“Rầm, rầm, rầm” Tô Dao hùng hùng hổ hổ gõ, mở cửa văn phòng Cục trưởng: “Cục trưởng Khương.”

Cục trưởng Khương với tư cách là Cục trưởng Cục Công an thành phố, tính tình nổi tiếng tốt, trước giờ chưa từng thấy ông nổi nóng với cấp dưới, thường ngày luôn tỏ ra ân cần, hiền lành: “Tiểu Tô đến đấy à, ngồi đi.”

Tô Dao giải thích rõ ý định đến đây của mình: “Ngài đã hứa sẽ chỉ định, phân công người mới vào đội chúng tôi, nhưng phân công cũng đã nửa năm rồi, mà đến một sợi lông của người mới vẫn chẳng thấy đâu.”

Cô đến đây với mục đích là đòi nợ, nên giọng điệu cũng chẳng mấy tốt. Trong đội quá thiếu nhân lực, bình thường còn đỡ, chỉ cần đối phó bằng cách tăng ca một chút là được, nhưng mỗi khi có vụ án lớn nào đó, là lại phải mượn người của đội khác. Các đội khác cũng chẳng phải thừa thãi nhân lực gì cho cam, không phải lần nào cũng mượn được người, nếu có mượn được lại chẳng ăn khớp cách làm việc, đương nhiên không thể tốt bằng cấp dưới do chính tay mình dẫn dắt.

Cục trưởng Khương bưng chiếc cốc sứ trắng bị mẻ một miếng nhỏ trên miệng cốc lên, nhấp một ngụm trà, ngữ khí không nhanh không chậm, nói: “Hôm nay sẽ đến.”

Khả năng đánh lừa mọi người của Cục trưởng Khương là hạng nhất, Tô Dao bán tín bán nghi.

“Lệnh thuyên chuyển đến gấp, tôi chưa kịp báo với cô.” Cục trưởng Khương đặt cốc trà xuống, dựa vào lưng ghế: “Không chỉ mình đội số ba của cô là cần người, còn cả đội trưởng đội số hai nữa, ngày nào cũng đến tìm tôi khóc lóc, than vãn.”

Lính nhảy dù*, e là lai lịch của người mới này không hề đơn giản, Tô Dao cân nhắc một chút, rồi hỏi: “Năng lực của người đó thế nào, có đáng tin cậy không?”

*Thuật ngữ “lính nhảy dù” có nhiều nghĩa, một trong số đó được dùng để chỉ một quan chức cấp cao được cử trực tiếp đến nơi nào đó để làm quan địa phương. 

Đây là điều mà cô quan tâm nhất với tư cách là đội trưởng, nếu đối phương là một kẻ bất tài đi bằng cửa sau thì thực sự không ổn.

Cục trưởng Khương: “Hai mươi chín tuổi, chỉ lớn hơn cô một tuổi, từng dành được huân chương hạng nhất.”

Ánh mắt Tô Dao bỗng nhiên sáng ngời, trong cả sự nghiệp của mình, một lần giỏi nhất cô cũng chỉ dành được huân chương hạng hai và cũng dựa vào chính huân chương hạng hai đó cô mới lên được vị trí đội trưởng. Ở thời đại thái bình, có thể dành được huân chương hạng nhất quả thực là rất lợi hại!

Cục trưởng Khương cầm chiếc khung ảnh đặt trên bàn lên lau lau: “Chẳng phải đội các cô vẫn chưa có đội phó hay sao, sau này người này sẽ là đội phó của cô.”

Trong sự hưng phấn tột cùng, Tô Dao lại nhận thấy có gì đó không đúng: “Nếu người này giỏi giang như vậy, thì tại sao lại chỉ làm một chức đội phó, có phải hành vi có vấn đề gì không?”

Cục trưởng Khương không trả lời thẳng câu hỏi của Tô Dao: “Trường hợp của câu ấy có chút phức tạp, sau này cô sẽ hiểu thôi.”

“À phải rồi.” Cục trưởng Khương nói: “Chiều nay, cô đem theo người đến trường trung Trung học phổ thông số bốn để tuyên truyền về an ninh trong khuôn viên trường học nhé.”

Thành thật mà nói, Tô Dao không muốn đi cho lắm, làm tuyên truyền lại phải viết bản thảo, nhưng với cái lối viết văn chẳng mấy trôi chảy của cô thì lại có chút “không ngửi được”.

