1
Tôi đã suy nghĩ kỹ lý do muốn ly hôn với Thẩm Trường Dao.
Thứ nhất, lúc trước kết hôn với anh như một trò đùa, thứ hai, người trong lòng anh vốn dĩ không phải tôi.
Cuối cùng, tôi đến phòng làm việc tìm anh, lại bị anh ấn đầu xuống dưới gầm bàn.
Tôi vừa định lên tiếng, thì có học sinh bước vào.
“Thầy ơi…”
Nghe tiếng, hình như là học sinh nữ.
Tôi cái gì cũng không nhìn thấy, nhưng bàn tay xoa đầu tôi của anh lại rất chân thật.
Tôi nghe thấy giọng nói nhu mì, dịu dàng của nữ sinh ấy hỏi anh kỳ thi cuối kỳ đợt này có thể cho mình điểm tối đa được không.
Vốn dĩ việc này rất bình thường. Nhưng nữ sinh này đột nhiên hạ giọng, tiếng nói nhỏ như tiếng muỗi kêu mà bổ sung thêm một câu:
“Thầy Thẩm, chỉ cần có thể để được điểm tối đa, thầy muốn làm gì em cũng được…”
Cả căn phòng yên tĩnh, chỉ có hai thầy trò họ đối mặt.
Tôi giống như một kẻ thứ ba thừa thãi, ngồi xổm dưới gầm bàn của anh. Tay anh còn đang xoa đầu tôi.
Tôi nghe thấy anh hỏi:
“Có thật là làm gì cũng được không?”
Nữ sinh run rẩy vâng một tiếng.
“Vậy…”
Thẩm Trường Dao vẫn ung dung, thong thả như thế.
Nhưng vào lúc này, đừng nói là nữ sinh kia, mà ngay cả tôi cũng hồi hộp đến mức tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
“Vậy em có thể chuẩn bị thi lại vào kỳ sau được không?”
“...”
Chỉ có thể nói một điều rằng thầy Thẩm không hổ danh là “Diêm Vương sống” đối với học sinh.
Bởi vì ngay cả người chui dưới gầm bàn như tôi vẫn có thể nghe thấy tiếng khóc nức nở của nữ sinh ấy.
Cô bé đi rồi, cuối cùng tôi cũng có thể chui ra khỏi gầm bàn.
“Sao anh lại ấn tôi xuống dưới gầm bàn làm gì?” Tôi hỏi anh.
Anh dựa lưng vào ghế, trên môi treo nụ cười nhẹ.
Thẩm Trường Dao rất thích cười, nhưng tôi biết nụ cười của anh hầu như đều không thật.
Thực ra, tính tình người này thực sự cũng không tốt cho lắm.
“Thanh Thanh, ban nãy em nói gì, nói lại lần nữa cho tôi nghe.”
Ngón tay anh gõ đều đều trên mặt bàn.
“Anh ấn tôi xuống gầm bàn làm gì?”
“Câu trước đó.”
“Tôi muốn ly hôn với anh, Thẩm Trường Dao.”
Ngón tay gõ trên mặt bàn ngừng lại, anh nhìn thẳng vào mắt tôi.
“Nghĩ cũng đừng nghĩ đến, Lâm Thanh Thanh.”