4
Căn phòng đột nhiên bừng sáng khiến tôi không mở được mắt.
Thẩm Trường Dao bật tất cả đèn trong nhà lên để tìm đồ, không biết muốn tìm cái gì nữa.
“Anh… sao anh về sớm thế? Anh làm gì vậy?”
Tôi ngáp một cái, vuốt vuốt tóc nhìn anh ta.
Anh híp mắt, đứng chắn trước mặt tôi, cười như không cười.
“Giấu đâu rồi?”
Tôi chưa từng thấy anh cười như vậy… có điềm.
“Gì? Giấu gì?”
Tôi hoang mang thực sự.
Anh hít một hơi thật sâu, gằn từng chữ, hỏi tôi:
“Đàn ông.”
“Tin nhắn thoại kia của em là giọng. đàn. ông.”
“...”
“Thẩm Trường Dao, thật đấy à? Anh thực sự vì cái tin nhắn đó mà giận…”
Tôi còn chưa nói xong, anh đã bắt đầu cởi áo vest ra rồi.
“Giận? Tôi không giận.”
Cà vạt bị anh tháo xuống, ném lên trên giường.
“Tôi chỉ cảm thấy hơi tiếc.”
“Nếu có hai người, có thể sẽ kích thích hơn chút.”
“...”
???
“Từ từ, Thẩm Trường Dao, anh đừng…”
Khó khăn lắm tôi mới ngăn cản được bàn tay lượn lờ trên hông tôi của anh. Anh khẽ cười một cái. Rõ ràng cái gì cũng chưa nói, nhưng theo bản năng tôi vẫn rất sợ.
Đáng chết, thế quái nào anh lại trưng cái dáng vẻ lên lớp với tôi vậy?
Cuối cùng tôi cũng cản không nổi, bèn túm đại cái gối ở đầu giường ngăn cách tôi với anh.
“Người anh có mùi, Thẩm Trường Dao.”
Anh nhướng mày.
“Có sao?”
“...”
Thật ra là không có, anh không hút thuốc hay uống rượu bia, hôm nay cũng họp cả tối.
Nhưng tôi vẫn bất chấp.
“Thế nên… anh mau đi tắm đi.”