Bây giờ là giờ học, nên học sinh tắt máy cũng là chuyện bình thường.
Giang Bất Phàm cúp máy: “Đến tìm giáo viên chủ nhiệm của lớp Tưởng Chân Chân hỏi nhé?”
Tô Dao thực sự cảm thấy sự việc không đơn giản như vậy: “Đến lớp 11A3.”
Chuyện của học sinh thì đương nhiên học sinh là người biết rõ nhất.
Tiết học cuối cùng của khối mười một là giờ sinh hoạt tự do, trong lớp lác một vài bạn đang làm bài tập. Từ sơ đồ vị trí trên bục giảng, Tô Dao tìm thấy chỗ ngồi của Tưởng Chân Chân.
Giang Bất Phàm nói với những học sinh đang tò mò chăm chú nhìn bọn họ: “Các em không cần lo lắng, đang làm gì thì cứ tiếp tục đi, bọn anh chỉ làm một cuộc điều tra an toàn đơn giản thôi.”
Tô Dao đi tới hàng ghế thứ ba, gõ gõ lên bàn của Tưởng Chân Chân, hỏi: “Bạn Tưởng Chân Chân hôm nay có đến lớp không?”
“Không ạ.” Một nữ sinh bên cạnh đáp: “Bạn ấy xin nghỉ ốm rồi ạ.”
Chỗ ngồi của cô gái bên cạnh chỗ ngồi của Tưởng Chân Chân, hai người là bạn cùng bàn.
Tô Dao: “Hôm qua em ấy có tới không?”
Nữ sinh: “Có ạ, bạn ấy rất ít khi xin nghỉ.”
Tô Dao đang ngồi trên ghế của Tưởng Chân Chân, bàn học của cô gái rất sạch sẽ, sách vở được sắp xếp gọn gàng, ngăn nắp, bài tập về nhà của mỗi môn học đều được phân thành các loại khác nhau.
Nữ sinh bên cạnh nhíu mày, có chút lo lắng hỏi: “Có phải Chân Chân đã xảy ra chuyện gì rồi không ạ?”
Tô Dao mỉm cười với cô gái: “Không phải, chẳng phải bạn ấy đã xin nghỉ rồi sao.”
“Sao em lại hỏi như vậy, tại sao lại nghĩ rằng bạn ấy đã xảy ra chuyện?”
Cô gái có chút ngập ngừng: “Gần đây tâm trạng của bạn ấy không tốt, em có hỏi nhưng bạn ấy không nói.”
Tô Dao nhìn xuống những vết xước nông sâu trên mặt bàn, cô đưa tay sờ sờ, cảm thấy ráp ráp ở đầu ngón tay, chứng tỏ đây là những vết xước còn mới: “Em có biết những vết xước trên mặt bàn này là thế nào không?”
Cô gái: “Chân Chân khắc chữ lên bàn, nhưng lại xóa đi ạ.”
Tô Dao: “Có biết em ấy khắc chữ gì không?”
Cô gái có chút ngơ ngác, lắc đầu: “Em không biết, cậu ấy không cho người khác nhìn.”
Trần Ngân Hà đứng bên cạnh bàn, cầm sổ ghi chép của Tưởng Chân Chân lên, mở ra xem: “Hai tháng trước, cũng chính là sau kỳ thi giữa kỳ, có ai đến tìm Tưởng Chân Chân không?”
Tô Dao lấy cuốn sổ ghi chép từ tay Trần Ngân Hà, nét chữ của Trưởng Chân Chân rất đẹp, chữ nào chữ nấy đều như khắc, cẩn thận, ngay ngắn. Nhưng kể từ hai tháng trước, phong cách của cô bé đã hoàn toàn thay đổi, nét chữ nguệch ngoạc, hay mắc lỗi chính tả, thậm chí còn thường xuyên chỉ viết có nửa câu.
“Trước và sau kỳ thi giữa kỳ.” Cô gái hồi tưởng lại một chút: “Hình như không có ai tới tìm cậu ấy, khoảng thời gian đó tâm trạng của cậu ấy không tốt cho lắm, trong giờ học hay mất tập trung, đã bị giáo viên nhắc mấy lần, kết quả của kỳ thi giữa kỳ cũng không tốt.”
Giọng điệu của nữ sinh ngày càng lo lắng, khẽ hỏi: “Chân Chân không sao thật chứ ạ?”
“Không sao.” Để tránh gây hoang mang cho các học sinh, Tô Dao không hỏi thêm gì nữa, mà đưa người rời khỏi phòng học.
Giang Bất Phàm lại gọi vào số Tưởng Chân Chân một lần nữa, nhưng đầu dây bên kia vẫn tắt máy. Xin nghỉ ốm còn tắt điện thoại, nếu không phải cô ấy ốm rất nặng, thì có thể là không thể bật máy.
Chẳng bao lâu, cả ba người đã gặp được giáo viên chủ nhiệm của lớp 11A3. Giáo viên chủ nhiệm bấm số gọi cho mẹ của Tưởng Chân Chân ngay trước mặt Tô Dao và mọi người, lấy lý do thăm hỏi tình hình bệnh tình để xác nhận việc Tưởng Chân Chân xin nghỉ ốm.
Mẹ của Tưởng Chân Chân nói qua điện thoại: “Chân Chân vừa uống thuốc và ngủ rồi, đợi khi nào con bé đỡ sốt sẽ đến lớp.”
Giáo viên chủ nhiệm nhìn Tô Dao, mẹ cô ấy đã đích thân xác nhận, chắc chắn không thể là giả.
Trên bàn làm việc trong văn phòng có một bức ảnh chụp nhóm, Tô Dao cầm lên xem, giáo viên chủ nhiệm liền giải thích: “Bức ảnh này chụp trong lúc diễn ra đại hội Thể thao.”
Tô Dao đưa bức ảnh cho Trần Ngân Hà, hai người nhìn nhau một cái. Bức ảnh chụp lại khung cảnh náo nhiệt trong sân vận động, gương mặt của các em học sinh đều tươi cười vui vẻ, tràn đầy sức sống tươi trẻ, hoạt bát của tuổi thanh xuân. Chỉ có một cô gái đứng ở góc của hàng thứ hai là vô cùng khác biệt. Nữ sinh mặc trên người bộ đồ thể thao màu trắng xanh, đi giày thể thao như các bạn cùng lớp, mái tóc dài tự nhiên, khóe môi hơi cong, tròng mắt đen như mực, đôi môi đỏ mọng tự nhiên, đem theo vẻ cuốn hút không phù hợp với lứa tuổi. Cô gái ấy quá mức xinh đẹp.
Tô Dao chỉ vào cô gái: “Đây là Tưởng Chân Chân phải không?”
Giáo viên chủ nhiệm gật đầu, có chút lo lắng hỏi: “Có phải Tưởng Chân Chân phạm lỗi gì không?”
Tô Dao: “Không, không phải.”
Giáo viên chủ nhiệm thở phào một hơi nhẹ nhõm: “Không phải là tốt rồi.”
“Đây thực sự là một cô nhóc ngoan ngoãn, học hành chăm chỉ, cũng rất hòa đồng.”
Sau khi ra khỏi trường học, rất lâu sau Tô Dao vẫn không lên tiếng, cô luôn cảm thấy việc của Tưởng Chân Chân thực sự kỳ lạ, chỗ nào cũng mang một vẻ kỳ quái khó giải thích.
Trên đường trở về Cục Công an thành phố, đi ngang qua sông Vân Giang, Tô Dao nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe. Đêm qua có một trận mưa lớn, lan can gỗ bên viền sông bị gió to thổi gãy mấy đoạn.
