Đông Xưởng chỉ treo mấy dải lụa đỏ mang tính tượng trưng, hơn trăm người trên dưới đã chuẩn bị sẵn sàng xếp hàng thẳng tắp. So với Cẩm Y Vệ lại càng muốn oai phong hơn.
Rõ ràng là một cái hỉ sự nhưng lại diễn ra hết sức hoang đường, toàn bộ Đông Xưởng từ trên xuống dưới đều nồng đậm sát khí.
Mèo nâu trốn trong ngực Tiêu Trường Ninh dường như cũng nhận thấy được nguy hiểm đang đến gần, nó chợt cong lưng dựng chiếc đuôi lên. Tiêu Trường Ninh đưa tay vỗ về con mèo nhỏ đang bị hoảng sợ giống nàng thì bỗng nó kêu ‘meo’ một tiếng rồi nhảy vào chậu cây cảnh biến mất….
“Hổ Phách!” Tiêu Trường Ninh khẽ hô.
Nhưng ngay sau đó một bàn tay to lớn đưa tới trước mặt nàng.
Tiêu Trường Ninh nhìn theo bàn tay kia ngước lên, là khuôn mặt tuấn mỹ của Thẩm Huyền.
Bởi vì ánh mắt Thẩm Huyền quá mức sắc bén, bên cạnh còn có một con chó mực to lớn đang ‘giương nanh múa vuốt’ nên mặc dù khuôn mặt của hắn rất anh tuấn nhưng Tiêu Trường Ninh chỉ cảm thấy hít thở không thông, vô cùng áp lực.
Cảm nhận được tầm mắt của mọi người dừng lại trên người mình, Tiêu Trường Ninh hít sâu cũng không tiếp tục tìm mèo nơm nớp lo sợ nắm tay Thẩm Huyền.
Trái ngược với khuôn mặt lạnh lẽo của Thẩm Huyền, bàn tay hắn lại rất ấm áp.
“Nàng và ta cũng không có họ hàng, việc tổ chức hôn sự cũng nên đơn giản đi, sau đó ta sẽ đưa nàng vào động phòng.” Thẩm Huyền nói, nắm tay Tiêu Trường Ninh đi trước.
“Không, đợi một chút….”
Tiêu Trường Ninh còn chưa dứt lời thì một người của Đông Xưởng không biết từ chỗ nào xuất hiện, quỳ xuống trước mặt Thẩm Huyền nói: “Đề đốc, phản tặc kia không chịu khai ra, nên xử trí thế nào đây?”
Bước chân Thẩm Huyền vẫn không dừng lại, chỉ có tiếng nói lạnh lẽo mang theo sát ý truyền tới: “Làm theo quy củ, điểm thiên đăng.”
Cái gọi là ‘điểm thiên đăng’ chính là một loại tra tấn mà Đông Xưởng hay dùng: Lột sạch quần áo của phạm nhân, tiếp theo lại quấn từ đầu đến chân bằng một mảnh vải dầu, bọc thành ‘người bánh chưng’, sau lại đem treo lên một giá gỗ cao rồi châm lửa vào chân của họ, ngọn lửa cháy từ dưới lên trên người bị thiêu kêu gào rất thảm thiết, đó là ‘điểm thiên đăng’….
Đầu ngón tay Tiêu Trường Ninh khẽ run.
Một ngày chưa ăn gì hơn nữa lại lo lắng sợ hãi, bây giờ còn phải chứng kiến hiện trường xử quyết phản đồ của Đề đốc Đông Xưởng nổi danh tàn nhẫn, trước mắt nàng tối sầm lảo đảo ngã về phía trước.
Thẩm Huyền theo bản năng đỡ lấy nàng.
“Trưởng công chúa! Trưởng công chúa!” Bên tai truyền đến âm thanh nức nở đứt quãng của đám cung tỳ: “Hu hu, công chúa té xỉu rồi….”
Thật ra Tiêu Trường Ninh chỉ bị choáng váng muốn chợp mắt một tí. Nhưng nàng dứt khoát tương kế tựu kế, giả bộ như chính mình không thể tỉnh lại.
