Chìm Vào Ngân Hà

Chương 4: Khuê nữ hoa vàng, nhìn rồi phải chịu trách nhiệm đó


3 tuần

trướctiếp

Sau khi cúp máy, Tô Dao gõ một cái vào vách ngăn giữa hai chiếc bàn, thấp giọng nói: “Cách hành văn của anh có phải do viết thư tình cho phụ nữ quá nhiều nên mới đạt đến trình độ như vậy không?”

Người đàn ông cười nhạt một tiếng: “Trông anh đây giống với người cần phải viết thư tình cho người khác lắm hả?”

Tô Dao nhìn khuôn mặt đẹp quá thể quá đáng của anh, quả thực là không giống, cô nói: “Giống.”

Trần Ngân Hà lấy trong từ trong túi ra một lọ thuốc nhỏ mắt, rồi ném qua, anh không lên tiếng, nhưng ý tứ quá rõ ràng, anh muốn nói rằng thị lực của cô thật kém.

“Cảm ơn, tôi không dùng.” Tô Dao thấy sắp đến giờ phải đi, nên không tiếp tục mỉa mai anh nữa.

Dù có nói thế nào thì bản thảo mà anh viết cũng không tồi, còn giúp cô giải quyết được nhu cầu cấp bách của mình. Ngoài ra, tất cả các loại bản thảo, báo cáo tổng kết hàng quý, hàng năm của đội sau này, cuối cùng đã tìm được “người sở hữu”. Là anh, thuộc về anh, tất cả đều là của anh.

Tô Dao thay đồng phục rồi chỉnh trang lại một chút: “Giang Bất Phàm, đến Trường trung học phổ thông số bốn tuyên truyền về an ninh trong khuôn viên nhà trường với tôi, những người khác làm hết công việc đã được giao, không được về sớm.”

Trần Ngân Hà lười biếng giơ tay: “Sếp, tôi làm gì?”

Tô Dao nhớ ra, sau khi kết thúc bài tuyên truyền sẽ có tiết mục học sinh đặt câu hỏi, khả năng tổ chức ngôn ngữ của cô không tốt, Giang Bất Phàm còn tệ hơn cả cô. Trần Ngân Hà viết văn giỏi như vậy, kỹ năng tổ chức ngôn ngữ không tồi, vậy nên nhiệm vụ đơn giản nhỏ nhặt này cứ giao cho anh là được: “Anh cũng đến trường cấp ba số bốn cùng tôi.”

Ba mươi phút sau, xe chạy vào cổng lớn của trường Trung học phổ thông số bốn. Tô Dao nghiêng đầu nhìn Trần Ngân Hà ngồi ở hàng ghế sau, ánh mắt quét qua đường viền cổ hở hang và xương quai xanh thấp thoáng của anh, vẻ mặt khó chịu, cau mày, nói: “Sao còn chưa thay áo đồng phục?”

Trần Ngân Hà sờ sờ chiếc áo đồng phục bên cạnh: “Cô nhắm mắt lại.”

Lần đầu tiên Tô Dao gặp một người đàn ông thay có cái áo mà cũng bắt phụ nữ tránh đi, cô cảm thấy nực cười: “Anh là khuê nữ hoa vàng* đó hả, tưởng ai cũng thèm muốn thân hình của anh chắc?”

*Cô gái được gọi là khuê nữ hoa vàng là một cô gái chưa lấy chồng. Theo một nghĩa khác, đó là một trinh nữ. Thời xưa, phụ nữ Hán chưa lập gia đình thích “dán hoa vàng” khi ăn mặc, trang điểm, dùng màu vàng vẽ nhiều họa tiết lên trán, má, dùng giấy vàng cắt thành nhiều hình khác nhau và dán chúng lên. Đồng thời, “hoa vàng” còn dùng để chỉ hoa cúc. Bởi vì hoa cúc có thể chống lại cái lạnh, nó thường được sử dụng như một phép ẩn dụ cho sự chính trực của đạo đức. Vì vậy, việc thêm từ “hoa vàng” vào phía trước của cô gái cho thấy rằng người phụ nữ này chưa kết hôn và vẫn duy trì sự trong trắng của mình. 

Trần Ngân Hà: “Cái này khó nói lắm.”

Tô Dao: “Hừ.” Nói xong liền kéo cửa, xuống xe.

Trần Ngân Hà lại nhìn Giang Bất Phàm: “Cậu cũng đừng có nhìn.”

Giang Bất Phàm: “…” Đều là đàn ông với nhau, tại sao cậu ấy lại phải tránh đi?

Trần Ngân Hà: “Khuê nữ hoa vàng, nhìn rồi phải chịu trách nhiệm đó.”

Giang Bất Phàm: “…” Chạy nhanh ra khỏi xe, đóng cửa lại, nhắm mắt, chứng minh mình vô tội.

