Chìm Vào Ngân Hà

Chương 6: Tôi là cấp trên của anh ấy, vừa rồi là đang dạy anh ấy bắt mạch


3 tuần

trướctiếp

Vừa rồi cô ta đã năn nỉ bác bảo vệ rất lâu mới được phép vào trong sân đợi người. Chờ mãi chờ mãi lại thấy một nữ cảnh sát trẻ đỏ mặt chạy ra từ sau cột đá lớn, tưởng rằng có chuyện gì xấu hổ hay ho, không ngờ cảnh sát bọn họ lại không đúng mực như vậy, dám làm loạn ở nơi công cộng thế này.

Cô ta chạy ra sau chiếc cột ngó nghiêng, suýt chút nữa thì bị dọa chết khiếp. Anh Ngân của cô ta, một người đàn ông không hứng thú với bất cứ người phụ nữ nào và cực ghét tiếp xúc da thịt với phụ nữ, lúc này lại đang đè một cô gái lên cột. Chu Tiểu Nghiên kinh ngạc đến mức không nói nên lời, anh, anh, anh còn sờ tay đối phương nữa.

Tô Dao nghe thấy động tĩnh, quay đầu lại trông thấy gương mặt kinh ngạc của Chu Tiểu Nghiên, vội nhẹ nhàng ho khan một tiếng: “Cái đó, cô đừng hiểu lầm, tôi và anh ấy không có gì cả.”

Chu Tiểu Nghiên vẫn giữ nguyên vẻ mặt kinh ngạc đó khiến Tô Dao cảm thấy mình như kẻ thứ ba giở trò đồi bại với bạn trai cô ta trên giường, khi bị bắt quả tang mà vẫn còn cứng miệng.

Tô Dao chắp tay ra sau, cố làm ra vẻ già dặn: “Tôi là cấp trên của anh ấy, vừa rồi là đang dạy anh ấy bắt mạch.”

Lời giải thích này có vẻ không thuyết phục cho lắm, cô vẫn nên chạy lẹ đi thì hơn.

Chu Tiểu Nghiên nhìn Tô Dao từ sau cột đá chạy ra, lúc này mới định thần lại sau cơn kinh ngạc: “Anh Ngân.”

Tô Dao nghe thấy giọng điệu đau lòng của Chu Tiểu Nghiên nên càng chạy nhanh hơn. Cô không muốn dính líu tới những tranh chấp tình cảm của người khác, rắc rối đều là do cái tên mất nết Trần Ngân Hà kia gây ra, vì vậy hãy để anh chịu đựng những giọt nước mắt của người phụ nữ kia một mình đi.

Tô Dao chạy một mạch ra trạm xe bus, vừa hay có một chiếc xe dừng lại, cô vội vàng leo lên, tìm ghế trống rồi ngồi xuống. Nhà cô ở xa, phải ngồi mười chín trạm xe mới tới.

Xe bus dừng lại ở trạm thứ tám, loa phát thanh trên xe phát ra thông báo: Đã đến thôn Tân Dương Ngũ. Ma xui quỷ khiến thế nào Tô Dao lại xuống xe.

Gia đình Tưởng Chân Chân sống ở thôn Tân Dương Ngũ. Sau khi nhận được bức thư cầu cứu đó, tất cả những tin tức mà Tô Dao nhận được đều là từ miệng người khác, bạn cùng bàn của Tưởng Chân Chân, giáo viên chủ nhiệm, mẹ của cô gái và chưa nghe bất cứ điều gì từ Tưởng Chân Chân.

Tô Dao đứng bên đường gọi cho Tưởng Chân Chân, vẫn tắt máy, không có người trả lời.

Cô mua một quả dưa hấu to ở tiệm bán trái cây bên đường, rồi xách đến khu nhà ở.

“Cộc cộc cộc.” Tô Dao nhẹ nhàng gõ cửa, một phụ nữ trung niên ra mở cửa.

Người phụ nữ có dáng người hơi mập, sắc da vàng vọt, nếp nhăn trên trán rất sâu, ánh mắt đờ đẫn, đeo tạp dề màu đen quanh eo, có lẽ là mẹ của Tưởng Chân Chân.

Mẹ Tưởng cau mày nhìn Tô Dao, vẻ mặt có chút mất kiên nhẫn: “Cô tìm ai?”

Tô Dao đưa quả dưa hấu trên tay qua: “Tôi là chị gái của bạn của Tưởng Chân Chân, em gái nghe nói tôi có đi ngang qua đây nên nhờ vào thăm nom một chút.”

“Nghe nói Chân Chân đang ốm, sức khỏe của em ấy đã ổn hơn chưa?”

Mẹ Tưởng nhận lấy quả dưa hấu, vẻ mặt đã thoải mái hơn rất nhiều: “Con bé đỡ nhiều rồi.”

Tô Dao đứng ở cửa, mẹ Tưởng không hề có ý định mời cô vào trong ngồi, cánh cửa to chỉ hé mở một chút.

