Người Trong Lòng Anh Ấy

Phần 6


4 ngày

trướctiếp

6

Tôi ngồi trên ghế sô pha trong nhà.

Tay cầm con gấu nhỏ Thẩm Trường Dao mua cho bóp thành nhiều hình dạng khác nhau.

Sau cùng tôi bật dậy, đi thay quần áo.

Quả nhiên càng nghĩ càng tức.

Hôm nay tôi nhất định phải tìm hiểu rõ.

Người phụ nữ thường xuyên gọi điện thoại cho Thẩm Trường Dao rốt cuộc là ai.

Tôi nghi ngờ Thẩm Trường Dao ngoại tình.
Dạo gần đây, anh về nhà rất muộn, tôi nhịn.

Lúc trước, anh cũng không tự nguyện cưới tôi.

Nhưng anh vẫn đối xử với tôi rất tốt, tốt đến mức khiến tôi ảo tưởng rằng anh yêu tôi.

Bây giờ, vừa nhận được điện thoại của phụ nữ liền sốt sắng chạy ra khỏi nhà.

Vì cái gì?

Anh không hề biết tôi… thực sự thích anh.

Lúc tôi ra khỏi nhà, vừa đúng lúc nhìn thấy Thẩm Trường Dao lái xe ra khỏi gara.

Anh lái xe rất vội, vốn dĩ tôi tưởng rằng sẽ không đuổi kịp anh.

Nhưng may mắn có một chiếc xe taxi chạy qua đây.

Ngồi trên xe, tài xế nghe tôi nói muốn đi bắt gian liền lái rất nhanh.

Tốc độ và kỹ thuật lái xe của ông ấy làm tôi nghi ngờ liệu có phải ông ấy là một tay đua xe đã giải nghệ nhiều năm không.

Tóm lại, bắt gian thành công hay không tôi không biết.

Nhưng tài xế đã thành công khiến tôi say xe đến mức nôn thốc thôn tháo.

Đích đến của Thẩm Trường Dao là bệnh viện.

Đêm hôm khuya khoắt cũng chỉ có phòng cấp cứu còn mở cửa, tôi không hiểu vì sao trông tôi chẳng khác gì một tên trộm theo đuôi anh.

Anh bước rất nhanh, không hề có chút chần chừ.

Tôi đuổi theo anh, đêm khuya phòng cấp cứu không có nhiều người, tuy rằng anh đi rất lòng vòng, nhưng cũng may, tôi không bị mất dấu.

Nhưng tôi không thể ngờ được, đi theo anh, cuối cùng tôi sẽ đến…

Phòng khám bệnh nhi.

Đây có vẻ là nơi ồn ào nhất trong bệnh viện, một hai giờ sáng đèn vẫn sáng trưng.

Tiếng trẻ con khóc lóc ầm ĩ, tiếng người lớn bước chân vội vàng.

Tôi trốn ở đằng sau bức tường khu vực chờ khám bệnh, lặng lẽ nhìn Thẩm Trường Dao.

Dáng người anh cao lớn, một tay đút túi quần, thu hút rất nhiều sự chú ý.

Anh dừng lại ở hàng ghế giữa sảnh chờ khám bệnh.

Sau đó tôi liền nghe thấy tiếng gọi của một đứa bé, gọi anh, rất to.

“—— Bố ơi.”

Tại sao tôi lại chắc chắn là gọi anh.

Bởi vì đứa bé vừa cất tiếng gọi kia đã chạy nhanh qua, nhảy lên người anh.

Tôi không thể nào tưởng tượng ra được.

Não như tạm ngừng hoạt động, không thể nghĩ ra, Thẩm Trường Dao lại giấu tôi việc này.

Anh có con, nhưng chưa từng nói với tôi.

Chúng tôi kết hôn với nhau, nhưng anh lại có con ở bên ngoài.

Chuyện này là sao?

Tôi không thể hiểu được chuyện gì đang xảy ra nữa, tôi cho rằng tôi sẽ phát điên, sẽ xông ra chất vấn anh.

Nhưng dường như tôi mất đi tri giác, trái tim dần buốt lạnh, chỉ thế mà thôi.

Tôi luôn như vậy, nôn nóng, bất an, nhưng đến khi gặp chuyện lại không có cách xử lý.

Tôi nên lấy tư cách gì để chất vấn anh ta đây?