Trong chớp nhoáng, đột nhiên Tô Dao như nhớ ra điều gì đó: “Tiểu Giang, cậu còn nhớ chiếc giày thể thao mà chủ video phát sóng trực tiếp đoạn phim kinh dị vớt được từ dưới sông không?”
Đây chính là lý do tại sao cô lại cảm thấy kỳ lạ.
Giang Bất Phàm cũng nhớ ra, lòng bàn tay đổ một lớp mồ hôi lạnh: “Đôi giày đó giống hệt với đôi giày mà Tưởng Chân Chân đi, bên trên có logo hình chiếc lá màu xanh lục!”
Cảnh sát không bao giờ tin vào những chuyện trùng hợp ngẫu nhiên, Tô Dao gọi đến đồn Cảnh sát đường Vân Giang: “Lão Ngô, sáng nay sau khi nhận tin báo, bọn anh có vớt được gì từ dưới sông không?”
…
Sau khi nhận được tin báo từ chủ video phát sóng trực tiếp, đồn cảnh sát đường Vân Giang cũng đã đi kiểm tra, mò vớt cả nửa ngày bên sông nhưng chẳng tìm thấy gì ngoài một đống chai rượu bỏ đi cùng mớ rác thải nhựa hỏng. Trên bờ cũng không có dấu vết gì đặc biệt, trận mưa đêm qua quá lớn, nếu thực sự có gì đó thì cũng đã bị cuốn trôi sạch cả rồi.
Về đến văn phòng cũng tới giờ tan làm, trước khi ra về, Giang Bất Phàm hỏi: “Chị Tô, còn điều tra việc của Tưởng Chân Chân không?”
Tô Dao: “Cậu cứ về trước đi.” Không phát hiện thi thể, người giám hộ cũng không báo cảnh sát, nên chẳng có cách nào để lập án cũng chẳng thể bắt đầu thủ tục điều tra.
Trong vụ án lần trước bọn họ đã thức liền mấy đêm cùng cô, khó khăn lắm mới có cơ hội để thở, nên để họ tan làm sớm một chút đi chơi vậy.
Tô Dao ra khỏi tòa nhà Cục công an thành phố, từ xa nhìn thấy một người phụ nữ ăn mặc lộng lẫy đứng ngoài cổng, chính là người tán tính Trần Ngân Hà trong công viên nhỏ trưa nay. Người phụ nữ tô son màu đỏ đậm, mở to đôi mắt to tròn quyến rũ, lúc này đang kiễng chân, vươn cổ ngó vào bên trong, vừa nhìn đã biết là đợi người. Còn đợi ai thì chẳng cần phải nói nữa.
Tô Dao đứng sang một bên, cô cũng đợi người và người đó cũng là Trần Ngân Hà. Nhìn thấy Trần Ngân Hà đi ra khỏi tòa nhà, Tô Dao nhỏ giọng gọi anh một câu: “Đội phó Trần, Trần Ngân Hà.”
Trần Ngân Hà quay đầu lại, nhìn thấy Tô Dao đang núp sau cột đá cẩm thạch, anh nhấc chân đi về phía cô: “Thần thần bí bí gọi tôi qua làm gì?”
Tô Dao nhìn về phía cổng: “Còn không phải vì sợ bạn gái anh sẽ hiểu lầm hay sao?”
Trần Ngân Hà cũng lười giải thích, anh đứng một bên, rũ mi hỏi: “Có chuyện gì thế?”
Tô Dao nhỏ giọng hỏi: “Sao anh lại nhìn ra người tôi thích là một bác sĩ Pháp y?” Không làm rõ vấn đề này thì đêm nay cô sẽ chẳng thể nào ngủ ngon nổi.
Trần Ngân Hà ngoắc ngoắc tay, hơi cong môi: “Muốn biết sao?”
Tô Dao gật đầu: “Nói xong tôi sẽ để anh đi, tuyệt đối không làm trễ cuộc hẹn của anh.”
Ngô Thanh Đào từ tòa nhà đi ra, vô cùng tò mò khi thấy hai vị đội trưởng nấp sau cột nhà nói chuyện: “Chị Tô, đội phó Trần, hai người lén lén lút lút làm gì thế?”
Giọng nói đó khiến Tô Dao giật mình một cái: “Mẹ nó, em biết bọn chị đang lén lén lút lút rồi mà còn lớn tiếng vậy làm gì?”
“Há?” Ngô Thanh Đào nhận được đả kích không hề nhỏ: “Thế mà lại lén lén lút lút thật sao?”
Chỗ này bao nhiêu người qua lại mà, hơn nữa cũng đâu có thích hợp. Ngô Thanh Đào không dám lên tiếng nữa, cứ thế nhắm mắt chạy mất.
Tô Dao lôi cánh tay Trần Ngân Hà, kéo anh ra sau cây cột :”Được rồi, anh có thể bắt đầu nói rồi đó, rốt cuộc là tại sao lại có thể nhìn ra?”
Đột nhiên, một luồng gió tạt qua bên tai, người đàn ông trước mặt giơ tay nắm lấy cổ tay cô, đưa lên đỉnh đầu rồi ấn mạnh vào cột nhà. “Rầm” một tiếng, cô cảm thấy xương sống của mình như bị anh đập vỡ đến nơi, cô nghi ngờ rằng anh đang trả thù lại việc cô túm cổ áo sơ mi của anh đập vào cửa văn phòng.
Lưng Tô Dao dựa vào cột đá cẩm thạch vừa lạnh vừa cứng, lại bị anh giam cầm trước người. Đây là một động tác vô cùng cường thế, sự yếu đuối và lười biếng trên cơ thể người đàn ông không còn tồn tại, giống như con sư tử đang nhắm vào con mồi của nó, nguy hiểm, mạnh mẽ, không cho phản kháng. Ngón tay cái của anh nhẹ nhàng di chuyển, xoa xoa vào vùng da và mạch máu ở cổ tay cô.
Tô Dao không còn để ý được cơn đau sau lưng mình nữa, mặt đỏ bừng, nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt: “Anh làm gì thế?”
Không phải anh rất yếu đuối à, sao lực tay lại mạnh mẽ như vậy?
Cũng may là anh chỉ cứng rắn có một chút, sau đó cô đã thoát khỏi tay anh một cách dễ dàng. Khi nhìn lại lần nữa, hào quang nguy hiểm trong anh đã biến mất, chỉ còn lại khí chất đào hoa khắp người.
“Lúc đó, khi tôi vừa bước vào văn phòng, cô đã ấn tôi lên cửa còn tôi nắm cánh tay cô.” Trần Ngân Hà dựa vào cột đá cẩm thạch như người không xương, đôi chân dài bắt chéo tự nhiên: “Một trợ lý Pháp y ngang qua cửa, bác sĩ Pháp y mới có thể mặc áo blouse, khi đó nhịp tim của cô là 120 nhịp/phút.”
“Đến khi người trợ lý Pháp y đó lộ mặt thì nhịp tim của cô lập tức trở về 90 nhịp/phút, vô cùng dứt khoát, đến cả nhịp đệm giảm dần của tim cũng không có, thực sự vô tình.”
Tô Dao: “Thật xin lỗi, suy luận của anh sai rồi, tôi không thích ai cả.”
Aaaa, chết tiệt, thế mà lại bị anh biết cả rồi!
Trần Ngân Hà nhướng mày: “Vậy sao, có cần tôi nói ra tên của vị bác sĩ Pháp y đó không?”
Tô Dao quay đầu nhìn ngó xung quanh, rồi thấp giọng cảnh cáo: “Câm miệng!”
“Chết tiệt!” Chu Tiểu Nghiên đứng bên cạnh cột đá cẩm thạch, môi tô son đỏ gần như biến miệng thành một hình tròn tiêu chuẩn đến nơi, lúc này đang trợn mắt với cô, như thể muốn ăn thịt người ta luôn vậy.