Đến cổng khu chung cư, Tô Dao bắt một chiếc taxi cho Dương Sơ Mẫn.
Dương Sơ Mẫn cúi đầu, đôi mắt to tròn ngập nước, như thể ngay giây tiếp theo sẽ lập tức bật khóc: “Em rất sợ Chân Chân sẽ xảy ra chuyện, bạn ấy tốt bụng như vậy.”
Tô Dao an ủi Dương Sơ Mẫn vài câu và giúp cô bé mở cửa xe.
Dương Sơ Mẫn lên xe, Trần Ngân Hà lấy thẻ cảnh sát của mình ra đưa đến trước mặt tài xế: “Làm phiền đưa cô bé này về nhà an toàn.”
Sau khi taxi rời đi, Tô Dao và Trần Ngân Hà nhìn nhau, hai người không nói mà hiểu, cùng nhau quay lại tầng dưới khu nhà của Tưởng Chân Chân.
“Anh nghĩ bức thư cầu cứu đó liệu có phải là do Dương Sơ Mẫn viết không?” Tô Dao quay đầu lại nhìn Trần Ngân Hà: “Tờ giấy là anh nhận được, có còn ấn tượng gì với nó không?”
Trần Ngân Hà đút một tay vào túi quần: “Không.”
Tô Dao: “Không có ý xúc phạm gì nhé, tôi không hề có ý xúc phạm Tưởng Chân Chân, anh cảm thấy thế nào khi nhìn ảnh của Tưởng Chân Chân?”
Trần Ngân Hà: “Chẳng có cảm nhận gì cả.”
Tô Dao bĩu môi: “Bốc phét.” Nhìn bộ dạng của anh, chắc chắn không phải kiểu đàn ông ngây thơ trong sáng.
Tưởng Chân Chân quá xinh đẹp, ngay cả cô là phụ nữ cũng không tránh khỏi việc trái tim khẽ rung động, cô không tin rằng anh lại chẳng có chút cảm giác gì.
“Cô gái đó không đẹp bằng cô.” Trần Ngân Hà nhìn Tô Dao: “Môi cô rất đẹp.”
Cô hơi mở miệng, dường như cảm thấy sốc trước cái miệng chó lại có thể nhả ra được ngà voi của anh, rồi cứ thế dùng đôi mắt xinh đẹp long lanh nhìn anh vài giây. Điều này hoàn toàn trái ngược với hình ảnh nhe nanh múa vuốt thường ngày của cô.
Tô Dao ôm lấy cánh tay, nghiêng đầu đánh giá Trần Ngân Hà: “Anh ngừng khiêu khích một lúc thì sẽ chết à?”
Trần Ngân Hà: “Khen cũng không cho?”
Tô Dao: “Đây là khen sao? Anh đang tán tỉnh thì có!”
“Ồ?” Trần Ngân Hà cong môi dưới: “Cô không nói tôi cũng chẳng phát hiện đó.”
“Giả bộ ngây thơ, vờ vịt cái gì?” Tô Dao ngẩng đầu nhìn lên lầu một cái: “Đừng giở trò lưu manh nữa trai đểu, đi, lên xách túi rác trước cửa nhà Tưởng Chân Chân xuống đây.”
Trần Ngân Hà thu lại ánh mắt đang dán lên môi Tô Dao: “Rõ, sếp.”
Nói xong liền đeo thêm hai đôi găng tay cùng hai lớp khẩu trang, rồi lên trên cầm túi rác trước của nhà Tưởng Chân Chân xuống dưới.
“Chỗ rác này để đã hai, ba ngày không vứt, hiện tại đang là mùa hè, một ngày không vứt rác đã không thể ngửi được rồi.” Mùi hôi của thứ gì đó thối rữa bốc ra, Tô Dao nín thở: “Trong nhà xảy ra chuyên rồi, nên chẳng để ý được đến việc rác thải nữa.”
Trần Ngân Hà tiện tay ném cho Tô Dao túi rác khô, còn mình thì mở túi rác trong nhà bếp ra, vừa cầm cành cây lật xem vừa nói: “Đây không phải việc một chàng tiên nhỏ nên làm.”
“Cô gọi cho Giang Bất Phàm, bảo cậu ấy đến đây, tiện thể dặn mua cho tôi một cốc cà phê nhiều đường ít đá, tôi thích uống ngọt một chút.”
Tô Dao liếc mắt nhìn chàng tiên nhỏ cao một mét tám mươi tám, bất lực trợn tròn mắt: “Câm miệng, làm việc đi.”
Sau khi tìm xong, hai người cùng tổng hợp thu hoạch của mình.
Trần Ngân Hà tháo găng tay ra: “Thức ăn trong nhà Tưởng Chân Chân chủ yếu có: Tiết động vật, rau hẹ, các loại rong biển cùng các loại đậu.”
Đây đều là những thực phẩm có tác dụng thúc đẩy sự phát triển của nang trứng, Tô Dao lật một hộp thuốc cùng tờ giấy xét nghiệm hormon sinh dục bị xé làm đôi ra. Đúng như lời Dương Sơ Mẫn nói, ba mẹ Tưởng đang chuẩn bị sinh con của họ.
Tô Dao nhìn vào báo cáo kết quả xét nghiệm của một bệnh viện nổi tiếng trong thành phố này: “Chi phí thụ tinh ống nghiệm không thấp, ít nhất là mười vạn tệ.”
Trần Ngân Hà: “Mẹ Tưởng làm việc trong một nhà máy điện tử, đã bị đuổi việc hơn nửa năm nay vì lý do thường xuyên xin nghỉ, ba Tưởng không có công ăn việc làm ổn định, dựa vào những công việc chân tay tạm thời để kiếm sống, đến bảo hiểm xã hội cũng không có và đã nhàn rỗi ở nhà hai tháng nay rồi.”
Từ hai tháng trước Tưởng Chân Chân bắt đầu thường mất tập trung, tinh thần hoảng loạn, thành tích học tập sa sút.
“Đúng vậy, mọi việc đã rõ ràng rồi.” Tô Dao nói: “Điều kiện nhà họ Tưởng không tốt, vậy bọn họ lấy đâu ra tiền để làm thụ tinh nhân tạo?”
Trần Ngân Hà: “Nếu trước chín giờ sáng mai Tưởng Chân Chân vẫn không xuất hiện, hãy đem tờ giấy cầu cứu cộng thêm lời khai của Dương Sơ Mẫn đến đồn cảnh sát để lập án.”
Vấn đề này không quá khó điều tra, khó là ở chỗ người giám hộ che giấu nên không thể lập án, chỉ cần lập được án và tiến hành thủ tục điều tra bình thường thì sự thật cũng sẽ sớm lộ diện.
Tô Dao quay đầu sang nhìn Trần Ngân Hà, tuy rằng suy nghĩ của anh trùng với cô, nhưng: “Rốt cuộc ai là sếp?”
Sao anh có thể trở thành người phát lệnh rồi?
Trần Ngân Hà không hề có ý xin lỗi: “Xin lỗi nhé, tại quen rồi.”
Hai người cùng nhau xử lý đống rác dưới đất rồi đi ra cổng khu nhà, trước khi tạm biệt nhau, Tô Dao nói với Trần Ngân Hà: “Tôi đi đây, anh cũng mau về mà dỗ dành cô bạn gái nhỏ của mình đi. Nếu có gì không thể nói rõ có thể gọi điện cho tôi, tôi giải thích giúp anh, bảo đảm sẽ giải thích thật rõ ràng.”
Trần Ngân Hà làm như không nghe thấy lời cô nói, anh chỉ vào tiệm thuốc bên cạnh: “Cần tôi mua cho cô một lọ thuốc nhỏ mắt không?”
“Ý anh là sao?” Tô Dao chớp chớp mắt, hoàn toàn không cảm thấy khó chịu: “Mắt tôi làm sao?”
Trần Ngân Hà: “Mắt nhìn của cô không được tốt.”
Tô Dao xắn tay áo lên: “Anh đang muốn bắt lỗi đấy à hay là muốn tìm cái chết?”
Trần Ngân Hà thể hiện sự nghi ngờ trong mắt mình một cách rất chân thật: “Nếu không phải mắt nhìn của cô không tốt, thì tại sao lại đi ưng Hứa Gia Hải chứ?”
Tô Dao: “!”
Vừa nghe đến cái tên đó, khuôn mặt cô lập tức bừng bừng như bị đốt, tim đập thình thịch với tốc độ một trăm hai mươi mã lực.
Hứa Gia Hải là Giám đốc Pháp y của Cục Công an thành phố, thường mặc áo sơ mi trắng cùng quần tây đen, đeo kính gọng vàng, tính tình trong sạch, tiết chế, hòa nhã lại hiền lành. Đó là nam thần hoàn mỹ trong tâm trí Tô Dao, là gió trời, trăng núi của cô, là người nếu nhìn thêm một cái sẽ cảm thấy như bản thân đang báng bổ thần linh.
Trần Ngân Hà: “Hứa Gia Hải khi ngủ ngáy rất to, lại thường xuyên ném tất thối lung tung.”
“Bộp” một tiếng, trái tim thiếu nữ của cô như bị vỡ vụn.
Tô Dao quay lại bắt lấy kẻ chủ mưu: “Trần Ngân Hà, chết đi cho bà!”
Trần Ngân Hà đã sớm có chuẩn bị, anh trốn vào chiếc ô tô màu đen đang đậu bên đường, rồi vội vàng khóa cửa lại, với ý thức tự bảo vệ bản thân nên anh chỉ hạ cửa kính xuống khoảng hai centimet.
Tô Dao vừa định nhấc chân đạp cửa, nhưng nhìn lại thì phát hiện đó là chiếc Bentley trị giá hơn tám trăm vạn tệ, liền vội vàng thu chân lại. Thôi bỏ đi, người nghèo thì không nên quá kiên cường, đá hỏng rồi biết lấy gì đền phí sửa chữa.
Cô phải kìm lại cơn giận, giơ tay cao rồi nhẹ nhàng đấm vào cửa kính thủy tinh: “Lăn ra đây!”
Ánh đèn màu hồng tối trong xe bật sáng, người đàn ông tựa lừng vào ghế nhìn cô: “Không ra.”
Tô Dao: “!”
Đây là lần đầu tiên cô gặp một người xấu xa như vậy, quả là đã được bổ sung thêm tầm nhìn và kiến thức phi thường vào hai mươi tám năm kinh nghiệm sống của mình.
Trước đó, sau khi đọc xong thông tin cá nhân của Trần Ngân Hà, cô luôn cảm thấy anh sẽ không ở lại Cục Công an thành phố quá lâu, nhất định là vì đến một ngày nào đó, cô sẽ không kiềm chế được bản thân rồi đánh chết cái tên mất nết này.
Tô Dao: “Nam thần của tôi là hoàn hảo, không chấp nhận phản bác!”
Người đàn ông nhìn cô qua cửa kính xe, màn đêm và ánh đèn màu hồng sẫm khiến khuôn mặt anh thật dịu dàng: “Ý của tôi là chẳng qua anh ta cũng chỉ là một người bình thường, cô cũng đâu có gì mà phải tự coi nhẹ bản thân, thích là nhích, cần gì phải thương thầm nhớ trộm.”
Lúc này cơn tức giận trong lòng Tô Dao mới vơi bớt, coi như anh còn biết ăn nói. Nhưng lại nghe thấy người đàn ông tiếp tục nói: “Nếu có yêu thầm thì cô cũng nên yêu thầm một người như tôi đây mới phải.”
Tô Dao: “…”
Hủy diệt thôi, cô mệt quá rồi.
Đúng lúc này chuông điện thoại của Tô Dao vang lên, cô liếc nhìn một cái rồi đứng bên đường nghe máy.
“Chị Tô.” Giang Bất Phàm nói qua điện thoại: “Tưởng Chân Chân xuất hiện rồi!”
Tô Dao cầm điện thoại, hơi cau mày: “Nói cho rõ, xuất hiện ở đâu?”