Trần Ngân Hà ngồi lại xe thay đồng phục, sau đó vò chiếc áo sơ mi dính máu vừa cởi ra ném vào thùng rác: “Đi thôi.”

Cả ba cùng gặp gỡ bên phía nhà trường, Tô Dao thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ tuyên truyền an ninh trong trường học mà mình được giao, rồi đem tiết mục đặt câu hỏi cuối cùng giao lại cho Trần Ngân Hà.

Trên thế giới này quả thực trước giờ không phải chỉ một mình cô là người mê khuôn mặt đẹp, các học sinh trông thấy Trần Ngân Hà lên sân khấu, đặc biệt là nữ sinh, ánh mắt người nào người nấy đều hận không thể dán chặt lấy người anh.

Tô Dao ngồi ở hàng ghế đầu tiên, ngước mắt nhìn lên sân khấu, cô đã từng được chứng kiến hành vi không đàng hoàng của Trần Ngân Hà, nên có chút lo lắng về việc anh sẽ không kiềm chế được mà bộc lộ bản tính khi nhìn thấy những nữ sinh xinh đẹp, nếu vậy sẽ tạo tiếng xấu cho hình tượng của người cảnh sát. Tô Dao sờ sờ vào túi, nếu anh dám mở miệng ăn nói lung tung, cô cũng sẽ dám lấy còng tay ra còng anh lại rồi lôi khỏi sân khấu.

Người đàn ông ngồi trên sân khấu, áo sơ mi đồng phục cảnh sát màu lam nhạt đã kìm nén bớt khí chất giễu cợt, bất cần đời của anh, để lộ ra vài phần đoan chính, oai hùng.

Giang Bất Phàm nhỏ giọng nói với Tô Dao: “Chị Tô, chị có thấy đội phó Trần rất giống với người phát ngôn của cảnh sát trên TV không? Trông thật đẹp trai và chuyên nghiệp.”

Tô Dao gật đầu một cái: “Đúng.”

Giống như một diễn viên đeo mặt nạ, thực sự rất biết diễn.

Các học sinh vô cùng nhiệt tình với chú cảnh sát, bài tuyên truyền sẽ chẳng thể kết thúc trong một chốc một nhát. Tô Dao lấy điện thoại, mở email ra xem qua thông tin cá nhân của Trần Ngân Hà do Phòng Nhân sự gửi đến.

Trong tài liệu có dán một tấm ảnh 4×6 của Trần Ngân Hà, chiều cao, tuổi tác, cân nặng cùng sơ lược về tiểu sử. Năm nào theo học tại trường nào, tốt nghiệp trường Cảnh sát vào năm bao nhiêu, từ việc lớn đến việc nhỏ đều được ghi chú rất rõ ràng, đến cả việc khi còn học cấp một, anh có tham gia biểu diễn một vở kịch tiếng Anh có tên《Công chúa đậu Hà Lan》và giành được giải nhất toàn trường cũng được ghi cả trong này, mà còn là giải Diễn viên nữ xuất sắc nhất nữa.

Tóm lại hầu hết đều là những thứ vô nghĩa, chẳng được nổi mấy câu hữu ích. Gian dối, vừa nhìn đã biết là có gì đó mờ ám rồi.

Tô Dao mở web nội bộ Công an, tìm kiếm tên Trần Ngân Hà nhưng trang web lại hiện ra một hộp thoại: Rất xin lỗi, bạn không có quyền truy cập tập tài liệu này.

Tô Dao: “!”

Trần Ngân Hà là cấp dưới của cô, vậy tại sao cô lại không có quyền chứ?

Tô Dao vẫn không bỏ cuộc, lại tiếp tục tìm kiếm cái tên Trần Ngân Hà trên các trang tin tức và diễn đàn nội bộ, nhưng chỉ tìm thấy một thông báo mà đến cả ảnh cũng không có.

Tin tức về những người khác giành được giải thưởng đều là ảnh ót ngập trời, văn thơ lai láng, dài đến cả mấy nghìn chữ. Vậy mà của anh lại chỉ có vẻn vẹn dăm ba hàng chữ ít ỏi, văn tự còn đơn sơ hơn cả nhà tranh vách đất, nói rằng đồng chí Trần Ngân Hà đã giành được huân chương hạng nhất.

Không phải huân chương hạng nhất cho tập thể mà là cho cá nhân.

Tô Dao chuồn ra khỏi khán phòng, gọi cho Cục trưởng Khương, Cục trưởng Khương trả lời qua điện thoại: “Trình độ của cậu ấy vốn dĩ cao hơn cô, nhưng vì một vài lý do không thể tiết lộ nên tạm thời sắp xếp vào đội của cô.”

