trên giường, vành mắt Đông Tuệ liền đỏ, giữ lấy nàng thận trọng đánh giá một lượt: “Điện hạ, người khó chịu ở đâu? Hắn đối xử với người như thế nào?”
Tiêu Trường Ninh hoạt động cái cổ đang đau nhức, lắc đầu: “Xem như có thể sống lâu thêm một ngày….. Đau…. Hạ Lục mau giúp bổn cung bóp vai, chân giường quá cứng ngủ trên đấy thật sự khó chịu.”
“Chân giường?” Hạ Lục bóp vai cho Tiêu Trường Ninh nước mắt không nhịn được rớt xuống, nghẹn giọng nói: “Hắn lại dám để người ngủ dưới chân giường…. Người là trưởng công chúa đó!”
Tiêu Trường Ninh nói: “Trong phòng này chỉ có mỗi cái giường lớn đó, ta không ngủ dưới chân giường chẳng lẽ lại ngủ cùng thái giám?” Dường như nhớ tới cái gì, nàng chớp mắt, kéo tay Hạ Lục hỏi: “Đúng rồi các ngươi ở gian phòng phía tây đúng không? Tổng cộng có mấy phòng vậy?”
Hạ Lục nói: “Tổng cộng có hai phòng, nô tỳ cùng Đông Tuệ ngủ một phòng còn Thu Hồng tỷ tỷ thì ở một phòng.”
“Hay lắm.” Tiêu Trường Ninh tiện tay búi tóc lên, đứng dậy thay y phục màu hồng tươi mới, phân phó nói: “Ba người các ngươi chịu khó ngủ chung một phòng, nhường phòng còn lại cho bổn cung.”
“Công chúa chỉ sợ như vậy không ổn cho lắm?” Thu Hồng là người của Lương Thái hậu, tâm tư tất nhiên không đơn giản, hơi nhíu mày nói: “Người vừa mới gả tới, bây giờ lại muốn phân phòng, chỉ sợ Thẩm đề đốc sẽ nảy sinh bất mãn rồi trách cứ điện hạ.”
Tiêu Trường Ninh bất động thanh sắc liếc mắt nhìn khuôn mặt như ngọc của tiểu cung tì, cười nói: “Ngươi đúng là thông minh biết nghĩ xa như vậy. Vừa mới vào Đông Xưởng đã nghĩ cách phụ thuộc vào người khác.”
Thu Hồng tự biết bản thân đã đi quá giới hạn, vội chột dạ cúi đầu.
“Thẩm Huyền quá nguy hiểm. Hắn giết quá nhiều người, uy hiếp thiên tử khống chế triều thần. Nếu bổn cung còn ở bên hắn chỉ sợ sẽ làm sai chuyện gì rước lấy họa sát thân, chi bằng cách xa một chút.” Tiêu Trường Ninh đứng dậy nhìn bản thân thanh tú trong gương đồng, thở dài một tiếng: “Mở cửa ra dùng cơm thôi.”
Dù cho có chết nàng cũng không muốn làm quỷ đói.
Đông Xưởng đem tới đồ ăn rất đơn giản, tuy không phong phú như Tẩy Bích Cung nhưng lại thắng ở mĩ vị. Lúc này trong phòng rất yên tĩnh, Tiêu Trường Ninh ăn no đến bảy tám phần thì chợt thấy có bóng người đang tiến lại gần nàng ngước mắt nhìn, đó là một thái giám trẻ tuổi mặc y phục màu nâu chỉ bạc.
Thái giám gõ cửa ôm quyền nói: “Đề đốc phu nhân Lâm Hoan cầu kiến.”
Lâm Hoan…..
Tiêu Trường Ninh mơ hồ nghe qua tên hắn —— Huyền Vũ dịch trường nhỏ tuổi nhất Đông Xưởng, là một đao khách trẻ.
Nhưng nàng không ngờ rằng Huyền Vũ dịch trường tiếng tăm lừng lẫy lại là một thiếu niên chỉ mười bảy mười tám tuổi, khuôn mặt bánh bao trắng trẻo, cặp mắt to tròn sáng ngời. Lúc này Lâm Hoan đang đứng ngoài cửa, tùy tiện khoác trên vai một thanh loan đao, cọng tóc trên trán trong nắng sớm rạng rỡ hẳn lên, thoạt nhìn giống như thiếu niên thân thiết nhà bên hoàn toàn không giống đao khách Đông Xưởng ăn tươi nuốt sống trong lời đồn.
Tiêu Trường Ninh không động đậy nàng đưa cháo vào miệng hỏi: “Chuyện gì?”
Lâm Hoan cong môi cười lộ ra núm đồng tiền bên khóe miệng: “Đề đốc phái ta đến hỏi phu nhân rằng thức ăn có hợp khẩu vị không?”
Nhắc tới Thẩm Huyền Tiêu Trường Ninh vừa sợ vừa hận. Sợ hắn hiển hách uy danh, hận hắn khống chế triều chính làm ra những việc hoang đường trong thiên hạ.
Tiêu Trường Ninh hết muốn ăn, chỉ đơn giản dùng khăn ướt rửa tay nàng cười như không cười nói: “Nhờ phúc của Thẩm Đề đốc, món ăn ngon cỡ nào ta đều cảm thấy không có lòng thưởng thức.”
Lâm Hoan nghe không hiểu ý nàng, hắn ngờ nghệch một lúc lâu mới gãi đầu nói: “Ta không đọc nhiều sách nên nghe không hiểu lắm. Ý của phu nhân là thức ăn ngon sao?”
Tiêu Trường Ninh không có kiên nhẫn, liếc thái giám trẻ tuổi một cái: “Đề đốc của ngươi đâu?”
Lâm Hoan nói: “Đề đốc đang bận nghị sự. Ngài kêu ta đến dẫn phu nhân đi tham quan các nơi trong xưởng để phu nhân nắm rõ đường đi.”
Vừa nghe thấy Thẩm Huyền không ở nhà, lá gan Tiêu Trường Ninh lớn hơn không ít, không màng đến cẩn thận khi nói chuyện nữa: “Bổn cung không muốn đi cũng không muốn nắm rõ.”
“Nhưng mà….”
“Không có nhưng mà.”
“Phu nhân…..”
“Bổn cung không phải ‘phu nhân’, theo lễ ngươi phải gọi ta một tiếng ‘trưởng công chúa điện hạ’.”
“…..”
Lâm Hoan ngẩn ra, hắn cũng cảm thấy sự thù địch trong giọng nói của Tiêu Trường Ninh.
Hắn quyết định từ bỏ giao lưu bằng ngôn ngữ, thu lại ý cười, đôi mắt to tròn vô hại trở nên sắc bén, ngón cái ấn ở vỏ đao rút ra một nửa, lạnh lẽo như sương.
Lâm Hoan: “Đề đốc nói nếu phu nhân không nghe lời ta có thể tùy ý hành sự.”
Tiêu Trường Ninh nhanh chóng đặt cái chén xuống, nụ cười ngay khóe môi cứng đờ, co được dãn được nói: “Chúng ta vẫn nên đi tham quan các nơi trong xưởng để nắm rõ, mời Lâm công công dẫn đường.”
Lưỡi đao cạch một tiếng tra vào vỏ, Lâm Hoan nháy mắt trở về bộ dáng vô hại lúc trước, ngượng ngùng cười: “Phu nhân, mời theo ta.”
Tay chân Tiêu Trường Ninh lạnh lẽo, phảng phất như u hồn đi theo Lâm Hoan.
Trong phòng, Hạ Lục cùng Đông Tuệ ôm nhau khóc: “Hu hu, thái giám Đông Xưởng quá đáng sợ!”
Đình viện Đông Xưởng yên tĩnh đến mức buồn tẻ, Lâm Hoan đem vỏ đao như đòn gánh để trên vai, hai tay tùy ý đặt trước vỏ đao vừa đi vừa nói, giọng nói mang theo sự trong sáng: “Nơi này là chỗ ta thích nhất đấy.”
Tiêu Trường Ninh theo ánh mắt của hắn nhìn tới, chỉ thấy một căn phòng treo đầy thịt khô và củ tỏi, dưới hiên treo một bảng hiệu được sơn hồng, hai chữ ‘Phòng ăn’ được phóng to. Nàng không khỏi cảm thấy bối rối, sau một lúc lâu mới hỏi: “Ngươi rất thích ăn sao?”
“Đó là tất nhiên Thẩm đại nhân đã từng nói ‘dân dĩ thực vi thiên’*, nếu không được ăn ngon thì sống trên đời còn ý nghĩa gì?” Khi nói chuyện, Lâm Hoan tiện tay lấy từ lồng hấp của nhà bếp hai cái bánh bao thịt cắn một cái.
*Dân dĩ thực vi thiên: dân lấy cái ăn làm trọng.
Giải thích: bách tính xem lương thực là thứ quan trọng nhất để sinh tồn. Biểu thị tính trọng yếu của lương thực đối với dân chúng.
Tiêu Trường Ninh quả thực khiếp sợ. Nàng nhìn hai má đang phồng lên của Lâm Hoan, không thể tin được suy nghĩ làm sao hắn có thể đem cái bánh bao thịt so với bàn tay còn muốn bự hơn một ngụm nhét vào miệng.
Thấy Tiêu Trường Ninh cứ nhìn mình chằm chằm, Lâm Hoan lại hiểu sai ý. Hắn nhìn bánh bao trong tay rồi lại nhìn Tiêu Trường Ninh, sau lại nhìn bánh bao trên tay mình giống như đang phải cân nhắc hết sức gian nan. Sau một lúc hắn dường như đã hạ quyết tâm, lưu luyến đưa bánh bao trên tay cho Tiêu Trường Ninh: “Thẩm đại nhân nói người là phượng hoàng gãy cánh không bằng gà, mọi việc đều phải chiếu cố người nhiều một chút…. Bánh bao này cho người đấy.”
Bị nói thành ‘phượng hoàng gãy cánh’, Tiêu Trường Ninh tức giận đến đau ngực.
Vì không dám mắng Thẩm Huyền nên nàng chỉ đành cắn răng cười lạnh: “Bổn cung không đói bụng, ngươi mau ăn đi.”
Ánh mắt Lâm Hoan sáng lên, bánh bao trước mặt nháy mắt biến thành tàn ảnh, bị hắn nuốt vào bụng. Hắn vẫn chưa đã thèm liếm đầu ngón tay, thấy Tiêu Trường Ninh nhìn chằm chằm liền nhấp môi ngượng ngùng cười: “Lúc còn nhỏ ta rất sợ đói nên có chút chấp niệm đối với ăn uống.”
Vốn Tiêu Trường Ninh còn chìm đắm trong lời chế giễu của Thẩm Huyền nên cũng không quan tâm đến Lâm Hoan đang pha trò, nhưng vừa nghe hắn nói ‘Lúc nhỏ ta rất sợ đói’ không biết vì sao nàng cảm thấy có chút mềm lòng.
Căn cứ của Đông Xưởng rất lớn, hai người đi dạo nửa canh giờ thì Tiêu Trường Ninh đã mệt đến không thể đứng thẳng dậy, ngược lại, Lâm Hoan vẫn chân bước như bay, linh hoạt như khỉ.
“Bên trái là Tàng Thư Các. Phía trước là giáo trường, bình thường Thẩm đại nhân huấn luyện người của Đông Xưởng ở đây.” Lâm Hoan quay đầu lại, mong chờ hỏi: “Phu nhân không đến xem sao?”
“Không đi, bổn cung không đi nổi nữa.” Tiêu Trường Ninh ngồi trên ghế đá dưới bóng cây, tay xoa mắt cá chân không nhịn được cằn nhằn: “Bổn cung chưa bao giờ đi xa như vậy, đã thế lại còn không có kiệu nữa.”
“Trong xưởng chỉ có ngựa chứ không có kiệu. Nếu để kiệu ở đây thì khi bị kẻ địch ám sát sẽ khó trốn thoát.” Lâm Hoan nghiêm trang nói ra những lời nghe rợn cả người, hắn liếc thấy mồ hôi đang chảy của Tiêu Trường Ninh nói: “Thân mình phu nhân quá yếu cần phải tập luyện thêm.”
“Tập luyện cái đầu ngươi.” Tiêu Trường Ninh vừa mệt vừa buồn, lấy khăn thêu ra lau mặt, tức giận nói: “Bổn cung là trưởng công chúa chứ không phải là người của Đông Xưởng các ngươi.”
Lâm Hoan ‘à’ một tiếng.
Ánh mặt trời ấm áp, bóng cây lắc lư, trên mái hiên cách đó không xa đột nhiên vang lên hai tiếng mèo kêu.
Ánh mắt Tiêu Trường Ninh sáng lên, theo tiếng kêu nhìn lại: “Hổ Phách!”
“Meo~” Mèo nâu biến mất một ngày lười biếng nằm trên nóc nhà duỗi eo, màu lông có vài đốm đen dưới ánh mặt trời càng thêm sinh động.
Tiêu Trường Ninh vì muốn cứu mèo mà sốt ruột, không chút nghĩ ngợi liền chạy về phía mái hiên, nàng hoàn toàn không để ý đến tấm bảng vàng ghi ba chữ ‘Nghị Sự Đường’ treo phía trước.
“Từ từ, nơi đó là….”
Lâm Hoan muốn ngăn lại nhưng Tiêu Trường Ninh đã vào đến sân. Cửa phòng chính giữa đóng chặt, Tiêu Trường Ninh phía dưới ngửa đầu nhìn mèo tản bộ trên gạch ngói, đang muốn gọi mèo thì chợt nghe thấy tiếng nghị luận của một đám thái giám truyền đến từ bên trong.
“Chu Tước đã cải tiến cái nỏ này, có thể bắn liên tục tới mười mũi tên, mũi tên nào cũng có độc.”
“Bạch Hổ cũng đã nghiên cứu chế tạo một loại độc mới, không mùi không vị, khi độc phát sẽ làm lục phũ ngũ tạng đau đớn, tay chân run rẩy, nhưng vẫn giữ cho nạn nhân luôn thanh tỉnh, vô cùng thích hợp dùng để thẩm vấn phạm nhân.”
“Đề đốc, Thanh Long cũng phát minh ra một loại hình cụ mới, dùng để chặt gân cắt xương…..”
“Nghe thám tử mật báo, Binh bộ Thái Phong gần đây không thành thật, âm thầm mời một đám nhân sĩ giang hồ vào thành, mưu đồ gây rối. Có cần phải hành động không?”
“Được.” Một tiếng nói trầm thấp quen thuộc của Thẩm Huyền: “Thái Phong giấu giếm dã tâm của mình không phải ngày một ngày hai, nên hành động thôi.”
Nắng thu sáng sủa, nhưng Tiêu Trường Ninh lại sinh ra một thân mồ hôi lạnh.
Thật…. thật đáng sợ! Một đám thái giám Đông Xưởng này lại dám thảo luận đề tài nguy hiểm như vậy giữa ban ngày!
“…. Là chỗ nghị sự đường của Đề đốc.” Lâm Hoan cắn ngón tay đi tới, bổ sung hoàn chỉnh nửa lời nói còn lại.
Tiêu Trường Ninh lui về phía sau một bước. Có lẽ là nghe được động tĩnh nên âm thanh trong phòng đột nhiên im bặt, giọng nói lạnh lẽo của Thẩm Huyền truyền đến: “Ai?!”
Thẩm Huyền mở cửa liền thấy một bóng dáng chạy như bay.
Một chiếc khăn thêu tinh xảo rơi phía trước, dĩ nhiên nó thuộc về nữ chủ nhân duy nhất của Đông Xưởng.
Hắn nhìn về phía Lâm Hoan: “Nàng nghe được rồi sao?”
“Nghe được vài câu liền bị dọa chạy.” Lâm Hoan nhìn theo phương hướng Tiêu Trường Ninh bỏ chạy, hết sức buồn bực: “Còn nói bản thân đã hết sức, đây không phải còn chạy trốn rất nhanh sao?”
Dường như Thẩm Huyền cũng không sợ Tiêu Trường Ninh nghe thấy điều cơ mật, chỉ khom lưng nhặt cái khăn lên, một lúc lâu sau mới nhàn nhạt nói: “Sắp tới đây sợ là sẽ còn không yên bình nữa, ngươi đi theo nàng đi.”