Chỉ vì tiếng ác của Đông Xưởng quá mức rõ ràng, nếu chưa thăm dò được tình huống của đối phương thì Tiêu Trường Ninh thật sự cũng không biết nên đối mặt với Thẩm Huyền như thế nào, vậy nên nàng dứt khoát giả bộ ngất xỉu. Nàng cũng không sợ bị nhéo đau, cố gắng nằm im không lên tiếng.
Trên đỉnh đầu tiếng cười mềm mại của Phương Vô Kính truyền đến: “Đề đốc, tiểu kiều thê này của ngài thật sự rất nhát gan nha.”
“Tránh ra.” Thẩm Huyền lên tiếng.
Sau đó, Tiêu Trường Ninh chỉ cảm thấy cơ thể của mình bị nhấc bổng lên, chưa kịp phản ứng thì đã rơi vào một vòng tay rắn chắc.
“!!!” Tiêu Trường Ninh sợ hãi: Là Thẩm Huyền sao? Hắn muốn làm gì đây!?
Thẩm Huyền vẻ mặt trầm như nước, lập tức ôm Tiêu Trường Ninh đi về phía phòng tân hôn. Bọn người Phương Vô Kính vỗ tay rần rần, ồn ào kêu lên: “Đề đốc đại nhân thật uy vũ!”
Hô hấp Tiêu Trường Ninh cứng lại, chỉ thấy sự sợ hãi ngày càng dồn dập, trái tim như muốn nhảy ra khỏi lòng ngực nàng. Kim tua trên mũ phượng bị vén ra hai bên, khuôn mặt của nàng hết trắng rồi lại hồng, lông mi khẽ run. Vì chỉ giả bộ ngất xỉu nên khi bị Thẩm Đề đốc ôm, nàng rất sợ bị hắn phát hiện ra sơ hở.
Thẩm Huyền ôm nàng vào căn phòng được trang trí đỏ rực, bên trong một thái giám đang đứng chờ lập tức đi đến hỏi: “Đề đốc đại nhân, có cần mời ngự y đến khám không?”
“Không cần, bản đốc sẽ tự chăm sóc nàng.” Thẩm Huyền đáp rất kiên quyết, vừa nói hắn vừa đạp văng cửa phòng, đặt Tiêu Trường Ninh trên chiếc giường có tấm chăn thêu bằng chỉ đỏ rồi tiếp tục căn dặn: “Đem một chậu nước lạnh lại đây.”
Nước lạnh?!
Tiêu Trường Ninh biết nếu là người không chịu nổi tra tấn bị ngất xỉu thì đều dùng nước lạnh tạt cho tỉnh! Không được bản thân đã tỉ mỉ trang điểm hơn nửa ngày không thể bị hủy bởi một chậu nước lạnh được….
Mí mắt Tiêu Trường Ninh cử động, nàng đang do dự có nên làm bộ tỉnh lại hay không thì lại nghe thấy tiếng cánh cửa mở ra rồi đóng lại, tiếng bước chân của Thẩm Huyền dần đi xa.
Hắn đi rồi?
Tiêu Trường Ninh cẩn thận hé một con mắt, khẽ liếc nhìn qua màn kim tua trên trán đánh giá bốn phía.
Ở triều đại này có tập tục thành hôn vào hoàng hôn, nàng lăn lộn vất trên đường lâu như vậy bây giờ cũng đã chạng vạng tối. Trong phòng được thắp mấy cây nến hỉ, ánh sáng mông lung ấm áp, trên chiếc bàn trước giường có bày mấy mâm long nhãn, táo đỏ cùng kẹo mừng. Căn phòng tĩnh mịch không có bóng dáng của Thẩm Huyền.
Tiêu Trường Ninh như được sống lại, đột nhiên từ trên giường bước xuống, vén kim tua trên trán lên nhìn quanh bốn phía. Đây chắc là phòng ngủ cũng là nơi Tiêu Trường Ninh cùng vị phò mã thái giám kia ‘động phòng’, vách che chạm trổ hoa văn dùng để phân cách bên trong và bên ngoài, trên giá gỗ cao được đặt một vài chiếc bình gốm quý giá cùng với một mấy tờ giấy, tất cả đều được sắp xết rất ngăn nắp và sạch sẽ, cũng may không có dụng cụ tra tấn.