Tô Dao dừng lại một chút: “Một vài lý do không thể tiết lộ?”

Anh cũng đâu phải cảnh sát phòng chống ma túy, vậy công tác bảo mật có cần thiết phải đáp ứng tiêu chuẩn này không?

Cục trưởng Khương: “Nói qua điện thoại không rõ, đợi vài ngày nữa họp hành xong xuôi quay về, lúc ấy cô đến văn phòng tìm tôi.”

Tô Dao cân nhắc một chút: “Tạm thời sắp xếp ở chỗ tôi, vậy sau này thì sao, anh ấy sẽ đi đâu, có phải sẽ trở về đơn vị cao cấp kia của anh ấy hay không?”

Cục trưởng Khương trầm mặc một hồi: “Khó nói lắm.”

Sau khi cúp điện thoại, Tô Dao ngẫm nghĩ một chút, Cục trưởng Khương nói là “khó nói lắm”, nhưng lượng thông tin của ba chữ này là quá lớn. Cô có linh cảm rằng, cái người Trần Ngân Hà này sẽ không ở lại chỗ cô lâu dài.

Phía khán phòng vang lên một tràng pháo tay, xem ra đã kết thúc, Tô Dao cất điện thoại rồi bước vào trong. Vừa vào đến cửa, đã thấy Trần Ngân Hà bị một nhóm các nữ sinh vây quanh nói chuyện, đến giáo viên duy trì trật tự bên cạnh cũng quản không nổi.

Tô Dao đi tới, kéo Trần Ngân Hà ra khỏi đám người: “Nhờ một chút, nhờ một chút nào.”

Đột nhiên cô cảm thấy mình giống như bảo vệ giữ gìn trật tự, đang hộ tống một ngôi sao nào đó.

Cuối cùng, sau khi bước ra khỏi khán phòng chật như nêm và từ chối lời mời ăn tối của nhà trường, cả ba đã cùng nhau lên xe.

Tô Dao “hộ giá” cả đường đi, lúc này mệt đến thở không ra hơi, cô vặn nắp chai nước, ngửa đầu uống hết hơn nửa chai, rồi quay sang nhìn Trần Ngân Hà: “Anh làm sao thế?”

Trần Ngân Hà quay lại nhìn Tô Dao, chớp chớp đôi mắt vô tội: “Hả?”

“Anh nhìn anh xem, đúng là chỉ được mỗi khuôn mặt sát gái.” Tô Dao vặn vặn nắp chai nước: “Được rồi, dù sao thì cũng chẳng liên quan gì đến tôi.”

Người đàn ông nhướng mày, nụ cười như có như không: “Vậy cũng chưa chắc.”

Tô Dao: “Anh ngậm miệng!”

Trần Ngân Hà: “Ngậm không được, cô giúp tôi đi?”

Bầu không khí đột nhiên trở nên yên ắng.

Giang Bất Phàm ngồi trên ghế lái, bỗng nhiên cảm thấy mình thật thừa thãi, lẽ ra phải nằm dưới gầm xe, không nên ngồi trong xe mới đúng.

Tô Dao nhìn Trần Ngân Hà, nếu không phải vì gương mặt ưa nhìn này, còn biết viết bản thảo, diễn kịch nữa, thì cô đã vả vỡ cái miệng của anh luôn rồi.

Trần Ngân Hà mở những mẩu giấy nhỏ trong tay mình ra, rồi ném tất cả những mẩu giấy bên trên có viết số Wechat vào thùng rác. Sau đó lại mở một tờ giấy bên cạnh tay mình, nhẹ nhàng đọc: “Tưởng Chân Chân của lớp 11A3 xảy ra chuyện rồi.”

Giang Bất Phàm quay đầu lại từ ghế lái: “Trò đùa dai phải không?”

Tô Dao cầm tờ giấy lên xem, bên trong không đề tên, nét chữ xiêu xiêu vẹo vẹo không ngay ngắn, là dùng tay trái viết, đây không giống với một trò đùa dai nào đó.

Trần Ngân Hà bỏ mẩu giấy vào túi đựng chứng cứ: “Đi xem sao.”

Ngay cả khi đó là một trò đùa của học sinh, thì bọn họ cũng không thể bỏ mặc lời cầu cứu đó mà không để ý tới.

Tô Dao yêu cầu Giang Bất Phàm lấy toàn bộ số điện thoại của giáo viên và học sinh trong trường với lý do tiến hành một cuộc điều tra an toàn.

Giang Bất Phàm thử gọi vào số điện thoại của học sinh có tên Tưởng Chân Chân, nhưng chỉ nghe thấy giọng nữ lạnh lùng vang lên trong ống nghe: “Xin chào, số máy quý khách vừa gọi hiện đang tắt máy, vui lòng gọi lại sau…”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp