Lúc trước Lương Thái hậu lấy lý do tiểu hoàng đế tuổi còn nhỏ chưa đủ sức gánh vác trọng trách liền buông rèm chấp chính cấu kết cùng Cẩm Y Vệ, lấy danh nghĩa ‘phò trợ minh quân’ để thu giữ quyền lực trong triều đình khống chế tiểu hoàng đế làm việc xằng bậy. Chướng ngại lớn nhất cản trở kế hoạch của bà chính là Đông Xưởng luôn luôn trung thành với Hoàng đế.

Hậu thuẫn của Lương Thái hậu chưa được vững chắc, giao đấu cùng Thẩm Huyền một năm thì biết ngay bản thân không phải là đối thủ của Đông Xưởng. Vì vậy bà chỉ đành lấy lui làm tiến bằng cách chủ động liên hôn để cầu hòa, bà định sẽ gả một nữ nhân trong hoàng thất để làm vợ Thẩm Huyền. Ngoài mặt là nói đảm bảo lợi ích cho cả hai bên nhưng thật chất là muốn cài nội gián vào Đông Xưởng, âm thầm điều khiển thế lực của Thẩm Huyền.

Thẩm Huyền vừa thông minh vừa tàn nhẫn, hắn lớn lên trong ánh đao mưa máu, một đường gặp thần giết thần, gặp phật giết phật mà ngồi vào vị trí Đề đốc Đông Xưởng này. Vậy nên sao có thể không nhìn ra chút âm mưu nho nhỏ ấy của Lương Thái hậu?

Một mặt Thẩm Huyền vì muốn thực hiện giao ước với một người, mặt khác cũng muốn nhân dịp làm khó Thái hậu, hắn nói: “Thái hậu nương nương, nếu người thật sự muốn buông bỏ tất cả để kết giao cùng ta, vậy không bằng gả Trường Ninh trưởng công chúa mà tiên đế yêu thương nhất cho ta đi?”

Vốn chỉ muốn làm khó dễ bà một phen, không ngờ Lương Thái hậu vậy mà lại đồng ý.

Hôm nay thành thân, Thẩm Huyền xử lý xong chuyện nội tặc liền vội vàng quay về Đông Xưởng, hắn bị người hầu thúc giục mặc hỉ phục lên nhưng vẫn cảm thấy tất cả quá không chân thật. Hắn thật sự không ngờ tiểu công chúa có cuộc sống giàu sang sáu năm trước bây giờ đã trở thành phu nhân của mình.

Mà ở hiện tại, Tiêu Trường Ninh lớn lên càng trở nên thướt tha duyên dáng. Vậy mà khi gả cho hắn nàng lại ôm quyết tâm phải chết, thậm chí còn chuẩn bị cả tang phục cho chính mình.

Thẩm Huyền cảm thấy bản thân dường như vừa bị một con thỏ bông mềm mại cắn.

Mặc dù cảm thấy rất tức giận nhưng hắn vẫn bật cười, dứt khoát đứng dậy cầm ly rượu đặt trên bàn, đưa cho Tiêu Trường Ninh một ly: “Bản đốc biết trưởng công chúa mới đến nên có nhiều thứ vẫn chưa quen. Nhưng dù thế nào thì nàng cũng phải uống ly rượu này.”

Tiêu Trường Ninh dáng vẻ bướng bỉnh, nhất định không chịu cầm ly rượu: “Dù sao cũng sẽ không bạch đầu giai lão, uống vào cũng vô dụng.”

Vừa dứt lời, không khí trong phòng bỗng chốc thay đổi.

Ánh mắt Thẩm Huyền chìm xuống, hắn chỉ nói một chữ: “Uống.”

Tuy tính tình của Tiêu Trường Ninh có chút kiêu căng nhưng cũng may khả năng tiếp thu của nàng rất tốt. Nghe thấy giọng điệu lạnh băng của Thẩm Huyền, nàng cũng tự biết bản thân đã lỡ lời, liền chậm chạp đón lấy ly rượu nhưng vẫn không uống.

“Làm sao lại không uống, nàng sợ có độc sao?” Thẩm Huyền cười lạnh, chỉ một hơi uống cạn ly rượu trong tay: “Giết nàng đối với ta cũng không có chỗ tốt, cần gì phải tốn một lọ độc.”

Tiêu Trường Ninh khẩn trương lo lắng vì tâm sự bị chọc thủng, nàng đành đưa ly rượu về phía Thẩm Huyền ra hiệu.