Vừa nghĩ đến hình cụ trong lòng Tiêu Trường Ninh lại có chút bi thương, người có thân thể khuyết tật đều có chút kì quái, nhất là những kẻ bị thiến. Cũng không biết Thẩm Huyền sẽ đối xử với nàng thế nào, nếu như dứt khoát nhận một đao thì cũng coi như xong, chỉ sợ nàng sẽ bị đám hoạn quan này chậm rãi làm nhục…..
Trong lúc miên man suy nghĩ thì bên ngoài chợt có tiếng bước chân, Tiêu Trường Ninh trở nên căng thẳng nhanh chóng nằm xuống, nàng giả vờ như chưa từng tỉnh lại.
Vừa mới nằm xuống cửa lại bị đẩy ra một lần nữa, Thẩm Huyền đã quay lại.
Tiêu Trường Ninh nghe thấy âm thanh của nước cùng tiếng bước chân càng tới gần, Thẩm Huyền dừng lại bên mép giường làm trái tim nàng như muốn nhảy ra khỏi lòng ngực….
Nhưng ngay sau đó một chiếc khăn ẩm ướt lạnh lẽo được đặt trên trán Tiêu Trường Ninh.
Chiếc khăn ngâm nước lạnh phủ kín mặt Tiêu Trường Ninh, thoạt nhìn giống như miếng vải trắng phủ trên mặt người chết vậy.
Không lâu sau Tiêu Trường Ninh cảm thấy khó thở.
Nàng cảm thấy nếu bản thân còn không tỉnh lại thì có khả năng sẽ được chôn cất cùng chiếc khăn này mất.
“Khụ khụ…” Tiêu Trường Ninh ho sặc sụa lắc đầu để thoát khỏi khăn ướt rồi từ từ mở mắt.
Đối diện nàng là một đôi mắt nhỏ hẹp và thâm thúy của nam nhân.
“Tỉnh rồi?” Thẩm Huyền dùng giọng nói khẳng định, mang theo một chút ý trêu tức.
Tiêu Trường Ninh siết chặt khăn trong tay, gập người ngồi dậy liếc mắt nhìn Thẩm Huyền một cái thật nhanh rồi cúi đầu xuống như bị ủy khuất.
Thẩm Huyền xoa đầu gối rồi lại gần ngồi xuống, bày ra hình tượng ‘Đề đốc Đông Xưởng’ nằm trong hàng ‘cửu thiên tuế’ kiêu ngạo cùng cuồng vọng đến vô cùng nhuần nhuyễn.
Tiêu Trường Ninh cúi đầu đánh giá mấy ngón tay thon dài đang để trên đầu gối của Thẩm Huyền, nàng phát hiện bên trong hỉ phục đỏ tươi là ống tay áo của võ phục màu nâu đen, bên trong ống tay áo có hơi nhăn, vừa nhìn đã biết là chưa kịp thay y phục bên trong liền chỉ khoác hỉ phục bên ngoài qua loa cho đúng lễ nghĩa!
Tiêu Trường Ninh đường đường là trưởng công chúa lại bị Thẩm Huyền xem thường như thế, nàng không khỏi hờn dỗi trong lòng nhưng lại không dám thể hiện ra.
Bầu không khí có chút cứng ngắc .
Cũng may Thẩm Huyền chủ động mở miệng đánh vỡ cục diện bế tắc, hắn chỉ tay vào những món điểm tâm trên bàn lạnh lùng nói: “Nhà bếp có chuẩn bị ít cháo làm điểm tâm, nàng ăn một ít để lót dạ đi.”
Ăn cái gì?
Mọi người đều nói Thẩm Huyền là kẻ giết người không chớp mắt, là một hoạn quan dã tâm bừng bừng. Lần này hắn mượn tay Lương Thái hậu cưới công chúa để ra oai thì làm sao có thể đối xử tốt như vậy với nàng được?
Chắc chắn là sau khi ăn no sẽ tiễn nàng lên đường!
Thậm chí Tiêu Trường Ninh còn tưởng tượng đến cảnh tượng bản thân tay chân trúng độc mà chết, đến lúc đó Thẩm Huyền nhất định sẽ cho nàng ba thước vải trắng để che thân, hắn lau ngón tay nhàn nhã nói: “Trường Ninh công chúa chết rồi khiêng xuống đi, chôn cất nàng cùng với ‘bảo bối’ của bản đốc ở mộ phần Thẩm gia.”
Tiêu Trường Ninh rùng mình, vội lắc đầu lia lịa, nhỏ giọng nói: “Bổn cung không…. không đói bụng.”
Thẩm Huyền nâng mí mắt, ánh mắt sắc bén như có thể nhìn xuyên thấu mọi thứ: “Hôm nay thành hôn vội vàng, nàng một ngày chưa ăn sao có thể không đói được?”
Tiêu Trường Ninh chỉ ôm bụng lắc đầu, hai mắt nàng gợn nước khóe mắt phiếm hồng dường như có thể bật khóc ngay lập tức.
Thẩm Huyền thoáng nhăn mày. Một lát sau, hắn chỉ có thể bỏ qua việc này, quay sang nói: “Bên cạnh có chậu nước nóng, nàng đến rửa mặt đi.”
Chuông cảnh báo trong lòng Tiêu Trường Ninh kêu lên, theo bản năng siết chặt chăn đệm bên dưới nơm nớp lo sợ nói: “Rửa… rửa mặt….”
Lúc nãy thì ăn bây giờ lại rửa mặt đây không phải là đãi ngộ trước lúc chết sao? Đối xử với nàng tốt như vậy sẽ không có khả năng là muốn ‘động phòng hoa chúc’ chứ?
Rốt cuộc thì Thẩm Huyền là thái giám đó! Tiêu Trường Ninh nhịn xuống cảm giác muốn nhìn vị trí dưới bụng của hắn: Thái giám thì động phòng như thế nào? Chẳng lẽ hắn lại có sở thích gì kì quái sao?
Thôi kệ đi tốt nhất là nên rửa mặt sạch sẽ, dù sao rửa mặt sạch sẽ rồi ‘động phòng’, đối với nàng mà nói cái nào cũng là ác mộng!
“Nàng đang nhìn chỗ nào vậy?” Thẩm Huyền nâng cằm, hứng thú nhìn nàng.
Hắn cười kiêu ngạo, một nụ cười tràn ngập cuồng vọng. Nói đến cũng kì lạ rõ ràng hắn là thái giám của Đông Xưởng thế nhưng giơ tay nhấc chân lại không có chút nữ tính nào trái lại ngập tràn cảm giác áp bức.
Tiêu Trường Ninh lập tức thu hồi ánh mắt. Thời tiết cuối thu, thế mà lưng nàng lại toát cả mồ hôi lạnh: “Ta…. ta….”
Thẩm Huyền không chút để ý mà cắt ngang lời nàng: “Sáu năm không gặp Trường Ninh trưởng công chúa đã bị mắc bệnh cà lăm rồi sao?”
“Bổn cung không rửa mặt!” Giọng nói Tiêu Trường Ninh rất rõ ràng còn mang theo chút bướng bỉnh.
Chân mày Thẩm Huyền khẽ nhướng cười một tiếng: “Không rửa mặt cũng được, trưởng công chúa sao lại run rẩy như vậy?”
Nói xong tầm mắt hắn dừng lại trước tay áo của Tiêu Trường Ninh, tò mò nhìn vào: “Nàng….”
Cánh tay Thẩm Huyền duỗi ra không thèm để ý đến sự phản kháng yếu ớt của Tiêu Trường Ninh, đầu ngón tay đụng đến chỗ y phục trắng, hỏi: “Vì sao hỉ sự nàng lại mặc áo trắng?”
Theo phong tục nữ tử xuất giá đều phải mặc y phục màu hồng từ trong ra ngoài. Hôm nay nàng lại mặc áo màu trắng bên trong, chẳng lẽ người trong cung lại không biết tập tục này?
Tiêu Trường Ninh chửi thầm trong lòng: Bổn cung đang tự để tang chính mình. Không được hay sao?
Thẩm Huyền rất thông minh, dường như nhận ra suy nghĩ trong lòng Tiêu Trường Ninh, chậm rãi thu hồi bàn tay, dùng ánh mắt rét lạnh nhìn nàng: “À bản đốc hiểu rồi.”
Khuôn mặt Tiêu Trường Ninh tái nhợt: Thôi xong!