Giang Bất Phàm nói trong điện thoại: “Hôm nay ở trường cấp ba số bốn nhìn thấy Tưởng Chân Chân em đã cảm thấy có chút quen mắt, hình như đã gặp ở đâu đó rồi.”
“Cuối cùng thì em cũng đã nhớ ra, mấy ngày trước em họ em tới nhà, thằng bé ngồi làm bài tập ở bàn của em, vừa làm bài vừa mở phát sóng trực tiếp.”
“Mẹ em trông thấy còn tưởng là tuổi trẻ không chịu khó học hành mà chìm đắm vào ngắm gái xinh. Em họ em tỏ ra ấm ức, nói đây là phát sóng trực tiếp làm bài tập, cùng tiến bộ với học bá.”
“Vừa rồi em hỏi xin em họ em đường link phát sóng trực tiếp rồi xem đoạn video trước đó, chủ đoạn video ấy chính là Tưởng Chân Chân, hai phút trước cô bé lại bắt đầu phát sóng trực tiếp rồi.”
Giang Bất Phàm vội vàng nói: “Em gửi đường link phát sóng trực tiếp của Tưởng Chân Chân cho chị.”
Sau khi cúp máy, Tô Dao gõ cửa kính xe nói với Trần Ngân Hà đang trốn bên trong: “Ra ngoài xem cái này.”
Trần Ngân Hà hất cằm ra hiệu cho Tô Dao lên xe. Tô Dao lên ghế phụ lái, đợi Giang Bất Phàm gửi link phát sóng trực tiếp tới. Trong khi đợi, cô đã âm thầm trải nghiệm một chút chiếc xe sang trị giá hơn tám trăm vạn tệ này.
À, ghế ngồi mềm thật đó, không gian thật rộng rãi và thoải mái! Trong xe còn có mùi thơm, mùi gì thơm nhỉ, thật cao cấp, thật tao nhã, ở đẳng cấp khác hoàn toàn so với sixgod. [1]
[1] Sixgod: Một loại nước thơm đa di năng của Trung Quốc, có thể dùng để xịt thơm phòng, cũng có thể dùng để bôi lên vết muỗi đốt… Hương thơm dễ chịu, lưu hương lâu.
Đèn nội thất màu hồng tối, được tô điểm bởi màu xanh nhẹ nhàng của màn đêm khiến trong xe như được trải đầy những ngôi sao màu hồng. Tô Dao di chuyển mông mình, sau đó bí mật chạm vào da của chiếc ghế, cảm giác ở tay tuyệt muốn chết!
Tô Dao không có sở thích gì đặc biệt, chỉ duy nhất một điều đó là thích xe, không phải là cô chưa từng nhìn thấy xe hơi hạng sang, nhưng một chiếc xe xinh đẹp thế này thì quả thực là lần đầu.
Vì chủ nhân của nó là một tên xấu xa thực sự, nên cô đã kìm nén sự phấn khích trong lòng và luôn giữ vẻ mặt nhàn nhạt như thể chị đây không phải là kiểu đang được trải nghiệm đủ thứ thú vị trên đời.
Trần Ngân Hà: “Nhà cô ở đâu, tôi đưa cô về.”
Tô Dao quay sang nhìn Trần Ngân Hà, không ngờ người này cũng có mặt ân cần như vậy, còn biết đưa con gái về nhà khi trời tối.
Trần Ngân Hà: “Xem ra cô chưa từng ngồi xe hạng sang bao giờ, nên để cô trải nghiệm một chút.”
Tô Dao: “…” Một người thế này sao cái miệng lại chẳng biết ý tứ như vậy cơ chứ, nếu như anh biết ăn biết nói thì chắc chắn có thể sống thêm được vài năm nữa.
“Rẽ tại ngã rẽ trước mặt, đưa tôi đến trạm xe bus là được rồi.” Nếu không phải vì cô thực sự thích chiếc xe này thì chắc chắn đã xuống xe ngay lập tức rồi.
Hơn nữa, Trần Ngân Hà là người đã có bạn gái, muộn như vậy rồi còn để anh đưa về sẽ không thích hợp, chút chừng mực này cô hiểu.
Trần Ngân Hà đặt tay lên vô lăng: “Nói ra có thể cô sẽ không tin, nhưng cô là người phụ nữ đầu tiên ngồi trên ghế phụ lái của chiếc xe này.”
Tô Dao: “Có phải anh nói như vậy với tất cả các cô gái không?”
Trần Ngân Hà: “Không phải.”
Tô Dao: “Tin mới lạ!”
Tô Dao nhấp vào đường link video phát sóng trực tiếp do Giang Bất Phàm gửi tới, trên màn hình điện thoại hiện ra phòng phát sóng trực tiếp màu hồng và màu lam nữ tính. Một cô gái mặc đồng phục học sinh ngồi vào bàn học, trên bàn có đề kiểm tra, giấy nháp, dụng cụ học tập và một chiếc cốc đựng nước màu trắng.
Cô gái đặt bút xuống, ngẩng đầu lên khỏi tờ giấy kiểm tra, mỉm cười trước ống kính để lộ ra đôi má lúm đồng tiền nhỏ nhắn ngọt ngào: “Hay là tạm đến đây thôi nhé, chương trình《Đọc diễn cảm》sắp bắt đầu rồi, tôi muốn xem.”
Cơn mưa bình luận lập tức xuất hiện, rất nhiều người bắt đầu tặng quà để cô ấy phát sóng thêm chút nữa.
“Chân Chân hôm nay cậu sao vậy, có phải cơ thể không khỏe không?”
“Sao hôm nay có mỗi mười phút thế này, nữ thần Chân Chân đừng đi mà!”
“Sao không làm quảng cáo chứ, tiền của tôi chẳng có chỗ để tiêu đây này.”
“Không làm bài tập thì có thể nói chuyện thêm một lúc cũng được mà em gái, anh thích chiếc áo dây màu trắng lần trước em mặc.”
“Lần sau đừng mặc đồng phục nữa, mặc đồ JK [2] thì thế nào?”
[2] Đồ JK:
“Khêu gợi.”
“Chuẩn bị cởi quần áo đi ngủ chưa?”
…
Hàng loạt bình luận hiện lên, nhưng cô gái lại làm như không nhìn thấy, khóe miệng vẫn khẽ nhếch lên, đôi mắt lấp lánh, đem đến một loại cảm giác sạch sẽ khó nói thành lời, trong sáng và vui vẻ.
Cô gái đứng dậy tắt chương trình phát sóng trực tiếp đi, Tô Dao nhìn căn phòng phát sóng trực tiếp tối om: “Vẻn vẹn mười phút đồng hồ mà lượng người xem đã lên tới năm mươi nghìn người.”
Mức độ nổi tiếng này quả thực rất khủng, còn hơn cả những nhân vật nổi tiếng thông thường trên mạng, vị trí số một trong danh sách tặng quà đã chạm tới mức hai vạn tệ.
“Tám mươi phần trăm số tiền mà ba mẹ Tưởng dùng để làm thụ tinh ống nghiệm là đến từ đây.” Tô Dao bấm vào nút phát lại: “Anh xem Tưởng Chân Chân có phải bị ép buộc hay không?”
Trần Ngân Hà nhìn cô gái trên màn hình: “Cô gái rất vui vẻ, niềm hạnh phúc ấy đến từ đáy lòng.”
Một người dù có ngụy trang và diễn xuất giỏi cỡ nào thì cơ mặt cũng không thể lừa được mọi người, Tô Dao đồng ý với lời nói của Trần Ngân Hà, lúc này Tưởng Chân Chân không bị ai đó ép buộc hay điều khiển.
Tô Dao quay lại trang chủ cá nhân tài khoản phát sóng trực tiếp của Tưởng Chân Chân: “Em ấy bắt đầu phát sóng trực tiếp từ cách đây hai tháng, hai tuần một lần.”
Tô Dao gọi điện lại cho Giang Bất Phàm: “Sao rồi, đã định vị được chưa?”
Giang Bất Phàm: “Định vị địa chỉ IP cho thấy địa điểm phát sóng trực tiếp đúng là tại nhà của Tưởng Chân Chân.”
“Điện thoại di động và tài khoản dùng để phát sóng trực tiếp là của ba Tưởng Chân Chân, Tưởng Đại Lâm.”
Tô Dao cúp máy, dự định ngày mai sẽ liên hệ với bộ phận liên quan để yêu cầu họ nói chuyện với người giám hộ của Tưởng Chân Chân, người giám hộ sử dụng trẻ vị thành niên để phát sóng trực tiếp thu lợi là việc làm bất hợp pháp.
Chín rưỡi tối, ánh đèn đêm trong thành phố vô cùng rực rỡ, đèn neon bên đường phát ra ánh sáng đủ loại màu sắc, bóng cây quay cuồng, đường phố rộng rãi.
“Bíp–” chiếc xe phía sau bấm còi thúc giục, lúc này Trần Ngân Hà mới tăng tốc một chút, anh chậm rãi bò về phía trước với tốc độ nhanh hơn rùa bò.