“Đợi đã.” Thẩm Huyền ngăn cản nàng: “Ăn một ít cháo đi rồi uống.”

“Ta nuốt không trôi.” Tiêu Trường Ninh nhấp một ngụm rượu.

Rượu thượng đẳng rất thơm cũng rất mạnh, nó trượt qua cổ họng gắt như đao, xuống tới bụng liền cháy lên một ngọn lửa.

Cay quá! Cay đến mức nàng phải rơi lệ!

Khoảnh khắc đó nàng nghĩ có thể chết đi rồi cần gì quan tâm đây có phải rượu độc hay không! Không đau đớn không lo sợ, cứ lẳng lặng đến rồi lẳng lặng đi.

Nhưng suy nghĩ này chỉ xuất hiện trong đầu vài giây, ngay khi nước mắt rơi xuống tất cả đều biến mất.

Tiêu Trường Ninh không muốn chết, nàng chỉ mới mười bảy tuổi, cho dù chỉ có thể sống qua tối nay thì thêm một lúc nữa cũng là tốt rồi.

Trong phòng rất yên tĩnh, chỉ nghe thấy âm thanh lách tách của ngọn lửa. Thẩm Huyền bất động thanh sắc nhìn đến đuôi mắt ửng đỏ của Tiêu Trường Ninh, lệ khí giữa chân mày tiêu tán đi một chút, hắn nói: “Rượu có chút cay, nàng lại chưa ăn cơm mà uống sẽ làm tổn thương dạ dày.”

Tiêu Trường Ninh vân vê ống tay áo nói: “Bổn cung không muốn ăn.”

Tiểu công chúa này tuy nhìn có vẻ nhu nhu nhược nhược nhưng thật chất tính tình lại rất ngang ngược.

Thẩm Huyền đứng thẳng dậy, dáng người cao lớn rắn chắc, hắn cúi đầu nhìn Tiêu Trường Ninh như nhìn một chú chim nhỏ, bình tĩnh nói: “Ta không thích nghe lời nói ũ rũ như vậy cũng không thích có người vào đêm tân hôn lại mặc y phục màu trắng, mời trưởng công chúa điện hạ cởi y phục tang kia ra.”

“Ta không muốn.” Tiêu Trường Ninh khẩn trương che vạt áo, mặt ửng đỏ nói: “Nếu cởi ra thì sẽ trần trụi mất.”

Chân mày Thẩm Huyền khẽ nhăn, dứt khoát không để ý đến nàng, hắn cởi áo ngoài của chính mình ra, để lộ y phục xanh đen bên trong. Tay chân hắn thon dài, vai rộng eo nhỏ, dáng người vô cùng hoàn mỹ, nhưng đáng tiếc Tiêu Trường Ninh hoàn toàn không có tâm tư thưởng thức, chỉ cảnh giác nói: “Ngươi muốn làm gì?”

Thẩm Huyền hỏi lại: “Giờ này đêm khuya tĩnh lặng ta có thể làm gì?” Đương nhiên là cởi áo đi ngủ.

Nói xong hắn dùng chậu nước lạnh rửa mặt, sau đó cởi bao cổ tay và thắt lưng ra, áo choàng xanh đen nửa kín nửa hở khoác trên người. Sau đó hắn tháo mũ kim quang xuống, để lộ ngũ quan càng thêm phần sắc bén dưới nến.

Thẩm Huyền bước lại giường ngồi xuống, Tiêu Trường Ninh liền đứng lên cẩn thận cách xa hắn.

Thẩm Huyền thu hết động tác nhỏ của nàng vào đáy mắt, sau đó mới nhặt khăn ướt Tiêu Trường Ninh đã ném lên thong thả lau từng đốt ngón tay thon dài, nói: “Ta nhớ rõ từ trước đến giờ trưởng công chúa rất không thích hoạn quan.”

Xong rồi, đây là điềm báo muốn tính nợ cũ lúc trước!

Quả nhiên Thẩm Huyền cầm khăn ném chuẩn xác vào thau đồng, đứng dậy bước tới gần Tiêu Trường Ninh: “Nàng nói ta là kẻ ẻo lả chỉ biết dối trên gạt dưới đúng không?”

Thẩm đại công công tính tình có thù tất báo quả là danh bất hư truyền. Đã qua 6 năm mà một chữ hắn cũng nhỡ rõ không quên như vậy!