Vợ sao? Nực cười.

Tôi ngơ ngẩn nhìn chằm chằm người phụ nữ phía sau anh, anh đang cúi đầu nói chuyện với cô ấy.

Tôi không biết người phụ nữ này, cũng chưa từng gặp cô ấy.

Cô ấy ngồi xổm xuống, xoa đầu đứa bé, rồi kéo nó đứng lên.

Thẩm Trường Dao vẫn đứng yên, tay đút vào trong túi như trước, ánh đèn trần của bệnh viện lạnh lẽo và trắng xóa, anh rũ mắt nói gì đó với người phụ nữ kia.

Đang nói, người phụ nữ bỗng bật khóc nức nở.

Giây tiếp theo liền nhào đến ôm chầm lấy anh.

Thân hình Thẩm Trường Dao rõ ràng cứng đờ một chút, sau đó bàn tay nhẹ nhàng vỗ về sau lưng cô ấy, nhưng không hề ôm lại.

Tôi không thể nhìn thêm được nữa, một mình yên lặng rời khỏi bệnh viện.

Dường như cổng bệnh viện là cửa ngõ của thành phố này. Người đến người đi bất kể thời gian, trên mặt đường phản chiếu ánh đèn neon của những cột đèn giao thông đan xen. 

Cửa hàng tiện lợi 24h vẫn mở cửa, mười lăm tệ là đã có thể mua được một ly Latte và một cái Sandwich, tôi ngồi ở trong tiệm, cố gắng phân tán suy nghĩ của mình.

… Đứa bé kia chạy đến, gọi anh là bố.

Đứa nhỏ chắc khoảng năm sáu tuổi, tôi với anh kết hôn mới ba năm, nhưng trước đó, tôi chưa từng được nghe thấy anh có phụ nữ khác.

Tôi thích Thẩm Trường Dao, thích từ rất lâu rồi.

Anh là học sinh yêu quý của mẹ tôi, lúc tôi học trung học đã từng dạy kèm cho tôi.

Gia sư trước đó của tôi rất nghiêm khắc, nếu tôi không thuộc cổ văn liền bắt tôi chép phạt mười lần, thậm chí thỉnh thoảng còn đánh tôi.

Mẹ tôi xót con, liền đổi gia sư cho tôi.
Khi đó Thẩm Trường Dao còn đang học đại học, lần đầu tiên gặp mặt, anh còn chọc cho tôi cười.

Tôi tưởng rằng, cuối cùng mình cũng có một gia sư dễ chịu.

Lúc Thẩm Trường Dao giảng bài thực sự rất dịu dàng.

Cách giảng giải của anh rất logic, dễ hiểu, bài tập cũng không nhiều, tôi luôn theo kịp tiến độ của anh.

Nhưng nếu không theo kịp, anh sẽ ân cần giảng lại từng chút từng chút một.

Có lần tôi bị ốm, đầu đau như búa bổ, tuy đã đỡ sốt, nhưng sắp thi rồi, nên mẹ tôi liền gọi Thẩm Trường Dao đến dạy kèm cho tôi.

Tôi vẫn còn nhớ rõ, tôi làm sai rất nhiều câu.

Tôi ngẩng đầu nhìn Thẩm Trường Dao, nói với anh, tôi không làm được nữa.

Anh nói được, vậy không làm nữa.

Đầu tôi bắt đầu xuất hiện ảo giác, nhìn thấy trên đầu anh có vòng tròn, sau lưng là đôi cánh thiên sứ.

Sau đó anh nói với tôi, bài tập hôm nay để hôm sau làm. 

Như vậy sẽ phải làm gấp đôi.

Vòng tròn bỗng biến thành sừng ác quỷ, đôi cánh thiên sứ cũng hóa thành đôi cánh của ác ma.

Hôm đó tôi vừa khóc lóc vừa làm bài tập, cuối cùng cũng hoàn thành.

Còn anh ngồi bên cạnh, nhìn tôi khóc.

Lúc đó tôi mới biết được, Thẩm Trường Dao nhìn qua đối xử với ai cũng tốt, nhưng thực ra rất lạnh lùng, anh cười với tất cả mọi người, nhưng cũng có thể đâm họ một dao.

Tôi uống một hơi hết cốc nước.

Ném cái bịch xuống bàn.

Điện thoại ở bên cạnh vẫn đổ chuông liên tục.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp