Khóe mắt Tô Dao khẽ giật khi nghe thấy câu này: “Đừng nói bậy, làm việc đi, giải tán, giải tán.”
Tô Dao khóa bánh quy trong ngăn kéo rồi lặng lẽ lên phòng Pháp ý trên lầu. Tối hôm qua khi về nhà, cô nằm trên giường thật lâu, cảm thấy lời nói của Trần Ngân Hà rất có lý, Hứa Gia Hải cũng giống như cô, đều là người bình thường, vậy thì cô có gì mà phải xấu hổ. Cô sẽ làm theo lời của Trần Ngân Hà, thích là nhích.
Nếu có thể thành công theo đuổi Hứa Gia Hải cô sẽ ghi công cho Trần Ngân Hà, rồi cảm ơn anh vì lời động viên và truyền cảm hứng đó, để cô có thể gặt hái được tình yêu lâm li của mình.
Trần Ngân Hà bước vào văn phòng ngay sau khi Tô Dao rời đi: “Sao lại nhìn tôi chằm chằm cả thế?”
“Đội phó Trần!”
“Đội trưởng Tô đã tự tay làm bánh quy vị nam việt quất, đến nhìn cũng chẳng cho em nhìn lấy một cái.”
“Là để tặng cho anh phải không, đội phó Trần?”
…
Trần Ngân Hà ngồi xuống, liếc nhìn sang chỗ ngồi đối diện của Tô Dao, đây là cô đang cảm ơn anh vì đã mua băng urgo cho cô hay là vì muốn tiếp tục trải nghiệm xe của anh?
Trần Ngân Hà cau mày, vẻ mặt vô cùng đau khổ, làm sao đây, anh không thích ăn vị nam việt quất, sợ chua. Nhưng thấy cô có lòng như vậy mà anh cũng chẳng phải là không thể để bản thân chịu thiệt thòi một chút, vì nể mặt cô nên cứ nhận lấy vậy.
…
Cửa văn phòng bị mở ra từ bên ngoài, Trần Ngân Hà ngước mắt lên nhìn thấy Tô Dao ngồi xuống, lấy chìa khóa mở ngăn kéo ra. “Cạnh” một tiếng, ngăn kéo được mở, truyền đến âm thanh sột soạt của túi giấy. Hai má cô ửng hồng, có vẻ hơi ngại ngùng.
Trần Ngân Hà ngồi trên ghế làm việc, giả bộ như không nhìn thấy động tĩnh phía đối diện. Bất luận thế nào cũng là cô chuẩn bị tặng đồ cho anh, còn do tự tay cô chuẩn bị kỹ lưỡng cả đêm, anh nên làm như không biết gì hết, quan tâm một chút đến tấm lòng của cô.
Sau đó, anh nghe thấy tiếng cô lấy hộp bánh từ trong túi giấy ra. Anh cầm khăn giấy khử trùng lau tay, chuẩn bị nhận quà. Nhưng lại nghe thấy cô bỏ hộp bánh lại vào trong túi giấy.
Trần Ngân Hà: “?”
“Này, Trần Ngân Hà.” Anh nghe thấy cô gái phía đối diện hạ thấp giọng gọi mình, nên ngước mắt lên: “Sao thế, có chuyện gì?”
Nói xong liền ném tờ khăn giấy khử trùng trên tay vào thùng rác, giải phóng cho đôi tay.
Tô Dao mỉm cười, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn anh nhé.”
Cô không muốn người khác biết việc mình thích Hứa Gia Hải, nên khi nói chuyện với Trần Ngân Hà đều dùng giọng thì thầm. Vì sợ anh không nghe thấy cô đã vươn tới trước mặt anh. Đôi môi xinh đẹp được tô một lớp son, màu son gần giống với màu môi ban đầu của cô, lại vô cùng rõ ràng, khiến cô khác lạ so với thường ngày.
Không biết là do mùi hoa hồng thoang thoảng từ son môi hay do đôi má ửng hồng của cô mà Trần Ngân Hà đã lùi lại một cách mất tự nhiên, né tránh hơi thở của cô: “Không cần cảm ơn.”
Anh liếc nhìn chiếc túi giấy màu hồng trên bàn cô: “Thực ra cô không cần khách sáo như vậy.”
Tô Dao cầm chiếc túi giấy trên bàn lên, đứng dậy đi ra cửa.
Trần Ngân Hà: “…”
Tô Dao hoàn toàn không biết suy nghĩ của Trần Ngân Hà, cô ôm túi giấy trong tay, đi ra khỏi văn phòng mà chẳng hề quay đầu lại nhìn, bóng lưng vô cùng lạnh lùng và tuyệt tình.
Tô Dao nhìn thời gian, mười phút nữa là tới giờ làm việc, cô phải tranh thủ đem tặng túi bánh quy tình yêu này của mình. Lúc này, đang là giờ cao điểm đi làm, đâu đâu cũng là người, cô không dám đi thang máy, nên đi cầu thang bộ lên lầu bốn, lặng lẽ đến trước cửa phòng Pháp y.
Qua cánh cửa hé mở, cô nhìn thấy Hứa Gia Hải đang đứng rửa tay ở bồn rửa tay, chiếc áo blouse anh mặc thường ngày được treo trên móc áo bên cạnh.
Tô Dao hít sâu một hơi, khiến mình trông tự nhiên nhất có thể: “Chào buổi sáng, Giám đốc Hứa.”
Hứa Gia Hải quay đầu lại nhìn thấy Tô Dao liền gật đầu với cô: “Chào buổi sáng, đội trưởng Tô.”
Tô Dao lo lắng nắm chặt túi giấy trong tay: “Anh đã ăn sáng chưa?”
Hứa Gia Hải lau lau tay: “Tôi ăn rồi.”
Tiểu Kỳ, trợ lý pháp y là một cô gái trẻ mới tốt nghiệp không lâu, tính tình sôi nổi, là người rất dễ làm quen: “Đội trưởng Tô, chị khách sáo quá rồi ạ, đã đến còn mang theo quà nữa.”
“Bánh quy tôi tự nướng.” Tô Dao đúng lúc đưa bánh ra, rồi tự tìm cho mình một cái cớ đường hoàng nhất: “Cảm ơn lần trước Giám đốc Hứa đã tìm ra manh mối quan trọng trên thi thể, mới khiến đội tôi giải quyết được vụ án nhanh như vậy.”
Hứa Gia Hải nhận lấy túi bánh, nhìn Tô Dao qua cặp kính màu vàng nhạt, giọng điệu vẫn lạnh lùng và kiêng dè như trước: “Là công việc của tôi, lần sau đội trưởng Tô không cần khách sáo vậy đâu.”
Điều mà Tô Dao thích chính là khí chất dịu dàng trên người anh, thoạt nhìn rất nghiêm túc, không như cái tên có gương mặt đào hoa Trần Ngân Hà, vừa nhìn đã biết rất dễ lăng nhăng rồi.
Tô Dao ra khỏi văn phòng Pháp y thì nghe thấy có người gọi mình, cô quay đầu lại: “Tiểu Kỳ.”
Tiểu Kỳ kéo Tô Dao đến phòng giải phẫu gần đó, nơi này không có người rồi đóng cửa lại.
Tô Dao: “Em muốn làm gì, có phải định giết chị để giải phẫu không?”
Tiểu Kỳ tiến lên, lấy từ trong túi ra nắm kẹo trái cây đưa cho Tô Dao: “Chị Tô, hôm nay không giải phẫu mà là mổ xẻ chị, muốn nghe ngóng một chuyện từ chị.”
Tô Dao chọn trong đống kẹo nhặt ra một chiếc kẹo vị đào, bóc vỏ bỏ vào miệng: “Em đang mua chuộc chị đấy hả, nói đi, muốn nghe ngóng chuyện gì?”
Tiểu Kỳ đỏ mặt: “Chính là đội phó Trần ở đội chị, em muốn hỏi một chút.”
Tô Dao mỉm cười bóp bóp khuôn mặt tròn trịa của tiểu Kỳ: “Sao nào, thích người ta rồi hả?”
Phụ nữ trên thế giới này đều sao cả vậy, thích ai không thích lại đi thích cái tên chó đó.
“Đừng mơ mộng nữa, anh ấy có bạn gái rồi.”
Đôi mắt tiểu Kỳ chợt tối sầm lại: “Á, em đau lòng quá đi mất, huhuhu.”
Tô Dao ôm lấy vai tiểu Kỳ, khẽ vỗ: “Đừng khóc nữa, em có thể thử để ý Giang Bất Phàm, đại Vu, tiểu Vu, tiểu Trương, tiểu Lâm ở đội chị xem sao, người nào cũng mạnh mẽ hơn lão Trần nhiều.”
“Mấy người bên đội một, đội hai thì khỏi nhìn, tất cả đàn ông tốt đều ở đội bọn chị hết rồi, ngoại trừ lão Trần.”
Tiểu Kỳ cọ cọ vào ngực Tô Dao: “Huhuhu.”
Tô Dao an ủi tiểu Kỳ vài câu, tiện thể đẩy mạnh tiêu thụ một lượt mấy người đàn ông độc thân trong đội của mình.
Sau khi tặng xong bánh quy tình yêu, tâm trạng của Tô Dao rất tốt. Cô ngâm nga bài hát, quay trở lại văn phòng, vừa bước vào đã cảm nhận được ánh mắt đang nhìn mình chằm chằm của Trần Ngân Hà. Tô Dao cảm thấy mình bị hoa mắt mất rồi, cô thực sự nhìn thấy sự oán hận nhàn nhạt trong mắt anh, không sai, chính là nỗi u oán của oán phụ. Điều này khiến cô cho rằng bản thân giống như một tên cặn bã, đã vô tình lại còn giở thói bạo lực với cô vợ nhỏ của mình.
Tô Dao: “Tôi nợ anh tiền sao?”
Trần Ngân Hà nhìn cô một cái, không lên tiếng.
Tô Dao hoàn toàn không để ý tới, hiện tại cô rất vừa mắt với Trần Ngân Hà, thậm chí có thể vượt qua rào cản giới tính để kết nghĩa kim lan với anh.
Chăm sóc sức khỏe tinh thần của cấp dưới là trách nhiệm của mỗi người lãnh đạo, Tô Dao bước tới hỏi: “Làm sao thế chàng tiên nhỏ Trần, sao lại xị mặt ra thế kia?”
Thấy Trần Ngân Hà bày ra bộ mặt oán phụ không thèm để ý tới người khác, Tô Dao lấy trong túi ra nắm kẹo trái cây mà tiểu Kỳ cho mình, đặt lên bàn Trần Ngân Hà: “Thích vị nào thoải mái chọn.”
Vẻ mặt của Trần Ngân Hà đã dịu đi một chút, anh liếc nhìn đống vỏ bọc sặc sỡ trước mặt: “Không có vị tôi thích.”
Tô Dao thu lại nắm kẹo: “Con mẹ nhà anh, đúng là đồ khó chiều.”
Trong miệng cô vẫn còn nửa viên kẹo, khi lại gần anh nói chuyện, vị đào ngòn ngọt thoang thoảng bay ra. Trần Ngân Hà nhìn chằm chằm vào môi Tô Dao, ánh mắt đó, thật hận không thể tự mình cạy miệng cô rồi dùng lưỡi moi nửa viên kẹo đó ra.
Tô Dao cắn nát viên kẹo trong miệng: “Anh nhìn tôi làm gì, tôi cũng đâu có biết là anh thích ăn vị đào.”
Đương nhiên dù có biết điều đó đi chăng nữa, thì cô cũng không để phần anh.
Tới giờ làm việc, Tô Dao tập hợp mọi người mở một cuộc họp, rồi đơn giản sắp xếp công việc sau đó bắt tay vào làm. Cứ thế bận rộn cho đến trưa, Tô Dao mới đến đồn công an.
Sau khi kết thúc công việc lại tình cờ gặp ba mẹ Tưởng ngoài đại sảnh, nhưng không thấy Tưởng Chân Chân. Xem ra ba mẹ Tưởng không hề có tinh thần, sắc mặt tái nhợt, quầng thâm dưới mắt rất đậm, như thể cả đêm không ngủ vậy.
Một nữ cảnh sát nhân dân đang đứng bên cạnh ba mẹ Tưởng, nữ cảnh sát nhìn thấy Tô Dao liền gọi cô lại: “Đội trưởng Tô, chúng tôi đã hẹn gặp nói chuyện xong rồi.”
Những gì cần ám chỉ cũng đã ám chỉ, nếu ba mẹ Tưởng thực sự có bất kỳ ý nghĩ xấu xa nào với Tưởng Chân Chân cũng sẽ không dám làm, vì đồn công an và các tổ chức bảo vệ thanh thiếu niên sẽ thường xuyên đến thăm.
Tô Dao cau mày: “Sao Tưởng Chân Chân không đến cùng?”
Nữ cảnh sát trả lời: “Họ nói cô bé sốt cao không đến được, đợi lần gặp sau sẽ đưa đến.”
Mẹ Tưởng – Triệu Vân nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Tô Dao sau đó lại nhìn bộ đồng phục cảnh sát cô mặc trên người: “Cô, cô không phải chị họ của Dương Sơ Mẫn sao?”
Tô Dao không hề biến sắc: “Đúng, tôi còn là cảnh sát nữa.”
Ba Tưởng, Tưởng Đại Lâm nhìn Tô Dao bằng vẻ mặt xấu xa. Tô Dao phớt lờ ánh mắt của ông ta, cũng không có ý định nói đạo lý gì với Tưởng Đại Lâm, cái cần nói cảnh sát nhân dân đã nói cả rồi.