“Thẩm, Thẩm Huyền, ngươi muốn làm gì?” Hàm răng Tiêu Trường Ninh va lọc cọc, kim tua trên trán cũng run theo cơ thể nàng.

Mà bên kia Thẩm Huyền nhếch khóe miệng, châm chọc nhìn nàng: “Tối nay thần sẽ để cho công chúa nhìn rõ một lần xem thần ruốt cuộc có phải kẻ ẻo lả hay không!”

Nhìn nam nhân tuấn mĩ đang từng bước tới gần, Tiêu Trường Ninh nước mắt lưng tròng, run rẩy nói: “Đừng tới đây, bổn cung ra lệnh cho ngươi….. lui lui lui lui ra!”

Vì quá khẩn trương mà nàng nói líu cả lưỡi, bụng bỗng dưng quặn đau như bị lửa đốt.

Tiêu Trường Ninh kiềm chế cảm giác muốn nôn, khom lưng che bụng. Thẩm Huyền bắt đầu lo lắng, thu lại ý cười, nhướng một bên mày, nghiêm túc nói: “Ta đã nói không được để bụng rỗng uống rượu, bây giờ dạ dày bị tổn thương rồi.”

“Ai biết được có phải là ngươi có âm thầm hạ độc ta hay không chứ.” Dạ dày Tiêu Trường Ninh như bị dao cắt vào, khó chịu vô cùng. Nàng không nhịn được mở miệng châm chọc.

Thẩm Huyền không ngờ rằng nhìn nàng bề ngoài mềm mại dịu dàng nhưng miệng lưỡi lại sắc bén như vậy, hắn cũng không muốn cùng người bệnh so đo liền đỡ nàng lên giường.

Tiêu Trường Ninh không muốn bị một tên ‘ẻo lả’ chạm vào, nỗ lực trốn hắn. Thẩm Huyền dứt khoát bắt lấy thân hình mảnh khảnh của nàng, cưỡng chế đặt lên giường, sau đó hắn bước ra ngoài kéo cửa phòng, nói: “Người đâu.”

Âm thanh quyến rũ của Phương Vô Kính vang lên ngoài cửa, cố nén cười nói: “Đại nhân, nhanh như vậy mà đã xong rồi sao?”

Thẩm Huyền lạnh lùng nhìn làm Phương Vô Kính im miệng ngay lập tức, hắn cúi đầu đợi lệnh.

Thẩm Huyền lúc này mới trầm giọng dặn dò: “Phòng bếp mới nấu canh gà, ngươi kêu người đem lên đi.”

Thái giám Đông Xưởng làm việc luôn mạnh mẽ vang dội, chưa đến một khắc* sau đã có người đem một chén canh gà bưng vào.

*Một khắc = 15 phút.

Tiêu Trường Ninh đã tháo mũ phượng xuống, rửa sạch son phấn, hai bên tóc mai hơi ướt, cũng không biết là do nước làm ướt hay là mồ hôi lạnh làm.

Thẩm Huyền đóng cửa, bưng chén canh gà đến trước mặt Tiêu Trường Ninh, vẫn giọng điệu ra lệnh như cũ: “Uống đi.”

Tiêu Trường Ninh sinh bệnh cũng không dám làm trò, thân mình đau đến mệt mỏi, miệng cũng thành thật hơn, ngoan ngoãn cầm chén sứ đựng đầy canh gà, nhấp môi uống.

Thẩm Huyền ngồi ở đối diện giám sát Tiêu Trường Ninh, thân hình cao lớn như muốn bao phủ cả người nàng trong cái bóng của chính mình. Thấy nàng không uống nữa, Thẩm Huyền có chút không vui: “Nàng mau uống hết canh đi.”

Tiêu Trường Ninh đành phải cố nén cảm giác béo ngậy xuống, uống liền mấy ngụm rồi đặt chén xuống nhíu mày nói: “Ta thật sự không uống được nữa.”

Nhưng mà trong bụng lại ấm áp hơn, quả thực không còn đau nữa.

“Đêm tân hôn cũng không làm cho người ta bớt lo được, trưởng công chúa đúng là phiền phức.” Ngoài miệng Thẩm Huyền đầy sự ghét bỏ nhưng lại không có ác ý.

Nghĩ lại khi Dư Qúy phi còn sống, Tiêu Trường Ninh cũng được coi là một nhân vật phong quang vô hạn, giống như lần đầu tiên hắn gặp nàng, vạn đóa tử yên hồng cũng không sánh nổi khí chất cao quý của nàng. Đâu ai ngờ mấy năm sau, nàng thế nhưng phải gả cho một ‘thái giám’ để liên hôn. Qua đó có thể hiểu được vì sao bộ dạng nàng yếu ớt như bây giờ.

Tiêu Trường Ninh đặt chén xuống, ánh mắt hơi mơ hồ cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.

Thẩm Huyền cởi áo của mình: “Lên giường đi ngủ.” Giọng điệu vẫn lạnh băng như cũ nhưng không còn đối chọi gay gắt như khi nãy.

Tiêu Trường Ninh nhìn chiếc giường duy nhất trong phòng, đứng yên không nhúc nhích.

Suýt chút nữa đã quên, tiểu công chúa này thật sự rất thanh cao, nàng ghét nhất hoạn quan thì làm sao có thể cùng ‘hoạn quan’ ngủ chung giường?

Thẩm Huyền mắt lạnh nhìn nàng: “Trưởng công chúa điện hạ nếu không muốn hu tôn hàng quý* cùng ta ngủ chung thì chỉ đành ủy khuất điện hạ ngủ dưới chân giường vậy.”

*Hu tôn hàng quý: hạ mình.

Dưới giường có một cái chân giường khoản ba thước, được trải miếng thảm ba tư mềm mại, vốn là chỗ nghỉ ngơi của nhóm nha hoàn thị tì hầu hạ chủ tử đi tiểu đêm nhưng Đông Xưởng không có thị tì nên chỗ chân giường này vẫn luôn để không, rất sạch sẽ.

Tiêu Trường Ninh không chút nghĩ ngợi, liền ngồi xuống chân giường.

Ánh mắt Thẩm Huyên trầm xuống, chán nản. Một chút đồng tình vừa mới hiện lên lúc nãy nháy mắt đã bị hắn vứt lên chín tầng mây.

Khuôn mặt của hắn không chút biểu , nâng cánh tay tắt ánh nến, bốn phía liền lâm vào một mảnh đen tối, chỉ có ánh trăng lọt vào, xung quanh phá lệ có chút quạnh quẽ.

Không có chăn đệm, Tiêu Trường Ninh liền lấy y phục của mình phủ lên người, sau đó nằm xuống chân giường.

Nàng đã quen ngủ trên giường lớn xa hoa, lần đầu tiên phải ngủ dưới chân giường, xoay người trở mình mấy lần vẫn không ngủ được. Bất chợt nàng cảm thấy vô cùng tủi thân, sống mũi cay cay, nước mắt suýt nữa thì rơi xuống. Nàng rất muốn được nằm trên chiếc giường của Thẩm Huyền, nhưng lại không muốn nằm chung với hắn, trăm triệu lần cũngkhông dám.

Vừa vào cửa đã nghe đến ‘điểm thiên đăng’ vô cùng đáng sợ, dường như nàng có thể ngửi được mùi thịt khét từ người Thẩm Huyền…. Hắn ngoan độc như vậy, sao nàng dám đến gần hắn đây?

“Đông Xưởng sẽ không giết người vô dụng, trưởng công chúa cứ yên tâm đi.” 

Một tiếng nói trầm thầm truyền xuống từ trên giường uyên ương, Tiêu Trường Ninh trợn to mắt trong bóng tối, cho rằng chính mình đang ở trong ảo giác.

Nàng nghiêng tai hồi lâu nhưng Thẩm Huyền trên giường vẫn không hề mở miệng, vì thế bốn phía lại chìm vào sự yên tĩnh.

Rồi sau đó Tiêu Trường Ninh mới hậu tri hậu giác nhớ tới: Hắn nói cái gì mà “Không giết người vô dụng?” Bổn cung chính là người vô dụng sao?

Đúng là không biết nên vui hay nên giận đây.

Đêm tân hôn đầu tiên cứ thế trôi qua trong nơm nớp lo sợ, Tiêu Trường Ninh không biết bản thân đã ngủ từ khi nào, chỉ biết khi tỉnh lại vào sáng sớm ngày hôm sau nàng liền thấy mình đang nằm trên giường êm, người được đắp chăn thêu chỉ đỏ, còn Thẩm Huyền —— trượng phu hoạn quan của nàng đã không thấy đâu.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play