Trong mấy đội điều tra tội phạm của Cục, chỉ có đội cô là mới kết thúc một vụ án, nên có thể coi là khá nhàn rỗi. Cô chẳng thể từ chối, nên chỉ đành ảo não gật đầu.

Đừng bị vẻ mặt lúc nào cũng tươi cười, hớn hở của Cục trường Khương đánh lừa, thực chất ông ấy là một con “cáo già” chính hiệu, liếc qua cũng có thể nhìn thấu cô: “Đừng nghĩ tới việc điều cấp dưới đi thay.”

“Đất nước coi trọng sức khỏe tinh thần và thể chất của trẻ vị thành niên thế nào tôi không cần phải nói nữa đúng không?”

Tô Dao ngẩng đầu mỉm cười: “Đất nước cũng rất coi trọng vấn đề cá nhân con người mà, phải không ạ?”

Cục trưởng Khương bị vạch trần, cũng chẳng buồn vòng vo quanh co: “Tiểu Tô, đừng nghĩ vì ngày nào cũng lăn lộn với các “lão đại” thô kệch trong Cục mà bỏ qua việc biến bản chính mình thành báu vật, phải suy xét cho bản thân nữa chứ.”

“Tôi thấy nghề giáo viên cấp ba cũng rất tốt, có văn hóa, đến lúc đó xem có thích ai không, tôi sẽ đích thân “giật dây” cho cô.”

Từ khi lọt lòng mẹ tới giờ, Tô Dao vẫn luôn độc thân, đừng nói đến chuyện yêu đương, ngay cả tay đàn ông còn chưa từng nắm, về mặt tình cảm luôn ngây thơ như thiếu nữ mười sáu, mười bảy tuổi.

“Cục trưởng Khương.” Không biết nghĩ đến điều gì, cô “thiếu nữ” đỏ mặt, đến âm thanh cũng cao hơn vài phần: “Trong lòng tôi tự có tính toán, không cần ngài phải lo lắng đâu ạ. Tôi xin phép đi chuẩn bị một chút cho buổi tuyên truyền an ninh chiều nay.”

Nói xong liền chạy ra khỏi văn phòng như một cơn gió.

Vẫn chưa tới giờ làm chính thức, đội viên người thì đang ăn sáng, người thì tán gẫu chuyện phiếm, một số thì lại tụ tập chơi game, còn cả hai tên ngốc đang đánh nhau nữa.

Tô Dao đi tới bàn đối diện bàn làm việc của mình, nhìn xuống đống hỗn độn trên bàn: “Ngô Thanh Đào, thạch trái cây Hỷ Chi Lang của em, Giang Bất Phàm tai nghe Bluetooth, nước chanh của cậu, còn cả đống tạp chí, hộp đựng thuốc lá này nữa, của ai đây, dọn sạch sẽ ngay đi.”

Đội trưởng đã phát lệnh, đương nhiên mọi người đều lập tức hành động. Nữ cảnh sát Ngô Thanh Đào vừa bóc thạch trái cây ra chia vừa tò mò hỏi: “Chị Tô, nghe nói có người mới đến phải không ạ?”

Tô Dao tự tay vắt chiếc khăn lau bàn, lau qua lau lại: “Đúng, là phó đội trưởng mới của mấy đứa, một người rất lợi hại, lát nữa mọi người chú ý chào đón.”

“Mau đến xem này.” một đội viên trong nhóm điều hành nền tảng phát sóng trực tiếp hô to: “Có người đang phát sóng trực tiếp vớt thi thể.”

Cảnh sát hình sự cực kỳ mẫn cảm với những câu nói như vậy, mọi người liền nhanh chóng tụ tập đến xem. Tô Dao nhìn màn hình điện thoại, trong phòng phát sóng trực tiếp có không ít người. Một nam thanh niên chủ của video phát sóng trực tiếp, trên tay cầm một cây gậy dài như gậy phơi đồ, chỉ chỉ một chiếc giày đá bóng đang trôi nổi trên mặt sông, cố ý nói một cách bí ẩn: “Bây giờ tôi đang có chút sợ hãi.”

Tô Dao thầm nghĩ, có sợ cái rắm, nếu sợ thật thì mau đến báo cảnh sát đi.