Tô Dao: “Em gái tôi nói không thể liên lạc được với Chân Chân, gọi điện thì tắt máy, gửi tin nhắn cũng không thấy Chân Chân nhắn lại, nên rất lo lắng, tôi có thể vào trong gặp cô bé chút không?”

Mẹ Tưởng nhìn Tô Dao bằng ánh mắt cảnh giác, giọng điệu cứng rắn: “Con bé uống thuốc và ngủ rồi, không tiện.”

Tô Dao không thể vào nhà, nếu có vào cũng sẽ thành đột nhập nhà riêng: “Khi nào Chân Chân tỉnh dậy, phiền dì nói em ấy mở máy lên, em gái tôi và các bạn đều rất lo lắng cho em ấy.”

Mẹ Tưởng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Tô Dao, đôi mắt đục ngầu hiện lên một chút dò xét, ý tứ vô cùng rõ ràng: “Em gái của cô tên là gì?”

Tô Dao: “Dương Sơ Mẫn, em họ tôi.”

Lúc này biểu cảm của mẹ Tưởng mới thoải trở lại: “Hóa ra là bạn cùng bàn của Chân Chân, bác sĩ nói Chân Chân không có gì đáng lo, ngày mai hoặc ngày mốt là có thể khỏi rồi.”

“Điện thoại của Chân Chân bị hỏng, lần tới tôi mua cái mới cho con bé rồi bảo con bé gọi lại cho em gái cô.”

“Tôi tiễn cô nhé?”

Đối phương đưa ra lệnh đuổi khách, Tô Dao chỉ đành nói: “Không cần đâu, dì cứ bận việc đi ạ.”

Cô quay người nhìn qua khe cửa, một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi, vẻ mặt vô cùng cáu kỉnh đang ngồi hút thuốc trên ghế sofa, đống đầu thuốc dày đặc lưu lại trên bàn trà.

Mẹ Tưởng đóng cửa, chặn lại tầm mắt của cô.

Đèn cảm ứng của khu nhà cũ kỹ không hoạt động, chớp chớp vài cái rồi không sáng nữa, Tô Dao ngập ngừng xuống lầu, bước chân vô cùng cẩn thận vì sợ bước hụt. Khi đi đến góc tường, cô bất ngờ va phải một lồng ngực vừa rộng vừa ấm, khiến cô rùng mình, sợ đến mức suýt chút nữa thì lăn xuống cầu thang.

Tô Dao lùi lại một bước, cơ bắp trên người trở nên căng thẳng, cảnh giác nhìn về phía trước mặt, gắt gỏng khiển trách: “Ai đó!”

Đối phương không phải là cư dân trong tòa nhà này, thậm chí còn không phải là một người bình thường. Anh bước đi không một tiếng động, giống như bóng ma, nếu không vừa rồi cô đã không bị dọa sợ như vậy.

Một tiếng cười lười nhác vang lên trong bóng tối: “Duyên phận thật là kỳ diệu.”

Nghe thấy ngữ điệu ba phần dịu dàng, ba phần bá đạo cùng bốn phần sét đánh cũng vẫn vờ như không này, thì trên thế giới chỉ có duy nhất một người. Tô Dao: “Anh đến đây làm gì?”

Trần Ngân Hà bật đèn pin trên điện thoại lên, nghiêng người nhường đường cho Tô Dao: “Xuống dưới đã rồi nói.”

Trần Ngân Hà đi phía sau, để ánh sáng chiếu xuống trước mặt Tô Dao: “Vừa rồi sao không dùng đèn pin?”

Tô Dao chỉ nghĩ tới việc của Tưởng Chân Chân, như cô ngốc, hoàn toàn quên mất việc điện thoại di động cũng có thể chiếu sáng. Nhưng thừa nhận thì không, cô nói: “Điện thoại hết pin rồi.”

Xuống đến lầu dưới, Trần Ngân Hà tắt đèn pin, cất điện thoại đi, Tô Dao ngoảnh đầu lại nói: “Nhanh thế mà đã dỗ dành được cô bạn gái nhỏ của anh rồi à?”

Trần Ngân Hà nhìn Tô Dao: “Không dỗ dành.”

Tô Dao: “Có phải anh đã sớm muốn chia tay với người ta, nhưng tìm không được lý do nên khi ở dưới lầu tòa nhà Cục công an mới lợi dụng tôi, cố ý khiến người ta hiểu lầm rồi tự nói chia tay hay không?”

Đây là lần đầu tiên cô gặp một người đểu của đểu thế này.

“Cô có năng lực tự biên tự diễn như vậy sao không đi làm biên kịch luôn đi.” Trần Ngân Hà nhìn Tô Dao: “Điều tra được gì rồi?”

“Không gặp được Tưởng Chân Chân.” Tô Dao lắc đầu, nhìn lên cửa sổ sáng đèn trên lầu bốn: “Ba mẹ Tưởng Chân Chân đều ở nhà, nghe người mẹ nói Tưởng Chân Chân uống thuốc xong đã ngủ rồi.”

“Ai?” Tô Dao đột ngột quay đầu nhìn thoáng qua góc tường, giọng nói sắc bén: “Ra đây.”

Một cô gái bước ra từ góc tường tối. Cô gái mặc cả bộ đồng phục học sinh màu xanh trắng, đeo một chiếc cặp màu hồng, tóc buộc thấp hai bên, hai tay ôm chiếc balo trước ngực.

Cô gái nhìn rõ bọn họ, hai mắt lập tức sáng rực, giọng nói lộ rõ sự kinh ngạc: “Anh, chị là hai người sao?”

Tô Dao nhận ra cô gái đó chính là Dương Sơ Mẫn, bạn cùng bàn của Tưởng Chân Chân: “Muộn thế này rồi sao em lại ở đây?”

Dương Sơ Mẫn chỉ vào túi giấy trong suốt trên tay: “Em đến đưa bài tập hôm nay mới được phát cho Chân Chân, còn cả vở ghi chép trên lớp của em nữa, như vậy kiến thức của bạn ấy sẽ không bị tụt lại.”

“Lần thi giữa kỳ vừa rồi thành tích của bạn ấy sa sút quá nhiều, không thể bỏ tiết thêm nữa.” Dương Sơ Mẫn ngẩng đầu nhìn lên lầu bốn một cái rồi lại nhìn Tô Dao: “Chân Chân có ở nhà không ạ, em muốn lên gặp cậu ấy một chút.”

Tô Dao: “Em ấy uống thuốc xong thì ngủ rồi.”

Dương Sơ Mẫn khẽ thở dài một hơi: “Vậy em lên trên đưa bài tập cho mẹ bạn ấy.”

Cô gái đi đến hành lang lối vào lại dừng lại, quay người nhìn về phía Tô Dao, ánh mắt đem theo vẻ cầu cứu: “Chị, chị có thể lên trên cùng em không, em, em có chút sợ ba bạn ấy.”

Tô Dao gật đầu, lấy điện thoại ra bật đèn pin lên: “Đèn hành lang hỏng rồi, em đi trước đi, chị soi cho em.”

Trần Ngân Hà đứng cạnh cửa, ánh mắt mang theo ý cười trêu chọc: “Không phải nói điện thoại hết pin rồi à?”

Tô Dao cầm điện thoại chiếu đèn quơ quơ trước mặt Trần Ngân Hà: “Anh không nói chẳng ai bảo anh câm đâu.”

Ánh đèn khiến Trần Ngân Hà phải nheo mắt lại: “Tôi mù rồi cô chịu trách nhiệm nhé.”

Tô Dao: “Bớt cơ hội đi.”

Dương Sơ Mẫn nhịn không được, khẽ cười một tiếng, có chút ngượng ngùng, nói: “Anh họ và chị dâu họ của em cũng vậy, ngày nào cũng cãi cọ chọc ghẹo nhau, nhưng lại yêu thương nhau lắm.”

Tô Dao đưa Dương Sơ Mẫn lên lầu: “Trẻ con đừng nói bừa, chị và anh ấy không phải kiểu quan hệ đó.”

Dương Sơ Mẫn: “Anh ấy đẹp trai thật đó.”

Tô Dao suy nghĩ một hồi cũng không biết phải phản bác lại thế nào: “Bước cẩn thận.”

Tô Dao đi cùng Dương Sơ Mẫn đưa bài tập cho mẹ Tưởng, sau đó lại đưa cô bé xuống lầu: “Muộn lắm rồi, một mình em ở ngoài không an toàn, mau về nhà đi.”

Con đường trong khu chung cư chật hẹp, Trần Ngân Hà đi sau, Tô Dao và Dương Sơ Mẫn đi phía trước, ba người cùng bước ra khỏi khu nhà.

Tô Dao tiện miệng hỏi: “Ba mẹ của Tưởng Chân Chân đối xử với em ấy thế nào?”

“Đấy không phải là ba mẹ ruột của Tưởng Chân Chân, bạn ấy được họ nhận nuôi từ trại trẻ mồ côi.” Dương Sơ Mẫn ngập ngừng một chút, rồi nhỏ giọng nói: “Gần đây Tưởng Chân Chân rất phiền não, ba mẹ của bạn ấy chuẩn bị sinh em bé của họ, bạn ấy sợ, sợ bọn họ không cần mình nữa.”

Tô Dao: “Tưởng Chân Chân còn nói gì nữa không?”

Dương Sơ Mẫn có chút do dự: “Bạn ấy, ba nuôi của bạn ấy, mà thôi, em không thể nói, nếu như truyền ra ngoài thì bạn ấy coi như xong.”

Tô Dao nghĩ tới tấm ảnh nhóm mà mình nhìn thấy sáng nay, khuôn mặt quá đỗi xinh đẹp của cô gái cứ quanh quẩn trước mắt cô.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp