Thấy tình hình như vậy, cũng sắp tới trạm xe bus rồi và thời gian trải nghiệm xe hơi hạng sang của Tô Dao cũng chuẩn bị dùng hết.

Trần Ngân Hà liếc nhìn thời gian, anh rất hiếm khi nảy sinh lòng tò mò về chuyện của người khác như vậy, chỉ có điều giọng điệu vẫn mang theo vẻ bất cần đó: “Tối muộn rồi cô vẫn tình nguyện điều tra vụ án mà không về nhà à?”

Việc của Tưởng Chân Chân không lập án, nên không được tính là công việc.

Tô Dao hỏi ngược lại: “Vậy còn anh, chẳng phải anh cũng vậy sao?”

“Không chăn ấm đệm êm lại chạy ra ngoài bới túi rác?”

Trần Ngân Hà: “Cô thử nằm trên giường một năm trời xem, đảm bảo đến cả con thỏ nhà hàng xóm bị ai trộm mất cũng muốn điều tra.”

Tô Dao: “Được rồi.”

Trong hồ sơ cá nhân cá nhân của Trần Ngân Hà có một đoạn viết rằng, anh vì công việc mà phải làm người thực vật mất một năm.

Trần Ngân Hà đậu xe bên đường, Tô Dao: “Còn chưa tới trạm xe bus mà?”

Cái tên này có định tiễn người ta không thế, muốn ném cô bên lề đường, cô còn chưa ngồi thử xe đủ mà: “Nam tử hán đại trượng phu không thể nói lời lại nuốt lời.”

Trông bộ dạng tủi hờn của cô hoàn toàn chẳng giống một cảnh sát hình sự chút nào, mà giống cô nhóc nhà hàng xóm hơn, Trần Ngân Hà cười một tiếng rồi tháo dây an toàn: “Ngồi trên xe đợi tôi.”

Tô Dao nhìn thấy anh đi vào một cửa hàng tiện lợi, đoán là anh mua thuốc lá hay đồ uống gì đó. Rất nhanh anh đã trở lại, dường như đi tay không ra. Bên cạnh có ba cô gái đang đùn đẩy lẫn nhau, trong đó có một người đẹp nhất bị đẩy tới, vẻ mặt ngượng ngùng ngăn anh lại. Tô Dao nhếch môi, con Công đực này đúng là có phúc. Mắt nhìn của cô gái này cũng không ổn, lại đi thích một tay ăn chơi hoa hoét lòe loẹt này, sớm muộn gì cũng bị chơi chết cho xem.

Tô Dao nhìn ra ngoài cửa sổ ô tô, cô gái căng thẳng cầm điện thoại của mình, đồng thời mở sẵn giao diện quét mã QR trên Wechat, đối phương hơi nghiêng đầu, bồn chồn nói điều gì đó với Trần Ngân Hà, có lẽ muốn kết bạn với anh.

Trần Ngân Hà đứng đó, nghe cô ta nói. Tô Dao vươn tới phía ghế lái, dựng tai lên, vừa hay có thể nghe thấy giọng nói của Trần Ngân Hà.

“Cô thật xinh đẹp cũng rất dễ thương.”

Tô Dao chép miệng một tiếng, thầm nghĩ quả nhiên chẳng phải loại tốt đẹp gì, đã có bạn gái rồi còn này nọ với phụ nữ khác. Thật may cô không phải là người nông cạn, nên không dễ dàng bị người đàn ông này mê hoặc.

Trần Thanh Hà tiếp tục nói với cô gái: “Sau này cô có thể gặp được người đàn ông tốt hơn, chỉ có anh ta mới có được vẻ đẹp cùng sự đáng yêu của cô.”

Người phụ nữ sửng sốt, nghe ra ý tứ từ chối. Khi nói chuyện anh nhìn mọi người bằng ánh mắt rất chân thành, giọng điệu nghiêm túc, khiến người ta cảm thấy bản thân được trân trọng và nâng niu, cô gái mỉm cười nói: “Cảm ơn anh.”

Trần Ngân Hà mở cửa xe ngồi vào trong, Tô Dao nhìn anh chằm chằm: “Miệng anh là sữa ong chúa à, sao lại ngọt vậy.”

Trần Ngân hà: “Cô nếm thử rồi à?”

Tô Dao: “…”

“Chưa nếm thử, tôi cũng không có ý định mạo hiểm.”

Trần Ngân Hà: “Rất nhiều phụ nữ muốn sàm sỡ tôi và cô là người bụng nghĩ một đằng miệng nói một nẻo nhất.”

Tô Dao định nói sao anh lại tự luyến đến vậy, nhưng nghĩ lại thực ra người ta cũng chẳng nói sai, vào cửa hàng tiện lợi mua đồ thôi cũng có người tới bắt chuyện.

“Sao anh lại trở về tay không thế?”

Trần Ngân Hà lấy trong túi ra một hộp urgo ném cho Tô Dao.

Tô Dao: “Đưa tôi cái này làm gì?”

Cô cúi đầu xuống nhìn và phát hiện trên mu bàn tay trái của mình bị xước một vết nhỏ, có lẽ bị vào lúc lật tìm túi rác nhà Tưởng Chân Chân, nhưng không nghiêm trọng, chỉ xước chút da, chính bản thân cô cũng không cảm nhận được.

Tô Dao bóc miếng băng ra đang định dán lên trên, thì Trần Ngân Hà lại lấy ra vài tờ khăn giấy có tẩm cồn, đưa qua: “Khử trùng trước đã.”

Tô Dao: “Không hổ là chàng tiên nhỏ, cẩn thận thật đó.”

Sau khi khử trùng và dán băng cứu thương, Tô Dao quay đầu liếc nhìn về phía cửa hàng tiện lợi: “Cô gái đó vẫn đang nhìn anh kìa.”

“Ngoại hình cũng xinh đẹp đó chứ, haizz, người ta đang chờ anh quay lại nhìn kìa, anh nhìn đi.”

Trần Ngân Hà mặt không chút biểu cảm khởi động xe rời đi.

“Thật tuyệt tình.” Tô Dao nói: “Như thể vừa rồi anh khen người ta vừa xinh đẹp vừa dễ thương đều là giả vậy?”

Trần Ngân Hà nắm vô lăng: “Còn nói thêm câu nữa tôi sẽ cho rằng cô đang ghen đó.”

Tô Dao vội vàng im bặt, không dám nói câu nào nữa cho tới khi xe chạy đến trạm xe bus, ý tứ của việc kẻ vạch ranh giới là quá rõ ràng.

Trần Ngân Hà liếc thời gian: “Đưa cô về nhà nhé?”

Tô Dao tháo dây an toàn: “Không cần đâu, tôi thích ngồi ở ghế gần cửa sổ trên xe bus để suy nghĩ về cuộc đời, việc này khiến tôi cảm thấy bản thân giống như một nhà triết học, anh không có quyền ngăn cản việc trở thành nhà triết học của tôi.”

Một chiếc xe bus chạy tới và nhà triết học bước lên xe.

Ngày hôm sau, Tô Dao đi vào văn phòng.

Giang Bất Phàm giơ túi vật chứng trong tay lên, bên trong là tờ giấy cầu cứu: “Chị Tô, cái này xử lý thế nào?”

Tô Dao liếc nhìn một cái: “Cứ để tạm chỗ cậu đã.”

Giang Bất Phàm bỏ tờ giấy vào ngăn kéo, nói: “Thế này xem ra Tưởng Chân Chân vẫn ổn, em ấy đã ở nhà phát sóng trực tiếp được rồi.”

“Tiếp theo cứ để cho đồn cảnh sát có thẩm quyền theo dõi.”

Tô Dao: “Tờ giấy cầu cứu đó cất cho cẩn thận, đừng để mất.”

Giang Bất Phàm: “Sao vậy chị Tô, việc của Tưởng Chân Chân vẫn chưa kết thúc sao?”

Tô Dao: “Chiều nay tôi có việc phải đến đồn cảnh sát một chuyến, tiện thể xem qua tình hình của Tưởng Chân Chân.”

Phải tận mắt nhìn thấy Tưởng Chân Chân cô mới có thể hoàn toàn yên tâm.

Đã hơn phân nửa người đến văn phòng làm việc, Tô Dao lặng lẽ để chiếc túi giấy mình đem tới xuống dưới bàn, thật không may lại bị ánh mắt sắc bén của Ngô Thanh Đào phát hiện: “Chị Tô, chị mang đồ gì ngon tới thế?”

Giọng nói này đã thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.

Tô Dao giấu túi giấy vào trong: “Không có gì!”

Ngô Thanh Đào ngồi xổm bên cạnh bàn Tô Dao nhìn: “Em ngửi thấy mùi rồi này!”

“Bánh quy vị nam việt quất, còn thêm cả socola, sữa và đậu phộng nghiền nhỏ nữa.”

Khứu giác của Ngô Thanh Đào rất nhạy bén, trong tình huống không có chó cảnh sát thì cô ấy sẽ là chó. Và phàm cũng chưa từng bỏ qua bất cứ mùi vị nào liên quan tới đồ ăn.

Bị đôi mắt háo hức quan sát, Tô Dao ôm chặt chiếc túi giấy trong lòng, trịnh trọng tuyên bố: “Không có!”

“Không được cướp, ai dám cướp sẽ bị quy vào tội cướp giật tài sản.”

Ngô Thanh Đào nhìn Tô Dao: “Chị Tô, hình như hôm nay chị có gì đó khang khác.”

Tô Dao khẽ đỏ mặt, vẻ mặt vẫn thản nhiên nhẹ nhàng: “Sao lại khác?”

Ngô Thanh Đào: “Chị tô son này.”

Sắc mặt Tô Dao vô cùng bình tĩnh: “Đâu có, em nhìn lầm rồi.”

Chết tiệt, rõ vậy sao, rõ ràng là cô đã tô màu son gần giống với màu môi rồi mà, đáng lẽ phải không nhìn ra mới đúng chứ?

“Chị tô, chị bảo vệ kỹ vậy có phải muốn tặng hộp bánh cho người đàn ông nào đó không?”

“Là đội phó Trần sao ạ?”

“Đội phó Trần vừa mới đến làm việc là đội trưởng Tô đã thay đổi rồi.”

“Đội trưởng Tô, có phải chị và đội phó Trần từng hẹn hò thật không, em nghe tiểu Vu nói hai người mới chia tay hồi đầu năm."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play