Chủ video phát sóng trực tiếp đưa cây gậy tre xuống lòng sông, vươn người tới vớt đôi giày, luôn miệng lẩm bẩm: “Mọi người hãy đọc cùng tôi nào, thịnh vượng, dân chủ, văn hóa, hòa hợp…”

Tô Dao: “Văn minh, hòa hợp… Vừa nhìn đã biết đây là một tên chẳng có văn hóa rồi.”

Chủ video phát sóng trực tiếp vớt mấy lần vẫn không vớt được chiếc giày lên, cứ hễ vươn cây gậy tre ra, thì chiếc giày đó lại như đôi chân dài trôi đi theo những vòng tròn sóng nước.

Chủ video phát sóng trực tiếp rùng mình một cái, ánh mắt hoảng sợ, âm thanh run rẩy nói vào ống kính: “Thực sự ghê rợn.”

Lối diễn xuất này đã thành công thu được rất nhiều phần thưởng và số lượng người xem càng ngày càng đông.

Giả ma giả quỷ cả nửa ngày, cuối cùng chủ video phát sóng trực tiếp cũng vớt được chiếc giày đá bóng kia lên, đối phương vừa đưa ra cho khán giả xem vừa giải thích: “Một chiếc giày nữ cỡ ba mươi sáu, giống với loại giày mà nữ sinh thường dùng trong các giờ học Thể dục.”

Ngô Thanh Đào: “Mới có hai mươi phút, lại chẳng phải người nổi tiếng trên mạng phát sóng trực tiếp, vậy mà số người xem đã vượt quá con số tám mươi nghìn rồi.”

Tô Dao nhìn chằm chằm vào dòng sông phía sau chủ video phát sóng trực tiếp: “Không quá ngạc nhiên, dù sao thì đó cũng là sông Vân Giang.”

Sông Vân Giang còn có tên gọi dân gian là sông Diêm Vương, cứ cách một năm tại đó sẽ có một thi thể từ đáy sông nổi lên, có người rơi xuống nước, cũng có cả một số là bị mưu sát và vứt xác.

Năm ngoái không có, vì vậy, năm nay chắc sẽ có.

Những thi thể trôi nổi xuất hiện cách mỗi một năm đó, dù là duy tâm hay trùng hợp, thì con sông Diêm Vương có dòng chảy từ Đông sang Tây, bao quanh thành phố Vân Giang này đều chưa từng phụ cái tên gọi của nó.

Trong phòng phát sóng trực tiếp, chủ video đã kiếm được đủ lượng truy cập và phần thưởng, cuối cùng mới nói: “Tôi thấy vẫn nên báo cảnh sát thì hơn, tôi luôn có cảm giác đôi giày này có gì đó không đúng, không giống với loại giày được quy thành rác rồi ném xuống sông, nó vẫn còn rất mới.”

Tô Dao tận mắt nhìn thấy chủ video phát sóng trực tiếp gọi điện báo cảnh sát, lúc này mới vỗ vỗ tay: “Được rồi, đã đến giờ làm việc.”

Cô mở một cuộc họp đơn giản, sắp xếp phân công nhiệm vụ cho mọi người, sau đó quay lại bàn chuẩn bị bài tuyên truyền an ninh tại trường Trung học phổ thông số bốn chiều này.

Vò đầu bứt tai cả buổi sáng, cuối cùng Tô Dao cũng “bịa” ra đủ số chữ cần thiết.

Vừa đến mười một giờ ba mươi phút, văn phòng vốn dĩ chẳng mấy yên tĩnh này ngay lập tức sôi động hẳn lên.

“Đến giờ cơm trưa rồi, mọi người nhanh lên, nghe nói hôm nay có cá sốt chua ngọt đó!”

“Còn có cả thịt viên hầm nữa!”

“Hành động theo kế hoạch, chiếm lấy mảnh đất quý phong thủy bên cửa sổ, nhanh lên!”

Hôm nay, Tô Dao không tham gia vào đội quân “cướp cơm”, cô ra ngoài gặp người theo dõi*, nên ăn trưa bên ngoài, sau bữa cơm lại đi bộ về Cục công an thành phố.

*Người làm nhiệm vụ, làm tai mắt cho cảnh sát, và cung cấp thông tin về hoạt động của đối tượng điều tra.

Thành phố Vân Giang phát triển rất nhanh trong hai, ba năm gần đây, đầu năm nay đã chen chúc lên được thành phố tuyến ba, các tòa nhà cao tầng mọc lên khắp nơi trong khu đô thị, không ít công viên được san lấp để xây dựng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play