Người Trong Lòng Anh Ấy

Phần 5


4 ngày

trướctiếp

5

Cuối cùng tôi cũng tống được người đàn ông này vào phòng tắm, còn bản thân ở bên ngoài dựa vào cửa phòng tắm.

Cố gắng điều hòa hơi thở.

Đáng ghét, vẫn không nuốt trôi cục tức này mà.

Thế quái nào tôi lại sợ anh đến thế?

Rõ ràng trước kia anh chỉ là… 

Tôi gõ gõ cánh cửa phòng tắm, gào lên với người bên trong: “Thẩm Trường Dao, tôi muốn ly hôn với anh!”

Trong phòng tắm tiếng nước chảy rất to, tôi cho rằng anh không nghe thấy, mà kể cả có nghe thấy, anh cũng không thể lao ra ngoài bắt tôi được.

Kết quả là, cho dù đã ở bên nhau rất nhiều năm, tôi quả nhiên vẫn quá coi thường Thẩm Trường Dao.

Lúc tối còn chưa kịp phản ứng, cửa phòng tắm trực tiếp bị kéo ra.

Hơi nước dày đặc tràn ra ngoài.

Một bàn tay to lớn, bắt lấy cổ tay tôi, kéo tôi vào trong lòng.

Đôi dép dưới chân, nằm chỏng chơ ở bên ngoài.

Thẩm Trường Dao cúi đầu hôn tôi.

Hơi nước dày đặc lượn lờ quanh phòng tắm, tôi chân trần dẫm lên nền gạch cứng.
Hai tay buông thõng ở hai bên.

“Lâm tiểu thư, có thể rút lại những lời nói chiều nay được không?”

Sự dịu dàng luôn thẳm sâu bên trong anh.

Bản chất anh vốn dĩ cũng rất nhẹ nhàng.

Cơn giận dữ ban nãy hoàn toàn biến mất, thay vào đó là sự dịu dàng vốn có của anh.
Đây chính là cách anh thể hiện tình cảm.

Nhưng theo kinh nghiệm nhiều năm chung sống với anh của tôi.

Điều này không đồng nghĩa với việc anh không tức giận.

Thực tế, anh càng tức giận lại càng… nghĩ ra được nhiều cách để tra tấn người khác.

Sau đó dùng những cách thức đó trừng phạt tôi.

Cho nên, tôi sợ rồi.

Tôi lùi dần về phía sau, nhưng đằng sau là bồn rửa mặt, tôi bị hẫng một cái, suýt ngã.
Lại được anh đỡ lấy.

“Trốn làm gì?” Anh nhướng mày.

“Thẩm Trường Dao, chuyện ly hôn có thể thương lượng lại, anh đừng… “

Tôi chống tay lên ngực anh.

Mặt đỏ bừng bừng, tim đập như trống.

Nhưng anh chỉ buông ra hai chữ vô tình.

“Muộn rồi.”

“...”

Anh giống như một con dã thú, rất thích đùa giỡn con mồi của mình, mà tôi chính là con mồi đó.

Ánh mắt soi xét của anh nhìn tôi chằm chằm, khiến tôi nhớ đến một đoạn ký ức không mấy tốt đẹp.

Bỗng nhiên có tiếng chuông vang lên, phá vỡ bầu không khí giằng co giữa chúng tôi.
Thẩm Trường Dao có điện thoại.

Có thể anh tiện tay để điện thoại ở trên bồn rửa mặt, vừa nãy náo loạn một phen, may không làm rơi điện thoại. 

Trên màn hình hiện một dãy số, nhưng không có tên.

Mọi khi, Thẩm Trường Dao sẽ trực tiếp mặc kệ để điện thoại đổ chuông cho đến khi tự tắt.

Nhưng lần này, anh liếc mắt nhìn màn hình một cái rồi ấn nghe.

Tôi đứng rất gần anh, tuy rằng không cố ý nghe bên kia nói gì. 

Nhưng tiếng khóc văng vẳng của phụ nữ cứ truyền vào tai tôi.

Tôi chua xót phát hiện, giọng nói của Thẩm Trường Dao rất nhẹ nhàng, anh nhìn tôi một cái, rồi chậm rãi buông tôi ra.

Dùng khẩu hình miệng nói với tôi một câu, anh phải đi ra ngoài một chút.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp